"Ngoan ngoan, tới đây, không khóc không khóc, khóc sẽ không xinh đẹp nữa đâu."
Úy Ương vội ngồi xổm xuống dỗ cô bé, giúp cô bé lau nước mắt, kết quả nha đầu này lại âm thầm nháy mắt với cô.
Cô sửng sốt, thiếu chút nữa cười thành tiếng, hiểu rồi, quỷ tinh linh này cố ý đang đối phó Mộ Nhung Trưng đây mà..
"Chị Úy, anh trai lớn ghét em đúng không?"
Ngay sau đó, nước mắt tiểu quỷ này đã rào rạt xuống-----Đây là tinh anh diễn xuất sao?
Cô âm thầm nhếch khóe môi, lập tức bắt đầu phối hợp diễn xuất, "Sao có thể, Ngoan Ngoan đáng yêu như vậy, ai chán ghét em, đó chính là hắn có mắt không tròng."
"Nhưng anh ấy không cho em ôm. Em thật sự thật sự rất thích anh ấy."
Úy Ương nghe mà muốn thở dài, rất muốn nói: Ngoan Ngoan, loại động vật máu lạnh này, có cái gì đáng để thích chứ, ánh mắt của em thật kém cỏi.
Nhưng nhìn nhỏ đánh thương dáng vẻ hoa lê trong mưa, rất rõ ràng là cô bé không ôm không được rồi.
Cũng kệ!
Úy Ương không lỡ để cô bé thất vọng, liền đứng dậy, nhìn biểu cảm vô tình của Mộ Nhung Trưng: "Tứ thiếu, nếu không anh ôm cô bé một cái? Nhìn xem, chính là một đứa trẻ sùng bái anh, dỗ dành người ta không phải là vui vẻ rồi sao.."
Mộ Nhung Trưng xụ mặt hỏi: "Em với cô bé rất thân sao?"
"Ách, không phải quá quen, nhưng chúng em hoạn.."
Câu nói kế tiếp liền bị cắt đứt, "Một người đến em cũng không quá thân, em bảo ta đi dỗ cô bé? Ta lại không phải cha của cô bé, không có cái nghĩa vụ dỗ.."
Cô bé nào đó tức đến muốn hộc máu: Con chính là con gái cha, cha là cái người cha xấu xa, dỗ dành con cũng không mất miếng thịt nào mà!
"Tiểu Tư tiên sinh, dạy dỗ em gái cậu cho tốt đi."
Hắn quay qua vẻ mặt trịnh trọng mà nhắc nhở.
Tiểu Tư mắt thấy Bé Ngoan giả bộ nhỏ đáng thương thất bại, suýt nữa cười ra tiếng, nhịn lại xong, vẻ mặt chín chắn gật đầu, áy náy nói: "Xin lỗi, em gái tôi nhìn thấy có người đánh tôi không kịp trở tay, quá hưng phấn thôi, tôi sẽ quản tốt em ấy."
Mộ Nhung Trưng: "..."
Anh trai bị đánh, em gái sẽ rất hưng phấn?
Hai anh em này tư duy đúng là khác người.
Hắn cũng không nói gì thêm, một phát kéo Úy Ương đứng lên ra ngoài.
Bé Ngoan vẻ mặt đáng thương, ánh mắt trông mong nhìn theo, chu cái miệng nhỏ: Cha xấu xa, cha xấu xa, chỉ cần mẹ không cần con.
Tiểu Tư nhìn thấy, cuối cùng không nhịn được cười, đi qua ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng, vẻ mặt thương tiếc nói: "Được rồi được rồi, đừng buồn bực, không ôm được Mộ tiên sinh, thế thì ôm anh cũng được."
"Anh Tiểu Tư, em lớn lên rất xấu sao? Sao không mê hoặc được cha?"
Bé Ngoan quay đầu hỏi đến nghiêm trang.
Phó quan Trương tức khắc bị chọc cười, xì cười ra tiếng.
Tiểu Tư cũng cười theo: "Bé Ngoan nhà ta xinh đẹp nhất, mê hoặc không được hắn, thì đó là thẩm mỹ của hắn có vấn đề."
"Em gái nhỏ, Tứ thiếu nhà ta có tiếng băng sơn rồi, không thích trẻ con, cho nên ấy à, đây không phải lỗi của bé, là Tứ thiếu nhà chúng tôi bản thân có vấn đề. Tiểu Tư tiên sinh, mời tới phòng khách ngồi một chút đi.."
Phó quan Trương cho cô bé một cái bậc thang xuống, vốn muốn an ủi cô bé, kết quả tiểu nha đầu lại càng nhăn mày: "Vì sao Tứ thiếu không thích trẻ con thế?"
Cô chính là con của hắn, nếu hắn không thích, thế sau này cô sinh ra rồi, chẳng phải là rất thảm sao?
"Ách, cái này à, đại khái là bởi vì Tứ Thiếu nhà tôi vẫn còn trẻ, chưa nghĩ tới chuyện sinh con. Rất nhiều đàn ông cũng chỉ khi có con của chính mình rồi mới biết thương yêu trẻ nhỏ như nào."
Cái đáp án này khiến cô bé lại tự tin một chút.
Cha thích mẹ, cho nên bảo bảo mà mẹ sinh, cha nhất định rất thích, hiện giờ cha không biết cô là ai, không thích cũng là bình thường.
Gương mặt nhỏ tức khắc từ âm u chuyển sang sáng ngời.
Tiểu Tư nhìn đến rõ ràng, bất giác xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, kéo cô ra ngoài, tâm tình rất là kỳ diệu.
Một nhà ba người này, vốn không nên ở thời điểm này lấy phương thức này chạm mặt, là hắn tạo ra loại duyên phận này, cũng tham gia vào thời điểm kỳ diệu này, hiện giờ, tinh tế thưởng thức tư vị này lại so với dự tính tốt hơn nhiều.
Phòng khách.
Phó quan Trương đi pha trà.
Bé Ngoan đang nghĩ cách để cha yêu thích, lại phát hiện tay của Tiểu Tư đang run rẩy, không khỏi kinh ngạc hô nhỏ: "Anh Tiểu Tư, tay của anh sao thế?"
"Ừ, di chứng từ cú đánh của Mộ tiên sinh lưu lại. Đợi một chút liền tốt thôi."
"Anh Tiểu Tư, cha em thật sự lợi hại thế sao, anh không đánh lại cha sao? Không nhường chứ!"
Bé Ngoan hỏi rất nhỏ tiếng.
Tiểu Tư nhàn nhạt cười: "Đánh không lại là rất bình thường, em quên anh hiện giờ mới mười bốn tuổi sao? Sức bật cùng lực đạo anh sao có thể giống Mộ tiên sinh được. Mười năm sau, anh nhất định có thể đánh thắng hắn.."
Ngữ khí tự tin như vậy.
*
Mộ Nhung Trưng tắm xong, lúc đi ra nhìn thấy Úy Ương với đứa bé kia nhỏ giọng nói chuyện, đứa bé kia dính vào trong ngực cô, cười rất ngọt ngào, lộ ra răng nanh trắng tinh, mà Tiểu Tư đang ngồi đối diện hai bọn họ, dáng ngồi rất ưu nhã, chỉ là ánh mắt nhìn bọn họ lại quá dịu dàng thắm thiết, hắn nhìn rất không thoải mái.
"Anh trai lớn tới rồi."
Bé Ngoan nhìn thấy hắn tới, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay nhỏ.
Tiểu Tư nho nhã lễ độ, đứng dậy chào.
"Ngồi đi!"
Mộ Nhung Trưng đón.
Tiểu Tư mới ngồi xuống.
Phó quan Trương đưa trà lên.
Mộ Nhung Trưng uống một ngụm xong cuối cùng vào vấn đề chính, dò hỏi: "Tiểu Tư, cậu tên đầy đủ là gì?"
"Tư Tiểu Bắc." Tiểu Tư trả lời rất dứt khoát.
"Anh trai lớn, em tên Bé Ngoan.. Tên thật là Tư Tiểu Hy, hy trong hy vọng."
Bé Ngoan không cam lòng bị lạnh nhạt lập tức từ trong lòng Úy Ương nhảy ra, chạy tới trước mặt Mộ Nhung Trưng rất nghiêm túc tự giới thiệu bản thân.
"Bé Ngoan?"
Lực chú ý của Mộ Nhung Trưng nhất thời bị thu hút, mày nhăn lại.
Úy Ương nhìn đến rõ ràng, hắn đây là không thích có người tên gọi giống cô.
Nếu hỏi nguyên nhân, hắn nhất định bá đạo nói: "Đây là ta đặt tên phụ cho vợ ta, ngươi một đứa nhóc sao có thể cũng tên Bé Ngoan, đổi tên, đổi tên.."
"Đúng, đây là tên của em, cha em đặt cho em đấy."
Bé Ngoan miệng đầy kiêu ngạo.
Mộ Nhung Trưng nhìn phía Tư Tiểu Bắc, "Cậu bình thường đều gọi em gái cậu như vậy?"
Không đợi trả lời, Bé Ngoan liền tranh nói: "Anh gọi em Bé Ngoan! Em từ nhỏ là Bé Ngoan của anh trai.."
Mày Mộ Nhung Trưng nhíu càng chặt, lập tức bá đạo yêu cầu: "Về sau gọi Tiểu Hy, Bé Ngoan cái tên này, nghe mà khó chịu.."
Úy Ương cắn môi, thiếu chút nữa cười thành tiếng: He he, người này, thật đúng là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân đốt đèn-----Một cái tên mà thôi, hắn có thể gọi, người khác không thể gọi, thật là chuyên chế.
Tư Tiểu Bắc cũng có chút ngốc: "..."
Như thế nào quản cả người khác tên gì rồi?
Bé Ngoan có chút ủy khuất, "Em thích cái tên này."
"Khó nghe."
"..."
Hừ, nhưng là cha đặt cho mà.
"Ồ!"
Cô bé buồn bực đáp, trong lòng có một nhận thức: Cha so với anh Tiểu Tư khó hầu hạ hơn nhiều!
"Nói về chuyện chính, Tiểu Tư tiên sinh, các cậu sao lại quen biết với Úy Ương nhà ta?"
Mộ Nhung Trưng dò hỏi, ánh mắt sắc nhọn như đinh, hận không thể đóng trên mặt Tiểu Tư một cái lỗ, từ đấy nhìn rõ ràng nội tâm hắn.
"Tôi không phải nói qua rồi sao? Lúc ở thành phố Ôn, lúc tôi với em gái lặng lẽ lẻn vào nhất cao tìm người, từng nhìn thấy Úy tiểu thư, hôm qua, chúng tôi tới đây xem biểu diễn, lần nữa gặp lại."
Tư Tiểu Bắc ôn tồn trả lời, ngữ khí rất là ấm áp.
"Sao biết chạy đến phòng chiếu phim có thể tìm được ta?"
Hắn lại hỏi, quan hệ giữa hắn với phòng chiếu phim không có mấy người biết được.
"Sự việc xảy ra ở phòng chiếu phim, sau khi xảy ra, khẳng định sẽ có cảnh sát tới chấp hành công vụ, tôi bảo Khúc Hành chạy tới bên đó, dễ dàng tìm được người bị hại nhất không phải sao?"
Nói cực kỳ có đạo lý.
Mộ Nhung Trưng không khỏi lần nữa thừa nhận, "Vậy kỹ thuật bắn súng với công phu là ai dạy?"
Lời vừa hỏi, Tư Tiểu Bắc không có lập tức đáp lại, mà mỉm cười hỏi lại, Ngài đây là đang lấy cái thân phận gì điều tra tôi?"