Không lâu sau, Mộ Nhung Trưng quay lại, trên tay cầm một bộ váy màu trắng thêu hoa, dây hai vai, run run nói: "Bộ này khá đẹp."
Cái này là lần trước lúc ở Hải Tân, hắn bảo Lục Kinh Niên đi đặt mua tiện thể mang về, vẫn luôn không mặc, nhãn mác còn chưa cắt đi, vừa nãy hắn vừa tìm liền thấy, cảm thấy đặc biệt có tiên khí, liền cầm tới, trong lòng cảm thấy cô mặc lên nhất định đẹp.
"Đúng là rất đẹp, bất quá, em luôn học, đều không có cơ hội mặc. Anh thực ra không cần mua quần áo đắt tiền như vậy cho em đâu. Sau này cố gắng đừng mua nữa. Em là học sinh, học sinh nên có bộ dáng của học sinh. Em mặc thành thế này, nếu bị bạn học gặp được, không hay.. Bây giờ lời đồn đãi của em đã đủ nhiều lắm rồi."
Úy Ương liếc một cái, uyển chuyển thỉnh cầu một câu, một bên quan sát sắc mặt hắn.
Đối với hắn mà nói, là bởi vì thích cô mà muốn ăn diện cho cô, nhưng đối với cô mà nói, loại ý tốt này có thể mang đến bối rối rất lớn cho cô. Cô hy vọng có một ngày, có thể dựa vào năng lực bản thân, khiến bản thân ăn ngon, mặc đẹp, ở chỗ tốt, mà không phải dựa vào người khác mà có được mấy cái này.
Mộ Nhung Trưng liếc mắt một cái, hơi nhíu mày một chút, vẫn là gật đầu, "Biết rồi, nhưng hôm nay ở nhà mà, em mặc cho anh xem xem!"
Nếu hắn đồng ý rồi, vậy cô đương nhiên cũng không thể phản đối, đồng phục hỏng rồi, cô cũng phải mặc quần áo chứ.
"Được.."
"Tới, anh mặc cho em.."
Hắn thế nhưng duỗi tay muốn xốc chăn lên.
Úy Ương sửng sốt, sợ tới mức lập tức nắm chặt cái chăn kêu lên, lắp bắp không thành câu: "Em, em tự mình mặc, anh ra ngoài?"
Vừa nãy mới bình phục lại tinh thần liền từng chút dâng lên hồng hồng.
Đối mặt với tình cảnh như thế, hắn nhếch mày kiếm đen đậm kia, nghĩ tới quang cảnh hiện giờ của cô, chợt nổi lên tâm ý trêu đùa, sau khi hai mắt nhìn, vẻ mặt đàng hoàng mà nói: "Anh là đàn ông, làm việc thì phải dám làm dám chịu.. Anh nói rồi, tất nhiên phải do anh mặc lại cho em.. Tới tới tới.."
Cái này nói ra nghiêm trang giở trò lưu manh.
Úy Ương: "..."
Không muốn, không muốn, mới không muốn.
Tới tới tới, nhất định phải tới.
Sau khi hai người tiến hành một trận lôi kéo, cô rốt cuộc vẫn là bị hắn nhìn hết rồi.
Đợi mặc xong váy, hai má cô phảng phất hồng, hơi xấu hổ, hắn lại không có đùa giỡn cô nữa, ngược lại đẩy cô xuống, còn không kịp thưởng thức tư chất tiên tử thanh tĩnh, trước tiên liền đi vào phòng tắm, hơn nửa ngày mới đi ra.
Úy Ương vẻ mặt ngây ngốc a!
Đợi một lúc, hắn ra rồi, cả người quấn một cái khăn tắm màu trắng, một thân cơ bắp cuồn cuộn, cứ như vậy không sót gì mà hiện ra trước mắt cô.
Đây là đời này cô lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng trần trụi của hắn.
Thân thể tự nhiên trẻ trung mà có cảm giác đầy năng lượng, màu da đồng, xinh đẹp mà hiện lên tinh thần phấn chấn, tóc hơi ướt, không hề có vẻ khô khan, tí tách từng giọt nước rơi xuống, hiện lên gợi cảm vô cùng..
Nghĩ mà xem a, hắn là vội vã chạy vào, lúc đi ra lại chỉ quấn một cái khăn tắm, cũng chính là nói, phía dưới thật sự là không có..
Vừa nghĩ thế, trên mặt cô không hiểu sao liền nóng, quay đầu định đi, trong lòng lại đang nghĩ, hóa ra là đi tắm nước lạnh.
Nhưng có thể là hắn cưỡng chế muốn mặc váy cho cô, bị hình ảnh hương diễm kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ đi!
Làm một bác sĩ, cô rõ ràng biết chuyện nam nữ, giống như chuyện ăn cơm uống nước vậy, là nhu cầu sinh lý vô cùng bình thường.
Nhưng cô lại không phải đàn ông, cũng không có tính kinh nghiệm tốt gì, cho nên trong lòng khá là tò mò, đàn ông nếu có sốc nổi, sẽ là cảm giác như thế nào?
Nhìn hắn vừa nãy như thế, hiển nhiên là không đạt được hóa giải, cho nên không thể không đi dùng một phương thức khác giải quyết.
Nói đến, cô thật sự muốn biết: Hắn, làm một người đàn ông khí huyết sục sôi, là làm sao để giải quyết loại du͙ƈ vọиɠ sinh lý bình thường này?
Không phải là dấu đi tự sướng chứ!
Ách, nghĩ như thế, hình như tà ác rồi.
"Em.. Em xuống lầu dưới đây.."
Cô muốn tránh người.
Lại bị cánh tay dài của hắn kéo lại, ôm vào lòng, hắn ở nơi đó cả giận: "Anh vừa làm một trăm cái hít đất, vật nhỏ, em hại anh thảm quá.."
Cô thiếu chút nữa xì cười ra tiếng.
Hóa ra không có tự sướng.
Hít đất, um, được đó, đích thực giống hành vi quân nhân mới có của hắn.
"Em sao lại hại anh rồi?"
Cô quay đầu, dùng một con mắt trong veo nhìn.
Giả vờ vô tội.
Thiên chân.
Em mới 16 tuổi, em không hiểu có được không.
"Thôi vậy, coi như anh chưa nói."
Hắn nghĩ cô thuần khiết như thế, ngược lại hắn lại quá tà ác rồi, thế mà lại muốn bổ nhào vào cô, căn bản không biết rằng người con gái này so với hắn nghĩ tới còn phức tạp hơn nhiều..
Cô thấy thế mà trộm vui vẻ.
"Qua đây, sấy khô tóc cho anh.."
"Ồ.. Nhưng, anh đi mặc quần áo vào trước đã.."
Không chạy nữa, chỉ nói nho nhỏ một câu yêu cầu.
Mộ Nhung Trưng cúi đầu liếc một cái, khóe môi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, "Bây giờ hai ta huề nhau rồi nhé.. Em cũng nhìn hết sạch anh rồi.."
Úy Ương dở khóc dở cười, dỗi nói: "Đây là ngụy biện gì thế, đàn ông mà bị nhìn hết phần trên thì có quan hệ gì chứ?"
Mộ Nhung Trưng nghe thế, chớp chớp mắt, nói: "Ý em muốn nói là, em muốn nhìn hết cả thân dưới của anh mới tính là công bằng?"
"..."
Đây tuyệt đối là một tên lưu manh xích~lõa (khỏa thân).
"Kệ anh, em đi tìm máy sấy tóc.."
Úy Ương bỏ qua sắc thái lưu manh này, đi tìm máy sấy.
Mộ Nhung Trưng khẽ nhếch khóe môi, đi phòng thay đồ, thay một bộ áo sơ mi đen, lúc quay người ra, nhìn thấy Úy Ương một tay cầm khăn, một tay cầm máy sấy đợi bên giường, tâm tình tốt đến mức muốn bay lên luôn.
Đúng thế, hắn rất thích loại bầu không khí này.
Rất có cảm giác gia đình.
Mà cô chính là người có thể cho hắn cảm nhận cảm giác ấm áp của cô vợ nhỏ đó.
Không bài xích hắn nữa, nguyện ý thân mật với hắn.
Loại tư vị này, chính là cái hắn khát vọng.
"Em ngồi xuống trước đi.."
Mộ Nhung Trưng bảo.
"Anh sấy tóc, vì sao em phải ngồi xuống.."
"Anh bảo em ngồi, em cứ ngồi."
Được thôi!
Mặc kệ hắn muốn làm cái trò quỷ gì, cô nghe theo hắn là được đồi, đành phải ngồi xuống.
Tên gia hỏa này theo đó liền kéo cái khăn lông trên tay của cô đặt trên đùi cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, đặt cái đầu tóc ướt đẫm kia dựa xuống, cái chân dài đặt lên trên giường, hai tay ôm ngực, nhắm mắt, phân phó: "Sấy đi.."
Cô: "..."
Ách, tên gia hỏa này, cũng thật là biết hưởng thụ, một chút cũng không nhìn ra đây là một người đàn ông hoàn toàn không hiểu tình thú!
Cô trợn trắng mắt, cắm dây điện, bắt đầu sấy mái tóc mềm mại của hắn ong ong ong..
Ánh đèn ôn nhu như thế..
Không khí ấm áp hòa hợp như vậy..
Thời gian dường như dừng lại, lưu lại một chút lãng mạn của năm tháng yên lành..
Úy Ương nhìn hắn, trong lòng bị cái dáng ưu nhàn tự đắc của hắn muốn cười, lưu lại dấu vết thật sâu.
Người đàn ông này ấy à, lại lần nữa thay đổi ấn tượng của cô về hắn.
Đó là hình tượng càng ngày càng hoàn mỹ, lực ảnh hưởng đối với cô càng ngày càng lớn rồi.
Cô biết, bản thân đã triệt để vấp vào rồi!
Nhưng, cô đã bất lực ngăn cản, chỉ có thể mắt nhìn bản thân từng bước từng bước cuốn vào cái lốc xoáy tình cảm này..