Khương Vệ thừa lúc Hàn Dục ngủ, lén cầm ví tiền và hành lý, trộm đi ra. Trời đã sáng, khi ra ngoài, đi một đoạn đường, liền đón được một chiếc taxi.
Vụng về nói chữ “airoplane” xong, tài xế cuối cùng cũng hiểu là ý muốn ra sân bay.
Tới sân bay, Khương Vệ mua vé xong, liền ngồi trong đại sảnh chờ, 4 tiếng chản nàn chờ, vô cùng thích hợp để vuốt lại tâm tình.
Sân bay là nơi rất hay trình diễn những màn tình cảm quá mức.
Mỗi người buồn rầu tới đây, có thể đều phải phân vân một hồi. Vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống của mình đã bị khiến cho long trời lở đất.
Hàn Dục vẫn là tín ngưỡng đời người của mình, hiện tại không thể không tiếp thu sự thật là y cho tới giờ không phải của mình, cậu biết mình không đủ can đảm, lưu lại phù rể cho Hàn Dục, thật sự là muốn mạng của cậu.
Nghĩ vậy lại muốn khóc, không đợi nước mắt chua xót khổ sở của cậu chuẩn bị tuôn ra, thình lình có người cao giọng gọi tên mình.
“Khương Vệ!”
Cậu lại càng hoảng sợ, tưởng Hàn Dục đuổi theo. Quay đầu lại thì phát hiện là kiến trúc sư người Đức của công ty mình – Mark.
Trên người Mark, vẫn như cũ là kiểu nhiệt tình Đức pha trộn Itali, thấy Khương Vệ liền muốn đi qua ôm.
Khương Vệ sợ tới mức tránh ngay, Hàn Dục từng nói với cậu, Mark này hình như là bi, gặp ai liền yêu người ấy, không chừng dính chút bệnh gì đó.
May là Mark mặt dày, sau khì vồ lấy khoảng không, chỉ nhún vai, dùng tiếng Trung vừa học, chưa lưu loát lắm nói: “Khương Vệ, cậu ở đây làm gì?”
Khương Vệ lí nha lí nhí nói: “Du lịch.” Sau đó nhìn về phía sau Mark.
Mark xuất hiện ở đây có phải là công ty phái đi công tác không? Nếu quả thật như vậy, hẳn là còn có người khác.
Nhìn thử, quả nhiên thấy được người quen.
Phía sau Mark, còn có một người đang mỉm cười với cậu. Chính là sếp tổng tập đoàn Khang Hoa —— Lộ Mã Lực.
“Hai người các ngươi…” Theo lý thuyết, vụ tai tiếng của mình vừa ra, lão Khương sẽ cắt đứt không cùng làm ăn với Lộ Mã Lực
Cha cậu mặc dù yêu tài, nhưng lại càng yêu con trai và thể diện của mình hơn. Liên quan đến danh dự của con, đương nhiên phải phân rõ ranh giới với cứt chó thối rồi.
Mark vì sao lại cùng một chỗ với gã ta chứ?
“Anh và gã…” Khương Vệ không khỏi nghi hoặc chỉ Lộ Mã Lực, khó hiểu hỏi.
Mark nở nụ cười, khoa trương mà cung kính hướng về phía Lộ Mã Lực chào kiểu nhà binh xong rồi nói: “Ngài Lộ bây giờ là ông chủ của tôi. Tôi đương nhiên phải cùng anh ấy phu xướng phụ tuỳ!”
Rõ ràng Mark rất thoả mãn khoe khoang tài hoa của mình, sau khi quẳng một câu thành ngữ xong, liền đắc ý cười.
Khương Vệ chau mày: “Ngươi bội ước đi ăn máng khác?”
Mark lắc đầu: “Công ty các cậu đã là của ngài Lộ, tôi đương nhiên cũng là của ngài Lộ…”
Một cú sét kinh thiên động địa đánh vào đầu Khương Vệ nổ “bùm” cái. Cậu không thẻ tin mở to hai mắt, chuyển qua nhìn Lộ Mã Lực.
Nhất định tiếng Trung của Mark này nửa vời nói sai. Công ty bảo bối của nhà mình sao lại biến thành của Lộ Mã Lực chứ? Hàn Dục sớm đã biết quỷ kế của họ Lộ, mà mình khi đó còn gửi vụ tai tiếng kia đi, hẳn phải ngăn trở được âm mưu của gã… Khi cậu mệt mỏi, trong ba ngày vướng bận nhi nữ tình trường, Phụng Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngay khi đầu cậu quánh như tương hồ, Lộ Mã Lực đã thong thả bước tới trước mặt cậu, lộ ra hàm răng trắng sáng, ý vị sâu xa cười với cậu: “Tiếng Trung của Mark thật sự càng ngày càng tiến bộ, hắn không biểu đạt sai. 60% cổ phiếu của công ty các cậu đã ở trong tay tôi, mà cha cậu cũng có thể về hưu, toàn bộ công ty chỉ chiếu cậu – giám đốc nghỉ phép này chưa chào hỏi tôi. Xảy ra chuyện gì vậy? Việc lớn như thế Hàn Dục không nói với cậu sao? Hai ngày nay các người hẳn ở cùng một chỗ chứ…”
Khương Vệ ngây ngốc há to mồm, nhìn thẳng Lộ Mã Lực. Bên tai vang lên câu Hàn Dục từng nói với mình —— “Không cần sợ hãi, cho dù mưa gió lớn hơn đi chăng nữa, tôi cũng sẽ thay em chống đỡ.”
Cái ô này đã rách hết rồi, giơ nó cũng không thể che được mưa gió, còn dẫn sét đánh xuống.
Mình giống như kẻ mất trí uống nhiều sữa Tam Lộc, quyết đánh đến cùng tới Đức, sau khi chịu nhục nhã và thương tổn mới biết được, còn có đoạn nhà tan cửa nát này đang chờ.
“Cậu sao lại đi? Nghe em gái tôi nói, cậu không phải vừa tới Đức ư? Sao đã vội vã muốn đi, khó có được cơ hội, không tới tham gia hôn lệ của em gái tôi và Hàn Dục à?”
Khương Vệ không nói gì, hai quả đấm nắm chặt đã hơi run rẩy.
“Khương Vệ!” Lại một tiếng hô to vang lên sau lưng.
Hoá ra là Hàn Dục cũng đuổi kịp tới. Y từ xa trông thấy Lộ Mã Lực và Mark, lông mày không khỏi hơi nhăn lại.
Lộ Mã Lực thấy y cũng bắt đầu cười lạnh, trong mắt đều là tia gamma, hận không thể thoáng cái xuyên qua lục phủ ngũ tạng Hàn Dục.
“Thì ra là tổng giám đốc Hàn! Hôm nay thật sự là một ngày gặp quý nhân.”
Hàn Dục chỉ hơi gật đầu, quay đầu kéo tay Khương Vệ lại: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ gặp tổng giám đốc Lộ anh ở chỗ này, sao rảnh rỗi tới Đức vậy? Nhiều chuyện rối rắm đang chờ ngài xử lý đó!”
Nói xong, liền kéo Khương Vệ thấp giọng nói: “Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện…”
“Chát” một tiếng, dị tượng tức thời khiến trăm dặm xung quanh không có tiếng động. Khương Vệ dùng hết sức lực toàn thân tát Hàn Dục thật mạnh. Tiếng động kia, khiến người có mặt ở đây nghe xong đều cảm thấy bên má thật đau.
Ngay sau đó lại một tát nữa, vẫn vang như cũ, thấy mà giật mình.
Hàn Dục không đề phòng, mặt bị tát đến hơi lệch người đi, nhưng vẫn như cũ, mang theo vẻ mặt khó tin.
Khương Vệ không phải loại người sẽ đánh người, trước đây bị người khác ức hiếp, cũng chỉ mở miệng mắng chửi mà thôi. Nếu đánh nhau, cũng sẽ giống con gái vung vung hai quả đấm.
Thế nhưng hai cái tát này mang theo hận thù khắc cốt ghi tâm, khiến y nhất thời không phản ứng được gì.
Mà Khương Vệ cũng hiểu vì sao yêu hận tình cừu trình diễn ở sân bay lại diễn quá mức như vậy.
Đó là bến đò biệt ly, cho dù bạn có nguyện ý hay không, có bỏ được hay không, nên vứt bỏ, nên rời xa, muốn quên đi, đều sẽ thông qua khoảng cách thực tế dần dần kéo xa mà rõ ràng trong lòng mỗi người.
Cậu, thật sự nên rời đi.