Xe chạy dưới ánh đèn đường san sát trong nội thành, nửa tiếng sau, rẽ vào vùng ngoại thành.
Nửa đêm, mọi thứ đều im ắng, trên đường đôi lúc gặp mấy cái xe chở hàng, thêm nửa tiếng nữa, xe tiến vào nơi đóng quân khu đặc chủng doanh sâu trong núi.
Toàn bộ doanh địa đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Tài xế là một cảnh vệ, hắn hạ cửa kính xe, thả chậm tốc độ, hướng bên ngoài lẩm bẩm một câu: "Quái, hôm nay sao giới nghiêm?"
Lời này, hấp dẫn chú ý của Mộ Nhung Trưng với phó quan Trương.
Thường, quân khu nghiêm ngặt, hoặc là trong quân tới văn kiện cơ mật, hoặc là phạm nhân trọng tội trong quân, nếu không sẽ không đề phòng nghiêm ngặt vậy.
Quang cảnh trước mắt này Mộ Nhung Trưng có thể xác định, trong doanh địa hẳn là xảy ra biến cố gì đó.
Cửa lớn, xe bị dừng lại.
Thủ vệ gác trạm hỏi: "Người nào?"
Cảnh vệ ló đầu ra, kêu: "Ta, Tiểu Hồ."
"Buổi chiều anh xuất phát đi sư bộ truyền tin, sao tới bây giờ mới quay về?"
Thủ vệ nhận ra cảnh vệ, kỳ quái hỏi một câu.
"Đúng a, xe hỏng rồi, ở sư bộ sửa, cái này không dễ sửa, bên trong đây là làm sao thế?"
Tiểu Hồ chỉ chỉ đoàn bộ nơi đóng quân, lúc bình thường đều hẳn là đang ngủ, nhưng hôm nay hơn phân nửa người tuần tra cảnh giới, đèn đuốc sáng trưng, quá khác thường.
"Nháo hết cả lên rồi! Đoàn trưởng hình như bị phó đoàn Mã giam lại rồi."
Thủ vệ đè thấp giọng nói rất khẽ.
"Cái gì?" Tiểu Hồ kinh hãi, "Sao giam lại rồi?"
"Nghe nói là bởi vì những tên buôn ma túy đó. Trước đó phó đoàn Mã nhận được điện thoại, nói, Bùi đại công tử muốn đích thân qua áp tải đám buôn ma túy về Thụy Đô, trưởng đoàn Mạnh không cho, nói, Bùi đại công tử không phải người quân đội, không có tư cách dẫn người, phó đoàn Mã bực lên, như là ăn thiết đà tâm, liền bảo người nhốt trưởng đoàn Mạnh canh giữ."
Đây là quân biến trần trụi kỳ dị!
Mộ Nhung Trưng nghe, bất giác nhăn mày, lạnh giọng mà hỏi: "Lấy cái tội danh gì mà bắt giữ?"
Chân tay của Bùi Nguyên Hoành nhanh thật, người còn chưa tới, trước tiên lại khống chế quân đội----Người này, quả nhiên không giống biểu hiện ôn hòa vô hại bên ngoài của hắn-----Xem ra, hắn không lúc nào là không nghĩ đem cái đinh trong mắt là hắn đây diệt trừ! "
Liền không biết lần này, hắn nắm được cái nhược điểm gì.
Vệ binh bên ngoài lúc này mới ý thức được trên xe còn có hai người khác.
Cũng không biết là người tra hỏi ngữ khí túc sát quá mức, hay là bởi vì bóng đêm quá lạnh, thủ vệ rùng mình một cái, sau lưng một đợt dựng lông tơ, không cố nhìn người hỏi là ai, mà trực tiếp trả lời:" Che giấu báo cáo quan trọng không báo cáo. "
Báo cáo quan trọng?
Hẳn là chỉ lời khai của tên Độc tặc nào đó đi!
Ách, người kia có thể nhả ra lời khai bất lợi gì với Mộ Nhung Trưng hắn, có thể khiến Bùi Nguyên Hoành vận động đám đông như thế?
" Dẫn đường. "
Hắn đã xuống xe, dáng người cao lớn ở trong bóng đêm có vẻ vĩ ngạn phá lệ.
" Tiểu Hồ, hắn là.. "
Thủ vệ kia liếc mắt một cái, xác định người này không phải trong đoàn bộ, một thân lạnh lẽo thấu xương, hắn chưa từng nhìn thấy.
" Người mà đoàn trưởng bảo đi đón. "
Tiểu Hồ đáp, thực tế hắn cũng không biết người này là ai.
Hắn vốn dĩ đang ở sư bộ sửa xe, sửa xong cũng sắp 11 giờ tối, đang chuẩn bị quay về, đột nhiên nhận được điện thoại của đoàn trưởng, bảo đi khách sạn kia đón người, cái khác hắn cái gì cũng không nói.
" Nhưng đoàn trưởng bị canh giữ rồi mà! "
" Doanh trưởng Dịch của các anh đâu? "
Mộ Nhung Trưng nhìn một vòng binh sĩ gần cửa lớn, hỏi lần nữa.
" Dịch Liên đang ở đây. "
Bảo vệ cùng gác cổng lớn, chợt đi ra một người đàn ông thân hình cường tráng, hẳn là hơn ba mươi rồi, trông cẩn trọng, mạnh mẽ, lúc tới trước mặt Mộ Nhung Trưng, đôi chân thẳng tắp, hành lễ một cái, ánh mắt kỳ quái, lấp lánh sự hưng phấn khác thường nào đó.
Mộ Nhung Trưng đáp lễ, liếc mắt một cái liền nhận ra, là Dịch Liên, không sai, thuộc top đầu đoàn Độc Lập sư cấp bảy Đệ Tam, ba năm trước, lúc bọn họ gặp gỡ trải qua một trận.
Người này kéo hắn một cái vào bóng tối, đè thấp giọng ở bên tai hắn nói:" Doanh trưởng Mộ, Dịch Liên phụng lệnh đoàn trưởng ở đây đón. "
" Tình hình bên trong như thế nào? "
" Phó đoàn Mã vừa đưa người canh giữ tội nhân đặc chủng quân. Trưởng đoàn Mạnh hiện giờ đang bị quản chế. Sau khi sự việc xảy ra, trưởng đoàn Mạnh lặng lẽ cho người thông báo tôi ở đây đợi Mộ doanh trưởng tới, tất cả người ở đây, đều nghe lệnh của Mộ doanh trưởng. "
Ngữ khí nói chuyện cực kỳ kính trọng.
Điều này khiến Tiểu Hồ bên cạnh rất kinh ngạc, trong lòng thực không hiểu, rõ ràng đều là doanh trưởng, doanh trưởng Dịch ở trong quân luôn không coi ai ra gì, chỉ phục mỗi Trưởng đoàn, sao ở trước mặt quan quân trẻ tuổi này dè dặt như vậy?
Mộ Nhung Trưng lại quay đầu rà soát một lượt, tâm tư âm thầm xoay chuyển, một chủ ý dần dần hình thành:" Tên họ Mã kia biết Đoàn trưởng các anh cho người tới mời ta không? "
" Không biết. "
" Hắn hiện giờ ở đâu? "
" Ở phòng làm việc đoàn. Hắn đích thân canh giữ Đoàn trưởng, đồng thời đang đợi người kia từ Thụy Đô tới. "
" Đưa ta đến đó! "
Hắn nặng nề phân phó.
Dịch Liên chần chờ, đây không phải là đưa cừu vào miệng hổ sao?
" Tên phó đoàn Mã này không tham gia vây núi đúng chứ! "
Mộ Nhung Trưng biết hắn đang lo lắng cái gì, liền hỏi lại một câu.
" Không. "
" Hắn là nhận được một cuộc điện thoại liền trực tiếp làm khó dễ Trưởng đoàn Mạnh đúng chứ! "
" Đúng! "
" Trưởng đoàn Mạnh bên kia có tai mắt, là người kia tố giác Trưởng đoàn Mạnh với Bùi Nguyên Hoành. Nếu ta đoán không sai, tai mắt kia hiện hẳn là đang canh giữ phạm nhân. Như vậy, anh đi báo cáo với tên họ Mã, ta là Bùi đại công tử, cán bộ cấp cao, đợi chút nữa ta bảo tên họ Mã mang người tới, đưa phạm nhân tới khẳng định là người bên cạnh Trưởng đoàn Mạnh, người này muốn ở trước mặt Bùi Nguyên Hoành lập công, nhất định sẽ không rời một tấc trông hắn. Hơn nữa, người kia hẳn là nhận ra ta, đợi chút nữa anh phụ trách cướp người.. Chúng ta bắt giặc bắt người đứng đầu trước. "
Dịch Liên vừa nghe, đôi mắt sáng ngời, trong lòng rất là kính nể, Mộ Nhung Trưng này, người không ở trong doanh, lại nhìn mọi chuyện rõ ràng như thế, kế này để kẻ khác chịu tội thay, tương kế tựu kế, sử dụng tuyệt diệu đến không thể không nói, người này mưu kế quả nhiên không lường được.
" Vâng. Mời đi bên này! "
Dịch Liên dẫn đầu đi trước, Mộ Nhung Trưng dẫn phó quan Trương đi sau, phía sau còn có bốn binh sĩ đi theo, ven đường, đám binh lính xếp thành cánh quân, đang tuần tra tới lui, hoàn toàn không biết trong doanh đội đoàn lãnh đạo đã bị chế trụ.
Tới tòa làm việc đoàn, Dịch Liên vào trước báo cáo.
Không lâu sau, hắn đi ra nói:" Phó đoàn Mã có lời mời. "
Mộ Nhung Trưng đi theo vào, trong bóng tối, ủng quân leng keng.
Trong phòng làm việc, một quan quân trung niên lưng hùm vai gấu cười ha ha đi tới đón, lúc nhìn thấy Mộ Nhung Trưng gương mặt lạnh như băng sơn, run rẩy: Người tới giữa trán đầy đặn, góc cạnh vuông vắn, là tướng mạo của một phú quý quyền thế đúng nghĩa, so với tướng mạo Mộ đại công tử hắn từng thấy qua càng xuất sắc hơn, sớm muộn gì cũng làm nên kỳ tích.
" Ai nha, không biết quý quan xưng hô thế nào? "
Câu này đủ để dò hỏi chứng thực: Suy đoán lúc trước của Mộ Nhung Trưng không lầm, người này không biết hắn là ai.
Hắn liếc mắt nhìn huân chương trên vai người này: Là thiếu tá.
Quân hàm như thế, có được không dễ, đáng tiếc à, ngươi quá không biết quý trọng, dám trong quân chơi trò" Quân biến", đợi đấy, tòa án quân sự sẽ xử lý ngươi, con đường quân nhân của ngươi kiếp này kết thúc như vậy đi.
Còn Bùi Nguyên Hoành, rất xin lỗi, lần này, anh lại tới muộn một bước rồi.