Từ cuộc gặp ba năm trước ở ngự hoa viên, Tử Lê chưa từng nhìn thấy Huyền Dật nữa. Cùng Mai Tuyên, y có thể nói là gần như khát vọng nhìn Huyền Dật đang tán gẫu với Triệu Tri phủ ở phía xa xa. Tử Lê không biết tại sao mình cứ nhìn chăm chú khuôn mặt nghiêng lạnh lùng kia của hắn tựa như mất hồn, tại sao lúc thấy hắn tim liền đập rất nhanh tựa như không khống chế được, khiến y cảm thấy ngực có chút đau đau.
Ngay sau đó, Huyền Dật dường như đã phát giác ra tầm mắt của đám người Tử Lê, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt vẫn là sắc bén mà hàn băng.
Tử Lê cùng Mai Tuyên đồng thời đều bị ánh mắt đáng sợ kia của Huyền Dật dọa đến, thụt lui lại mấy bước. Tử Lê do thân thể vốn không tốt, hơn nữa vừa mới bị dọa một cái như vậy nhất thời choáng váng đầu, mắt chợt tối sầm lảo đảo ngã về phía hồ nước ở ngay sau. Rồi mới, khi Mai Tuyên hoàn hồn thét lên sợ hãi muốn nắm lấy Tử Lê miễn cho y ngã xuống nước, một đạo tử ảnh vọt tới sớm hơn nàng một bước đem Tử Lê giữ chặt rồi ôm vào lòng.
Đạo tử ảnh kia chính là Huyền Dật.
Do vừa mới nghe Mai Tuyên thét lên, mọi người đều bị tiếng kêu sợ hãi kia của nàng hấp dẫn sự chú ý, quay đầu qua xem đã phát sinh chuyện gì. Huyền Dật vẻ mặt hàn băng quét mắt qua tất cả những kẻ quay đầu lại đây tìm náo nhiệt, khiến bọn họ lập tức thức thời lại đem đầu quay lại chỗ cũ, không dám liếc mắt nhiều hơn.
Mai Tuyên bị dọa ngốc sững sờ nhìn Huyền Dật đứng ở bên cạnh nàng. Huyền Dật mặt không chút thay đổi xoay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, rồi mới lạnh giọng mở miệng nói với nàng:
“Ngươi trở về bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, nói thị nữ này, bổn vương mang đi.”
Nói xong, liền dưới con mắt trộm nhìn chăm chú của mọi người, ôm Tử Lê vào trong ngực rời khỏi.
Huyền Dật cứ như vậy ẵm Tử Lê đi thẳng ra ngự hoa viên, sau đó liền thi triển khinh công rất nhanh tới Thải Ngưng cư trong Thiên điện. Thiên điện là nơi chuyên dành cho sứ giả ngoại lai hoặc vương công quý tộc đến làm khách tạm ở. Bên trong tổng cộng phân thành năm tiểu cư, là Thải Ngưng cư, Băng Trúc cư, Nguyệt Tân cư, Phong Phố cư cùng Tình Hà cư.
Mà Thải Ngưng cư đúng là tiểu cư mà Huyền Dật đêm nay ở. Hắn một cước đá văng cánh cửa đi vào, nhanh chóng đem Tử Lê nhẹ nhàng đặt lên giường của hắn rồi mới xoay người thắp ngọn nến trên bàn gỗ lên.
Châm nến xong, Huyền Dật mặt không chút thay đổi tiêu sái đến bên giường ngồi xuống nhìn Tử Lê nằm trên đó hôn mê bất tỉnh. Hắn tinh tế nhìn gương mặt thanh tú kia của Tử Lê, từ nguyệt mi cong cong được chạm khắc tinh tế, từ đôi mắt với hai hàng lông mi dài đang nhắm chặt, cái mũi nhỏ cao thẳng đến bờ môi xinh thoa son của y. Hắn lẳng lặng ngắm nhìn, rồi mới dùng bàn tay to thô ráp vì nhiều năm luyện võ mà đầy vết chai kia nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt y. Sau đó, một phen cởi bỏ bộ quần áo cung nữ cùng cái yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn Tử Lê đang mặc trên người.
“Năm đó dưới tàng cây lê gặp gỡ hoa tiên, hoa tiên tuyệt mỹ lại lê hoa mang lệ... Khiến ta cuộc đời này khó quên!” Hắn nhìn bộ ngực bằng phẳng trắng nõn kia của Tử Lê thì thào niệm, bàn tay to mang chút run rẩy mềm nhẹ mơn trớn da thịt Tử Lê, tựa như đang xác định chính hắn không phải đang nằm mộng. “Nhưng hôm nay, hoa tiên tìm được rồi... Lại trăm triệu không nghĩ tới đúng là thân nam tử...”
Huyền Dật cúi đầu xuống hôn bờ môi đỏ mọng của Tử Lê, rồi mới giúp y mặc lại yếm cùng y phục cung nữ vừa bị mình kéo xuống.
“Bất quá cũng không sao cả... Hiện giờ tìm được rồi ta sẽ không thả em đi nữa... Bất luận em là nam hay nữ, bổn vương đều phải cưới em về!”
Huyền Dật mắt phóng hàn quang nói, rồi mới đem Tử Lê đang hôn mê chặt chẽ ôm vào trong ngực.
***
Chờ khi Tử Lê tỉnh lại từ trong mê mang…, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi. Y nhắm mắt theo bản năng rúc vào mảng hơi ấm bên cạnh, rồi mới vươn tay qua, ôm chặt lấy vật thể ấm nóng kia.
Ưm... Thật ấm quá! Mình vẫn rất muốn có một cái lò sưởi ấm áp như vậy...
Y nhắm mắt, cảm thấy mỹ mãn mà nghĩ.
Ừm... Chỉ là mình nhớ rõ, trên giường của mình hình như đâu có lò sưởi a...
Nghĩ đến đây, y mới phát hiện không đúng, đột nhiên mở to mắt. Ánh vào nhãn đồng chính là một mảng ngực rắn chắc màu đồng cổ. Tử Lê sau khi chớp chớp vài cái lại trừng mắt nhìn, xác định mình không có hoa mắt, y nuốt nuốt nước miếng chậm rãi nâng đầu, nhìn lên khuôn mặt phía trên ngực. Một dung mạo khiến y chỉ nhìn thoáng qua đã không thể rời mắt liền xuất hiện ngay trước mặt y.
Gương mặt ở trong ký ức của y luôn lạnh như băng lãnh, khiến y luôn cảm thấy tim đập nhanh hơn, gương mặt mà y luyến tiếc rời ánh mắt hiện giờ lại đang phóng đại ngay phía trước.
Chủ nhân của khuôn mặt kia tựa hồ đang say ngủ. Tử Lê nhẹ nhàng rút về cánh tay vừa mới còn ôm chặt Huyền Dật, rồi mới chậm rãi vươn bàn tay mang chút run rẩy qua khẽ vuốt khuôn mặt cùng ngũ quan thô rộng lẫn bờ môi hấp dẫn kia của hắn.
“Là thật... không phải đang nằm mơ sao?” Tử Lê khẽ hít một hơi thì thào tự nói.
Ngay tiếp theo, hai mắt Huyền Dật đột nhiên bừng mở, Tử Lê bị dọa đến, phản xạ chính là muốn thét lên. Trong mắt Huyền Dật hiện lên ý cười, kéo Tử Lê tới dùng miệng che lại cái miệng đang định cất tiếng.
“Chào buổi sáng, hoa tiên!” Huyền Dật buông ra Tử Lê còn đang ngơ ngẩn sau nụ hôn, chống tay giữ đầu cười dài nói với y.
“Hoa tiên?” Tử Lê nghe tiếng sau hoàn hồn lặp lại cách xưng hô Huyền Dật vừa mới gọi mình, xác định y không có nghe sai.
“Đúng vậy, hoa tiên! Còn nhớ rõ lần đầu tiên ta với em gặp mặt chứ?” Huyền Dật kéo y vùi vào áo mình nói: “Khi đó ta đang ngắm hoa trong vườn hoa lê kia, em đột nhiên xuất hiện đụng vào ta. Ta lúc ấy vốn muốn tức giận! Thế nhưng khi em ngẩng đầu hướng ta xin lỗi, lại bị ta dọa khóc, ta liền ngây ngẩn cả người. Bởi vì ta cho rằng mình đã gặp được hoa tiên ngộ nhập thế gian còn làm hoa tiên khóc!”
Tử Lê nghe đến đó thực kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mang cười của Huyền Dật.
Hắn còn nhớ rõ... Hắn còn nhớ rõ cảnh lần đầu tiên gặp ta!
“Bởi vì ta chưa từng dỗ dành người khác, cho nên cũng không biết nên phản ứng ra sao. Dưới tình thế cấp bách liền hái một đóa hoa lê cho em, không nghĩ tới em cư nhiên liền ngưng khóc! Sau đến ta cũng có trở về vườn hoa lê kia đi tìm em, nhưng là khi đó người đã không còn thấy bóng. Khiến ta cho rằng mình đã thật sự gặp được hoa tiên hạ phàm!” Hắn ôm y càng chặt, rồi mới tiếp tục nói: “Sau đó ta vẫn luôn tìm, tìm rất lâu rất lâu. Rồi ta lại ở trong hoàng cung thấy được em. Em khi đó đi cùng một đám cung nữ. Ta biết em có nhìn ta, bởi vì ta cảm giác được ánh mắt của em. Ta vẫn dõi theo em cùng đám kia cung nữ dần đi xa, khi đó ta nghĩ lần này ta cuối cùng cũng tìm được em rồi!”
“Nhưng khi ta chạy tới hỏi tổng quản dẫn đường hôm đó, lại thế nào cũng tìm không thấy em. Khiến ta bối rối hoài nghi ta ngày đó phải chăng đã nhìn lầm... Cho đến hôm qua, hôm qua ta lại thấy được em! Nhìn y phục cung nữ trên người em, ta mới hiểu thì ra em là được phái đi làm thị nữ bên hoàng hậu, cho nên ta khi đó mới có thể tìm không thấy! Khoảnh khắc chứng kiến em ngất xỉu, ta quả thực suýt nữa đã phát điên, ta không kịp nghĩ ngợi liền lao tới ôm em vào lòng. Ta cảm nhận được em có nhiệt độ cơ thể, em biết hô hấp, em là thật! Em còn sống! Ta không phải đang mơ!”
Huyền Dật nhẹ nhàng nâng làn tóc Tử Lê lên khẽ hôn: “Mà lần này, ta sẽ không thả em đi nữa... Ta muốn em ở lại bên cạnh ta, ta muốn cưới em về!”
“Ngài... Ngài đây là đang nói giỡn với nô tỳ sao?” Tử Lê trợn to đôi mắt phượng xinh đẹp của mình, kinh ngạc nhìn vẻ mặt một chút đều không giống như đang nói giỡn của Huyền Dật. “Nô tỳ... Nô tỳ không đảm đương nổi... Nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé, không xứng với Vương gia!”
“Em cho rằng ta giống đang nói giỡn lắm sao, hoa tiên? Còn có, không cần xưng mình là nô!” Huyền Dật nhăn mày nói. Sắc mặt có vẻ không vui: “Sau này ta không cho phép em xưng mình là nô tì nữa!”
“Dạ, Vương gia.” Tử Lê có chút bị dọa đến gật đầu. “Chỉ là, nô... thân thể của ta... có chút không tiện... Còn nữa, ta đã nói với nương nương nguyện không lấy chồng, muốn hầu hạ cả đời bên nương nương... Cho nên vẫn là xin Vương gia ngài tìm người khác đi!”