Từ dãy núi đến đường chính còn một đoạn đường rất dài, trên đường, Tô Triết từng hỏi dò Mộ Nhung Trưng, có muốn đổi để hắn cõng Úy tiểu thư đi hay không, liền bị từ chối.
Hắn nói: "Người phụ nữ của ta, ta tự cõng."
Trong lời nói biểu hiện nồng đậm dục vọng chiếm hữu.
Xem ra sau này cô phải tận lực duy trì khoảng cách với người đàn ông khác, nếu không, bất cứ lúc nào người này đều có thể hóa thân thành vua giấm, ách, cô đang nghĩ gì thế?
Nghĩ tới tương lai cô với con sói này?
Không không không, bọn họ hẳn là không có tương lai đâu!
Cô phủ định như thế, nhưng sự kiên định muốn rời đi bên trong trái tim ấy, hình như có xu hướng dao động.
Cô nghĩ, có thể là vì cơ thể lạnh quá, trạng thái tinh thần quá kém đến nỗi xuất hiện "được hắn ôm cả đời hình như cũng không tệ" loại ý tưởng kỳ quái này.
Sau đó, cô không nhớ rõ về khách sạn như thế nào, người lâm vào mê man, cảm giác nóng bừng bừng, giữa đó, hình như cô bị cởi quần áo, tắm rửa, uống thuốc, cuối cùng thiếp đi, bên tai có rất nhiều âm thanh, nhưng rất xa rất xa..
Cô thấy mệt mỏi, lại luôn có người nắm tay, là Mộ Nhung Trưng vẫn coi chừng bên cạnh.
Có hắn ở đây, cô có thể an tâm ngủ, cũng không cần sợ bị người bắt đi.
Đúng, cô cảm thấy rất yên tâm.
*
Sáng sớm, lúc Mộ Nhung Trưng tỉnh lại, sờ sờ mặt tiểu nha đầu ở bên cạnh mép giường, hạ sốt rồi, tim hắn cũng coi như hạ xuống được.
Hôm qua, thật sự quá kinh hồn động phách, nếu không phải có người báo tin cho họ, nha đầu này không tránh được gặp phải chuyện đáng sợ gì rồi.
Hắn có chút không dám tưởng tượng, nếu hắn không kịp thời đuổi tới, sẽ xảy ra chuyện gì?
Phần khẩn trương trong lòng ấy, khiến hắn bất giác kéo chặt cánh tay, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
May mắn, may mắn quá, tất cả không có phát triển theo phương hướng xấu, mà sau con đường gian truân lại thấy hy vọng, liễu tàn hoa nở, cuối cùng dù nguy hiểm nhưng vẫn vượt qua được một kiếp.
Nói đến mới nhớ, đây hoàn toàn là may mắn có người tới báo tin cho bọn họ.
Ân, hiện tại, hắn nên điều tra một chút người báo tin kia, sao lại biết tới chỗ hắn báo tin.
Người đó sao lại biết người bị bắt cóc có quan hệ với hắn?
Cân nhắc như thế, hắn đứng dậy đi rửa mặt, lúc ra ngoài nhìn thời gian: 8 giờ, tối qua vì phải chăm sóc Úy Ương, hắn đều không ngủ, tới tận lúc trời gần sáng, hắn mới buồn ngủ.
"Phó quan Trương."
Lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách nhìn thấy phó quan Trương đang ngồi trên sofa đọc báo, hắn gọi một tiếng.
"Tới."
"Hôm qua người tới báo tin cho chúng ta có thân phận gì, điều tra ra chưa?"
"Báo cáo, điều tra rồi, người đó tên Khúc Hành, theo lệnh thiếu gia nhà hắn tới báo tin." Phó quan Trương đáp.
"Thiếu gia nhà hắn?" Mộ Nhung Trưng nghi ngờ: "Ai là thiếu gia của hắn?"
"Là anh trai của đứa trẻ thiếu phu nhân liều mạng cứu."
"Ồ, người đó tên là gì?"
"Tên Tiểu Tư. Toàn bộ tên hắn không nói." Một lúc, trên mặt phó quan Trương hiện ra sắc mặt huyền bí kỳ lạ: "Nói đến rất là kỳ quái."
"Kỳ quái cái gì?"
"Thiếu niên kia không những biết bắn súng, mà đánh nhau cũng đặc biệt có tiêu chuẩn. Quan trọng là, ở thời điểm nguy hiểm thế, hắn lại không có ý làm tổn hại tính mạng người khác, bắn trúng đám phỉ tặc toàn là cánh tay hoặc bả vai."
Cái này đích xác rất kỳ quái.
Ở cánh cửa sống chết kiểu này, nếu biết bắn súng, ý nghĩ đầu tiên là bắn nát đầu đối phương.
"Hắn giờ đang ở đâu?"
"Cũng ở trong tòa Hải Thị Thịnh, ở phòng hai người hạng sang. Nhìn dáng vẻ có gia cảnh không tầm thường."
Gia cảnh nếu tầm thường, có thể tới Hải Tân chơi, ở một phòng phổ thông tiêu chuẩn cũng đã là một loại xa xỉ rồi.
"Tối qua lúc tôi hỏi hắn xong, hắn liền bế em gái đi nghỉ ngơi. Tứ thiếu giờ muốn gặp bọn họ sao? Nếu muốn gặp, tôi lập tức đi mời bọn họ tới."
"Em gái hắn cuốn vào trận bắt cóc này như thế nào?"
"Thuần túy là ngoài ý muốn. Hắn đưa em gái tới chơi, lúc đi vệ sinh không may bị bắt đi cùng."
"Vậy hắn sao có thể biết được quan hệ của ta với Úy Ương?"
"Hắn nói, anh em họ với Úy tiểu thư ở thành phố Ôn có duyên gặp mặt, hôm nay trùng hợp gặp mặt, có nhìn thấy Úy tiểu thư ở cùng với chúng ta. Cho nên, ban đầu nói cho chúng ta manh mối chỉ vì cứu em gái hắn."
Mấy lời này, nhìn không ra khe hở.
Nhưng Mộ Nhung Trưng lại cảm thấy có điểm không đúng.
Hắn trầm tư một chút: "Đi mời người tới! Ta có lời muốn hỏi."
"Vâng."
"Ngoài ra, tối qua tổng cộng bắt được bao nhiêu tên phỉ tặc?"
"Mười bốn tên sống, hai thi thể. Hai người khác.. Bỏ chạy. Trưởng Đoàn Mạnh đang lục soát núi."
"Như thế nào còn có cá lọt lưới?"
Mộ Nhung Trưng bất giác nhếch miệng một chút, ánh mắt rất nghiêm khắc.
Phó quan Trương đáp: "Hai người đó uy hiếp một bác gái giúp bọn chúng cơm nước, vì không muốn làm thương người vô tội, trưởng đoàn Mạnh chỉ có thể tạm thời thả chúng đi."
Nghe vậy, Mộ Nhung Trưng không trách cứ nữa, người làm quân nhân thì phải bảo vệ từng bá tánh bình dân: "Hai con cá lọt lưới kia phải bắt được."
"Rõ!"
*
Phó quan Trương tới phòng 816, ấn chuông.
Không bao lâu cửa mở, người mở cửa chính là Tiểu Tư kia------Mặc áo sơ mi trắng thêu lá xanh, một tay đút túi, thân hình rất gầy, gương mặt xinh đẹp, mặt mày còn hơi trẻ con, lúc nhìn thấy hắn, cười khẽ, cả người hiện lên rất tươi sáng.
"Phó quan Trương, có chuyện gì à?"
Người thiếu niên này rất có giáo dưỡng.
"Tiểu Tư tiên sinh, tiên sinh chúng tôi muốn mời anh qua một chuyến, để cảm ơn đã báo tin."
Lời nói đến êm tai, thực tế chỉ là muốn hỏi hắn mà thôi.
Tiểu Tư bất giác cười đậm: "Hiện tại sao?"
"Rảnh chứ?"
"Em gái ta bị kinh hãi, bây giờ còn đang ngủ. Nếu ta phải rời đi lúc này, cô bé tỉnh lại không thấy ta chỉ sợ sẽ sợ hãi la khóc. Có thể đợi em ta tỉnh lại rồi ta với cô bé cùng tới không?"
Lời này không có gì đáng trách.
"Không thành vấn đề."
"Muộn nhất 10 giờ, chúng tôi nhất định tới."
"Được."
Phó quan Trương rời đi.
*
Úy Ương tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy đèn treo xinh đẹp, cùng với trần nhà nồng đậm phong cách châu Âu, có một khắc như thế, trong đầu trống rỗng, sau đó, tất cả sự việc giương nanh múa vuốt chui vào đại não.
Ngồi dậy, sờ sờ đầu mình, thân thể, trừ có chút đau do ngã ra, vẫn tốt, không tàn tật cũng không gãy xương.
Thật sự quá mạo hiểm rồi.
Cô hít một hơi sâu, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh ngã từ vách núi xuống nước, trong lúc cô dường như hít thở không thông, là hắn kéo cô từ dưới nước lên, giúp cô lần nữa lấy lại hô hấp, không khí không có nước tràn vào.
Từ tuyệt cảnh tới lần nữa sống lại, loại tư vị này, khó có thể nói hết.
Cô từ trên giường bò dậy, cộp cộp cộp, để chân trần, chạy ra cửa phòng, lại đụng phải lồng ngực vạm vỡ của Mộ Nhung Trưng.
"Ô, đau thế. Anh làm bằng cục đá à?"
Cô che lại cái mũi, kêu thảm.
"Ai bảo em hấp tấp bộp chộp? Qua đây.."
Mộ Nhung Trưng đem người xách lại, giúp cô xoa mũi, cái tay thô ráp xẹt qua da thịt cô, đem tới từng trận tư vị ê ẩm ngứa ngứa, ngữ khí tuy rằng rất không tốt, động tác lại vô cùng ôn nhu.
Cô ngoan ngoãn nhìn hắn, trái tim lại có dòng ấm áp ào ào trào tới, theo đó, nó không hiểu sao đập loạn mấy cái, trên mặt càng không ngăn được nóng lên.
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc, cô đã không hề chán ghét, một loại rung động đột nhiên như từ chỗ nào đó trong tim nổ tung kịch liệt ra ngoài.
Xong rồi, xong rồi, cô thế nhưng lại thích con sói lớn này rồi!
Sao có thể!
Sao có thể đây!