Mộ Nhung Trưng ngẩn ra một chút.
"Tư Tiểu Hy mắc bệnh nan y?"
"Đúng!"
"Sống không qua nổi mùa đông năm nay?"
"Đúng."
"Bệnh gì?"
"Nói không rõ được. Theo lý đã chết sớm rồi, tới bây giờ vẫn sống cũng là kỳ tích. Cũng không biết Tư Tiểu Bắc đang dùng cái gì kéo lại mạng của cô bé."
Nói rồi, cô sâu kín thở dài, không hiểu sao có chút thương cảm.
Mộ Nhung Trưng trầm mặc một lúc, nghĩ tới tiểu quỷ mềm mại kia phúc lại mỏng như thế, trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng, cuối cùng lại vẫn nói một câu như vậy: "Dù như thế, cũng không thể nói rõ cái gì."
"Máu lạnh."
Úy Ương trừng hắn một cái, muốn đi.
"Quay lại."
"Không quay."
Ài, cô gái nhỏ này lá gan càng ngày càng lớn rồi.
"Đi đâu?"
"Tìm Bé Ngoan chơi."
"Không cho." Hắn tức đến nghiến răng, bước mấy bước tới ép cô sát vào tường, vẻ mặt hận luyện sắt không thành thép: "Anh là muốn tốt cho em."
Phó quan Trương thức thời vội lui ra.
Người tốt người xấu, em phân biệt rõ ràng được.
Cô rất muốn quật cường mà đẩy lại, nhưng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô lập tức cười hớn hở: "Vâng vâng vâng, Tứ thiếu nói đều đúng cả."
Phần giả dối này, Mộ Nhung Trưng đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, người phụ nữ nhỏ giảo hoạt này, lại muốn lừa dối người rồi, "Tứ thiếu" hai cái từ này phun ra mùi vị trào phúng mười phần.
Đang lúc hai người giằng co, ngoài cửa có người ấn chuông, phó quan Trương đi mở cửa, đi rồi quay lại, bẩm báo: "Tứ thiếu, là trưởng đoàn Mạnh.. Tôi cho người vào nhé?"
Mộ Nhung Trưng lúc này mới buông Úy Ương ra, nhàn nhạt nói: "Trước vào phòng đợi. Anh có chính sự phải làm!"
Úy Ương lạnh mặt, không nói hai lời, quay đầu liền đi.
Tính khí này, thật đúng là càng ngày càng lớn rồi đây!
Mộ Nhung Trưng âm thầm hít một hơi, bỗng nhiên cảm thấy, chiều cô, thực sự là một loại khiêu khích quyền uy với bản thân, nha đầu này tuyệt đối có tiềm chất chọc hắn tức phát điên.
Hắn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, sau đó quay đầu nói: "Mời vào đi.."
Không lâu sau, đoàn trưởng Mạnh Lương mặc một thân thường phục đi vào, lúc nhìn thấy Mộ Nhung Trưng, nói: "Doanh trưởng Mộ, ta đây là tới thông báo công việc.. Không làm phiền tới anh chứ.."
*
Úy Ương ngã trên giường, đột nhiên phát hiện bản thân vừa nãy hình như thái độ với Mộ Nhung Trưng, a, biết hắn thích cô, lá gan của cô to lên không ít rồi.
Nói đến, cô cũng không phải cố ý đối nghịch với hắn, chỉ là có chút tức giận hắn luôn dùng loại ngữ khí mệnh lệnh với cô.
Kiếp trước, cô chịu đủ rồi, loại cách thức nói chuyện khẩu lệnh này của hắn, bây giờ vừa nghe thấy loại ngữ khí này, trong lòng liền đặc biệt phản cảm, thực tế, trong lòng cô biết hắn là muốn tốt cho cô, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy Tư Tiểu Bắc với Tư Tiểu Hy trên người họ có tín hiệu nguy hiểm, mặc dù bọn họ đích thực rất huyền bí.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, cô thế mà lại ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, trời đã tối, trong phòng có ánh đèn sáng, bên tai có tiếng lật sách soàn soạt.
Cô nghe một lúc, quay đầu lại, là Mộ Nhung Trưng lật sách, sắc mặt đã bình tĩnh không gợn sóng-----Cô vừa động, ánh mắt hắn liền nhìn lại, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn mở miệng: "Tỉnh rồi à?"
Úy Ương nhìn hắn một lúc, trong đầu quay cuồng rất nhiều hình ảnh, nhớ tới lúc trước bọn họ vẫn đang cãi nhau cơ mà..
"Quay đầu lại đây."
Nha đầu này tức giận lâu như vậy?
Vẫn còn tức giận?
Úy Ương ngồi dậy, nhìn hắn: "Làm gì?"
"Có một chuyện, có phải em quên giải thích rồi không?"
Hắn híp mắt nói, ánh mắt thâm sâu.
"Chuyện gì?"
Thực ra trong lòng cô rất rõ, người đàn ông này đang nói cái gì.
"Biết rõ còn cố hỏi."
Hắn áp sát nhìn chằm chằm.
"Thật không biết mà. Ai nha.. Đau.."
Tên hỗn đản này, một tay xách cô xuống, lật người liền đè trên người cô, sau đó liền nhéo tai cô.
"Nói, sao em biết thân phận của anh?"
Cuối cùng hắn cũng nhắc tới chuyện này rồi.
Vốn dĩ, cô còn đang hy vọng hắn có thể quên rồi cơ!
Kết quả, ài..
"Đau nha đau nha, anh bỏ tay ra trước.."
"Nói trước."
"Buổi tối tự anh nói mơ."
Đúng, cô chính là ăn vạ hắn như vậy đấy.
Mộ Nhung Trưng hừ một tiếng, tăng lực tay, "Không thể nào. Anh trải qua huấn luyện đặc biệt. Không thể nào nói mơ được."
"Này không nhất định. Ya, đau đau đau, thật sự đau.."
Úy Ương thật muốn khóc, người bạn trai này vẫn là giống hệt lúc trước ức hiếp người như thế.
"Nói thật, nếu không thi hành gia pháp."
Lại gia pháp?
Hừ!
"Mộ Nhung Trưng, anh nhéo chết em đi, lúc trước nói như thế nào, tính tự giác của bạn trai đâu, sao hiện giờ lại bắt nạt em rồi.. Giữa nam nữ là bình đẳng, anh cứ như thế, sau này đừng làm bạn trai em nữa.."
Cô tức, hét lên, vẻ mặt ủy khuất.
Mộ Nhung Trưng ánh mắt thâm sâu, nếu chiếu theo tính khí của hắn, khẳng định tiếp tục lấy vũ lực ép hỏi, nhưng nghĩ tới cậu hay nói, phải lấy đức thuyết phục người, mà cô lại là người phụ nữ của bản thân, cứ ép buộc sợ là sẽ phản tác dụng, hẳn là dỗ dành mới đúng, cậu còn từng nói: Phụ nữ là phải dỗ dành, cuối cùng vẫn là buông tay ra.
"Ai bảo em ăn nói vô căn cứ chứ? Đau thật à? Xoa cho em."
Hắn hòa hoãn lại ngữ khí, còn thật sự xoa nhẹ cho cô nữa.
Úy Ương nhất thời ngẩn ra: Không tức giận? Còn nhượng bộ rồi?
Được thôi, tóm lại vẫn là biết yêu thương người.
"Đương nhiên đau rồi."
"Ài, qua qua là được rồi, cẩn thận em lật mặt không nhận người đó."
Đôi mắt nhỏ kia lại híp lại.
"Thân làm bạn trai, anh có thể ôn nhu một chút không?"
Cô lớn gan yêu cầu.
"Nếu em là lính của anh, dám ở trước mặt anh cố đại khái cái khác, sớm phế em rồi."
"..."
Nói cách khác, hắn đã đủ ôn nhu rồi.
"Nghe cho rõ đây, không được loanh quanh với anh, nói, sao em biết anh họ Bùi?"
Đề tài lại lần nữa quay lại rồi.
"Em không nói bừa, nếu không phải anh nói mơ, sao em có thể biết anh là con trai nuôi dưỡng bên ngoài của Bùi đại soái. Dù anh từng huấn luyện đặc biệt, anh cũng không thể đảm bảo lúc ngủ say, tinh thần từ đầu đến cuối đều trong trạng thái đề phòng chứ.."
Tóm lại, cô chính là giảo biện đến cuối cùng, dù sao chuyện này hắn không tra ra được.
Mộ Nhung Trưng yên lặng nhìn cô, đôi mắt lung linh lấp lánh, đôi mày liễu tinh tế, lộ ra vài tia quật cường cùng khó thuần lúc trước không thấy, môi anh đào, cũng trở nên càng ngày càng có thể nói đạo lý, từng câu hỏi lại, thật đúng là biết phản bác.
Lúc này tính cách nhút nhát sợ sệt của cô không còn tồn tại nữa, cô như vậy, càng thêm câu hồn hắn.
Dần dần, hắn hết cách với cô!
Ài!
Lẽ nào thích một người chính là loại cảm giác như vậy sao?
Đối với cô, hắn luôn có một loại cảm giác nắm không được cô.
Cầm mạnh, cô kháng cự, cất giấu tính tình thật của bản thân, cùng cô diễn kịch; Cầm nhẹ, liền sợ cô một tiếng không kêu liền trốn mất.
Tư vị như thế, cực kỳ quỷ dị.
Tỷ như giờ khắc này, hắn rõ ràng biết cô đang nói dối, lại không có cách nào khiến cô nói thật.
Loại cảm giác khoảng cách này, khiến tim hắn rất không yên ổn, có chút không biết đối phó với cô thế nào..
Vừa nghĩ, hắn vừa từng chút từng chút cúi thấp đầu, trước lúc cô muốn trốn, liền cắn phần mềm mại kia, cắn cái lưỡi nhỏ giỏi biện hộ kia, ôn nhu mút cái miệng thơm ngọt ngào của cô.
Tựa hồ chỉ có như thế, cái phần không yên ổn kia mới có thể được an ủi-----Lúc trước, chưa từng cảm thấy hôn môi là chuyện có ý vị gì, sao lúc làm chuyện này trên người cô, hắn lại cảm thấy có ý vị gấp bội.
Đặc biệt là nhìn cô vì mình mà đỏ mặt, thất thố..