Lúc đó, sở cảnh sát.
Mai Nhược Sa lấy ra giấy thông hành đặc biệt, cười đến yêu kiều, nói với chuyên viên cảnh sát phụ trách vụ án: "Ta không có ý gì khác, người của ta ở Hải Tân làm sai nên phạt tự nhiên phải phạt, ta thân làm chủ của họ, thuộc hạ làm không thỏa đáng, trong lòng rất áy náy, còn với người bị hại, lòng ta ngàn vạn phần xin lỗi. Vì để biểu thị thành ýi, ta muốn gặp người bị hại một chút, vẫn mong cảnh quan báo cho người bị hại biết một tiếng, hoặc là anh giúp ta liên hệ một chút.."
"Xin lỗi, chúng tôi không có phương thức liên lạc với người bị hại. Lệnh giam là từ Châu Thính phát xuống dưới. Sự việc hôm qua, thuộc về cơ mật bậc nhất quân sự, trước lúc chưa tra rõ sự việc, tất cả người bị bắt, một người cũng không có ngoại lệ. Sở cảnh sát chúng tôi trước khi chưa nhận được mệnh lệnh, không được công khai ra bên ngoài bất cứ chứng cứ xác thực nào. Sáng hôm nay người cảnh sát cho người của cô vào gặp mặt phần tử phạm tội đã bị cách chức tạm thời. Mai tiểu thư, rất xin lỗi, chức trách này, thứ tôi lực bất tòng tâm."
Chuyên viên cảnh sát thái độ rất tốt, nhưng kín miệng tựa như vỏ trai vậy.
Mai Nhược Sa đối với lai lịch người đàn ông này càng ngày càng hiếu kỳ, khẽ cười, không phí lời thêm nữa.
Rời khỏi sở cảnh sát quay lại khách sạn, cô ta gọi điện thoại cho cha mình Hải Sơn, cười duyên dáng trước tiên nói mấy thứ râu ria, sau đó lúc sắp kết thúc nhắc tới một câu: "Cha, Người có phương thức liên lạc của thủ trưởng cảnh sát Cổ Thị Mạnh cấp châu phủ của thành phố Hải Tân không?"
Mai Sơn đầy hồ nghi: "Con cần điện thoại hắn làm gì?"
"Con có một người bạn phạm chút tội, muốn tìm thủ trưởng giúp đỡ."
"Số điện thoại có thể cho con, nhưng ta phải nhắc nhở con, ở Nam Giang thì làm việc thu liễu chút, thật sự xảy ra chuyện, xử lý sẽ rất phiền phức."
"Biết rồi biết rồi, cha, nhanh chút, số điện thoại.."
Ba phút sau, cô ta gọi số điện thoại này.
Một hồi hàn huyên xong, cô ta nói thẳng ý đồ của mình: "Cháu chỉ là muốn biết người bị hại kia là ai, dự tính tới cửa xin lỗi."
Thủ trưởng kia cười cười, chỉ đáp một câu: "Cảm ơn Mai tiểu thư thông tình đạt lý như thế, nhưng chuyện này liên quan đến cơ mật quân sự, chưa được phê chuẩn, chúng tôi không thể nói ra bên ngoài bất cứ thông tin cá nhân nào của người bị hại, kế tiếp phát triển như nào, một khi có kết quả, nhất định báo cho cô ngay, cũng xin lượng thứ.."
Không nói thêm gì nữa, cứ như vậy tắt máy.
Mai Nhược Sa nghe mà hiếm lạ, quay đầu nói với Lệ Tinh Tinh bên người: "Người đàn ông đó rốt cuộc là thân phận gì? Cách nói của thủ trưởng kia lại chặt chẽ như vậy?" Cô ta tính toán: "Có thể khiến người của Châu Thính nói như vậy thì thân phận của hắn, không thể tầm thường.."
Lệ Tinh Tinh cũng cho là như vậy, nhưng, cô ta nghĩ tới một chuyện khác.
"Nhược Sa, ngoài ra cậu cũng phải hiểu rõ một chuyện, Thương Minh đã nói rõ thân phận của bản thân rồi, nhưng hắn không kiêng nể, đủ thấy đối với cậu không có nửa điểm ý tứ.."
Nhưng Mai Nhược Sa đã lún vào rồi, cãi nói:
"Là Thường Minh bọn họ làm hại người của hắn rơi vào nguy hiểm trước, hắn mới tức giận, ra lệnh đem người nhốt lại, cũng có thể hiểu được.. Hiện tại, việc mình cần làm là, tìm ra hắn, gỡ bỏ hiểu lầm này."
Nói đến đây, cô ta chợt vỗ tay: "Đúng rồi, nếu hiện giờ đã có một phương hướng đại khái điều tra, mình chỉ cần tìm một người địa vị cao hơn so với thủ trưởng gây áp lực, nhất định có thể điều tra ra bộ mặt thật của Lộc Sơn* kia.. Nhưng mình nên tìm ai đây? Um, hoặc là mình có thể đi tìm Bùi Ngọc San.. Cô ấy lại là tam tiểu thư Nam Giang, ai dám không nể mặt mũi cô ấy chứ?"
*bộ mặt thật của Lộc Sơn: Gốc "庐山真面目" trích trong một bài thơ ẩn dụ màu sắc hoặc sự thật thực sự của sự vật (Theo Baidu).
Đúng, cứ như vậy vui vẻ mà giải quyết được rồi.
Đợi xong việc ở đây, cô ta liền đi Thụy Đô, gặp Bùi Ngọc San hẳn hoi.
Lệ Tinh Tinh thấy thế, lắc đầu: Mai đại tiểu thư đây là hoàn toàn trúng độc người kia rồi..
*
Bên này, Mộ Nhung Trưng nhìn thấy Úy Ương chậm chạp không đi ra, lại nhìn nhìn thời gian, cảm thấy nên đi ăn bữa trưa rồi, sau khi tiễn tên không biết xấu hổ Lục Kinh Niên đi, vào phòng, lại thấy cô gái nhỏ đang trước cửa sổ, nhìn ra ngoài ngây ngốc.
"Thay xong rồi?"
Biểu tình của cô có chút không đúng.
Hắn không hiểu phụ nữ, nhưng hắn vẫn luôn tìm hiểu cô.
"Um."
Úy Ương quay đầu lười biếng đáp một tiếng.
"Đứng dậy, để ta nhìn xem đẹp hay không?"
Cô ngoan ngoãn đứng dậy.
Bản thân làm thú bông, cô không có tư cách tự chủ ngỗ nghịch.
"Rất vừa người cũng rất đẹp."
Trên áo tơ tằm rộng thùng thình bay bay tím nhạt, cùng với quần màu trắng, tóc dài bay bay của cô, tự nhiên có một loại tinh anh khí chất khác biệt lộ ra ngoài.
Hắn nhìn rất thoải mái, chỉ là tinh thần cô quá kỳ quái.
"Đúng, rất đẹp, giá cả cũng xa xỉ, Tứ thiếu đối với bạn giường của mình, rất để bụng."
Lời này mười phần ý tứ trào phúng.
Trong đó còn hai chữ "Bạn giường."
Mộ Nhung Trưng đột nhiên ý thức được sự thất thường của cô là vì đâu mà tới, nghĩ tới là nghe được lời nói bát nháo của Lục Kinh Niên.
"Em nghe thấy rồi?"
Hắn nhìn cô.
Ánh mắt của cô có chút lạnh.
Loại người này, hắn thật sự không thích.
Lúc trước, lúc cô nhìn hắn, ánh mắt là căm hận; Hai ngày này, cô một bên nịnh nọt hắn, một bên từ từ bắt đầu tiếp cận hắn; Hôm qua, lúc hắn cứu được cô, cô là tin tưởng hắn; Mà không lâu trước, lúc Tư Tiểu Hy làm ầm ĩ với hắn, hắn cảm thấy rõ ràng cô đã không sợ hắn nữa, thậm chí còn liên kết với tiểu quỷ kia cố ý chỉnh hắn, hắn không có cách nào tức giận, bởi vì, loại bầu không khí ở chung này, rất thoải mái, hắn rất thích.
Nam nữ ở cùng nhau, nên là cách thức như thế nào, hắn không biết, nhưng hắn thích hai bên có thể cười nói tức giận mắng mỏ lẫn nhau, thân mật khăng khít.
Nhưng hiện tại, cô lại đang kháng cự hắn.
Ài, thật đúng là ứng với câu ngạn ngữ cổ: Trái tim nữ nhân như kim đáy biển.
"Lão Lục nói bừa em lại nghe vào toàn bộ được, ta nói cái gì, em không có tính nhẫn nại nghe xong chứ gì!"
Hắn nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi một câu, âm thanh ôn hòa trước nay chưa từng có.
Úy Ương ngẩn ra, muốn hỏi: Anh đã nói cái gì, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: "Nếu em không phải bạn giường, thế em rốt cuộc tính là cái gì? Trên thực tế, anh căn bản không có cưới hỏi đàng hoàng em, nói cách khác, em hiện tại nhiều nhất chỉ có thể tính là nhân tình của anh mà thôi.."
Ngữ khí có điểm hung hăng.
Cái này vẫn luôn là tâm bệnh của cô.
Trong quan hệ giữa cô và hắn, cô vẫn luôn ở ngoài bị động, mà không thể không tiếp nhận hắn.
Đây là điều cô cực kỳ ghét.
"Nhân tình?" Mộ Nhung Trưng nghe mà nhíu mày, rất không thích hai cái từ này, "Em định vị quan hệ hai chúng ta như vậy?"
"Lẽ nào không phải?"
Cô lạnh lùng hừ một tiếng.
"Em hình như đã quên, ta có đưa cho em hôn thư. Ở Nam Giang, chỉ cần có hôn thư, có thể xem như là vợ chồng, hoặc là vợ chồng chuẩn chỉnh." Hắn đanh mặt mà nói: "Ai sẽ đưa người tình hôn thư? Tình nhân là dùng để chơi, để ngủ. Ta ngủ với em chưa?"
Úy Ương: "..."
"Em nói đúng, ta hiện tại không thể quang minh chính đại cưới em, nhưng hai năm sau, đợi em đủ 18 tuổi rồi, ta nhất định sẽ cưới em về nhà, sau đó quang minh chính đại làm người đàn ông của em. Trong đoạn thời gian này, nếu em cảm thấy chưa đi đăng ký kết hôn không tính là kết hôn thật, thế em có thể.."
Hắn dừng một chút, nhả ra mấy từ sau: "Trước làm bạn gái ta, là người đầu tiên cũng là người cuối cùng."