Từ thành phố Ôn tới Thành phố Hải Tân, có một đường cao tốc thẳng tới, là trong vòng mười năm hoàn thành, nối liền mấy thành phố trọng điểm của Nam Giang.
Úy Ương nhìn phong cảnh một lúc, liền ngủ.
Đầu dựa vào cửa xe, đường tuy bằng phẳng, nhưng có những đoạn vẫn có chút xóc nảy, dưới tác dụng của quán tính, đầu của cô lúc đụng lúc không vào kính.
Mộ Nhung Trưng cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, lại đột nhiên duỗi tay nhẹ nhàng kéo tới vai mình.
Trong kính chiếu hậu, phó quan Trương nhìn thấy một màn này, quay đầu trao đổi ánh mắt với Tô Triết một chút, hai người nhếch khóe môi.
Tứ thiếu luôn là một người đàn ông hô mưa gọi gió, quản lý một nhóm lớn toàn đám đàn ông, tôi luyện một thân sắt đồng bất xâm, không có bao nhiêu tâm tư tinh tế, cũng không hiểu tâm tư của con gái nhà người ta, nhưng, bọn họ nhìn ra được, Tứ thiếu đối Úy tam tiểu thư thật sự thật sự dụng tâm, bằng không, sao có thể sẽ dành ra ba ngày đưa cô ấy đi du sơn ngoạn thủy.
Trên đời này, có một số người sinh ra EQ đã cao, giỏi lấy lòng phụ nữ; Có một số người từ nhỏ đã không được ai yêu, cũng không hiểu yêu người khác, cùng phụ nữ ở chung hoàn toàn không hiểu cách thức.
Tứ thiếu nhà bọn họ thuộc loại người phía sau.
Một người không hiểu yêu một người, đang học cách yêu một người.
Phó quan Trương nhịn không được lại liếc một cái hàng ghế phía sau: Cái cô bé này mị lực như thế ở đâu ra vậy?
*
"A.."
Lúc xe chạy vào thành phố Hải Tân, Úy Ương đang ngủ say bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng.
Mộ Nhung Trưng hoảng sợ, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đã hoảng sợ mà trừng lớn mắt, trong đồng tử toàn là sợ hãi, vội vàng nhẹ nhàng vỗ về vai ngọc yếu ớt của cô:
"Mơ thấy ác mộng?"
Úy Ương đích thực đã mơ ác mộng.
Cô mơ thấy tình cảnh bản thân lúc sắp chết: Mộ Nhung Trưng bị bắn thành cái tổ ong, chết thảm thiết, con vừa sinh ra đầu vỡ toang, mà cô đang ở một mảng máu loãng sắp chết, lúc này, có một bóng dáng mơ hồ ôm lấy cô, miệng hoảng sợ kêu, "Quân y, mau gọi quân y.."
Người đàn ông ôm lấy cô đó là ai?
Là tân thiếu soái?
Trừ hắn, còn có ai có thể gọi quân y tới cứu cô?
Đáng tiếc, cô không nhìn thấy diện mạo của hắn, không có cách nào biết được sau 14 năm ai sẽ tranh cao thấp với Mộ Nhung Trưng, cuối cùng lại còn hại chết hắn?
Là anh em của hắn?
Không đúng, Mộ Nhung Trưng lúc đó đã không có anh em rồi, toàn bộ Bùi gia, không còn ai có thể tranh quyền với hắn, tân thiếu soái kia, chui từ đâu ra vậy?
Thần chí của Úy Ương hỗn loạn cực kỳ.
Lúc này, cằm bị nâng lên.
Thần chí của Úy Ương cuối cùng cũng quay về, nhận ra bản thân đang ở đâu: Mộ Nhung Trưng "Chết thảm" đang ngồi bên cạnh, mà cô đang rúc vào trước ngực hắn, phần đau đớn trong lòng kia mới từ từ biến mất.
Thậm chí có thể nói cô đang vui sướng: Bởi vì, hắn không chết, phó quan Trương cũng không chết, bản thân cũng rất tốt------------Chỉ có chết qua một lần, mới có thể hiểu rõ bình an như thế, là viên mãn trân quý cỡ nào.
"Ừ, em mơ thấy ác mộng, rất đáng sợ.. Em mơ thấy anh chết rồi, phó quan Trương cũng chết rồi, em cũng chết rồi.."
Âm thanh cô nhỏ dần.
"Định hồn lại, mơ mà thôi. Lại nói, mộng đa số đều ngược lại."
Hắn móc ra một tờ khăn giấy, giúp cô lau mồ hôi trên trán, trong lòng bởi vì cô nói mơ thấy hắn mà hơi vui, nào có sợ cảnh trong mơ rất không may mắn.
"Em xem, đã tới thành phố Hải Tân rồi."
Lực chú ý của cô bị xoay chuyển.
Đúng rồi, đã tới thành phố Hải Tân rồi, mở cửa xe, đón gió mùi tanh thuần túy của biển.
"Hiện giờ, chúng ta cần đi đâu?"
"Trước tới khách sạn nghỉ một chút, sau đó đi ăn."
*
Tòa Hải Thị Thịnh, một khách sạn lớn có phạm vi quốc tế, lấy ánh mắt của 14 năm sau mà nhìn, nó vẫn khí thế hào hùng như cũ.
Lúc Úy Ương nhìn tới tên của khách sạn này, trong đầu liền thoáng hiện tư liệu liên quan của ông chủ lớn bọn họ, họ Sở, tên Kiêu Dao, phú nhị đại, du học sinh về nước thuộc hạng tinh anh.
Theo cô được biết, người này tương lai sẽ trở thành phú thương lớn của thành phố Hải Tân.
Ân, nếu có thể cùng loại ông chủ lớn này kết giao, kiếm chút tiền lại là quá dễ dàng.
Rất đúng, chính là bắt đầu từ năm nay, cái người Sở Kiêu Dao sẽ tạo ra kỳ tích, đáng tiếc, không có cửa cùng loại người này có quan hệ.
"Nha.."
Bởi vì nghĩ quá mức xuất thần, không để ý dưới chân, Úy Ương suýt nữa vấp phải bậc thang.
May mắn Mộ Nhung Trưng ngay bên cạnh, một phen giữ chặt cô lại.
"Em rốt cuộc nghĩ cái gì thế? Không nhìn đường đi à?"
"Đây là em bị khí thế của khách sạn dọa sợ."
Lời nói dối hạ bút thành văn, lại không lộ một chút vết tích.
Mộ Nhung Trưng lại tin: "Tòa Hải Thị Thịnh đích thực là khách sạn lớn tốt nhất của thành phố Hải Tân, nó với khách sạn số một Hải Tân được vinh danh: Lăng ba song tuyệt*, không những bốn bề phong cảnh kỳ thú, đồ ăn cũng rất đặc sắc.."
Người đàn ông này rất kiên nhẫn giới thiệu khách sạn cho cô.
Cẩn thận có lòng như thế, thật sự khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh.
Nhưng, cô tuyệt đối sẽ không bởi vì biểu hiện tốt của hắn mà tạm chấp nhận hắn.
Tuyệt đối không.
Trong nội tâm cô âm thầm nhắc nhở bản thân, có được sự tin tưởng của hắn là cần thiết, nhưng không thể bị hắn mê hoặc lại.
Không lâu sau, một đoàn bốn người vào đại sảnh khách sạn, mới vào cửa xoay, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tinh tế bước chân vội vàng từ bên trong đi ra, lại đúng lúc cách Úy Ương 10 bước chân, đột nhiên ngã xuống đất không hề báo trước.
"Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, cô làm sao thế?"
Phục vụ của khách sạn có người chạy tới dò hỏi, có người gấp gáp gọi điện thoại.
Toàn bộ đại sảnh, đã một đoàn nhốn nháo.
Úy Ương đứng tại chỗ, nhìn rõ ràng: Cô gái này là bệnh tim đột phát, nếu không tiến hành cấp cứu, để lỡ thời gian cấp cứu thích hợp nhất, cái mạng trẻ này sẽ đứt như vậy.
Đáng tiếc là: Mấy người nhân viên gần đó, không có một ai tiến hành cấp cứu.
"Ai nha, không hay rồi, không hay rồi, nhị tiểu thư không thở nữa.. Làm sao giờ, nên làm gì bây giờ?"
Người phục vụ đỡ tiểu thư tìm kiếm hơi thở, thình lình biến sắc, hoảng hốt kêu lên.
"Sao không đi nữa?"
Mộ Nhung Trưng đương nhiên là cũng nhìn thấy.
Úy Ương muốn chạy tới giúp, nghe thấy tiếng kêu, quay đầu, lòng nóng như lửa đốt nhìn hắn: "Bọn họ sẽ hại chết cô ấy.."
Người học y có tấm lòng trách trời thương dân, kiếp trước, từ lúc mới học y cho đến khi thành chuyên gia trong ngành, cô tốn mất mười ba năm trời, luyện ra bản năng của một người hành y: Nhìn thấy có người phát bệnh, sẽ lập tức xông tới cứu người.
"Cho nên?"
Mộ Nhung Trưng không giận mắng cô: Rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, mà bình tĩnh hỏi lại.
"Em muốn cứu cô ấy."
"Thế thì mau đi."
Nhận được cổ vũ, đôi mắt Úy Ương lập tức sáng ngời, phi tới trước, miệng liền ríu rít: "Không được lộn xộn, không được lộn xộn, cô ấy là bệnh tim tái phát, tùy tiện di chuyển sẽ hại chết cô ấy.."
Cô đẩy người phục vụ kia ra, cẩn thận giành lấy người bệnh.
Mộ Nhung Trưng theo sau.
"Ài, cô là ai thế.. Cô.. Ấy.."
Người phục vụ muốn đẩy Úy Ương ra.
Mộ Nhung Trưng một tay xách hắn ra, lạnh mắt nhìn: "Không hiểu cấp cứu thì im mồm cho ta."
Ánh nhìn lạnh lùng tới, trong lòng người phục vụ liền sợ, đành ngoan ngoãn ngậm mồm.
Giờ khắc này, nội tâm Úy Ương cảm xúc phức tạp: Vì sự tín nhiệm của Mộ Nhung Trưng với cô------Hắn của đời này, căn bản không biết cô y thuật cao bao nhiêu, lại bởi vì một câu nói của cô, mà tình nguyện bảo vệ hộ tống vì cô, mạo hiểm vì cô, phần dung túng này, quá khó có được.
*Lăng ba song tuyệt: Nguyên văn: "凌波双绝" ý là hai ngọn sóng cao nhất.