Đặng Thiên Phúc châm điếu thuốc, đôi mắt tinh anh quan sát từng người trên tàu. Từ đầu hôm các đồng đội của hắn ta đã mai phục ở đây, nhưng lại chẳng phát hiện điều gì khác thường. Giờ phút này hắn ta thật sự nghĩ mình đã bị Nguyễn Long Phụng Nhã lừa.
“Cảnh sát trưởng, đã mai phục hơn ba tiếng rồi, ngay cả cái bóng của Nguyễn Long Phụng Cơ chúng ta cũng không thấy, có nên tiếp tục không?”- Một đồng chí bỏ ống nhòm quay sang hỏi hắn ta.
Đặng Thiên Phúc nhìn đồng hồ rồi nói: “Thêm nửa tiếng nữa, nếu vẫn không xuất hiện thì chúng ta thu đội.”
…
“Phụng tỷ, đối phương tới rồi.”- Quang Sẹo mở cửa bước vào nói, đứng một lúc thấy Phụng Cơ cứ chăm chú nhìn ra bên ngoài thì khó hiểu bước lên nói lại: “Phụng tỷ, bên giao dịch tới rồi.”
Phụng Cơ như người vừa được hoàn trả hồn phách, cô đứng lên: “Cứ làm theo trình tự, tôi hơi mệt không thể đứng ra giao dịch.”
“Hả… À, dạ…”- Quang Sẹo giữ thái độ chần chừ đi ra ngoài. Phụng tỷ mệt sao? Bình thường cho dù có mệt thì phong cách làm việc của Phụng tỷ vẫn luôn rất chuyên nghiệp mà. Sao lần này lại bỏ ngang công việc như vậy, hay là… đêm qua Trịnh Vỹ Thần kia đã lợi dụng lúc Phụng tỷ say rượu mà làm điều bậy bạ?
Nếu là vậy….
Quang Sẹo lắc đầu, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Việc giao dịch diễn ra khá thuận lợi ở phút đầu, nhưng về phút cuối thì không tốt cho lắm. Đối phương bắt đầu kì kèo mặc cả, còn cho rằng việc Phụng Cơ từ chối ra mặt giao dịch với bọn họ là xem thương uy tín của bọn họ, đám người đó lại là một băng nhóm phạm tội có tiếng nên tự cao quá mức. nhất quyết đòi Phụng Cơ phải ra mặt, Quang Sẹo có nói thế nào cũng không lay động được họ, đến lúc hắn ta nỗi nóng định động tay chân thì Evan bước lên cười lấy lòng rồi hòa giải.
“Vị đại ca này thông cảm, Phụng tỷ hiện không khỏe nên không thể đứng ra giao dịch được, dù gì thì hàng đã lấy rồi…”
Người thanh niên dẫn đầu phe đối diện nghe vậy thì liền khó chịu cắt lời: “Như vậy không được. Ban đầu là các người làm mất hợp đồng khiến việc nhập hàng của chúng tôi gặp trở ngại, bây giờ thì người phụ trách giao dịch lần này cũng từ chối ra mặt, cậu em cậu nói xem Kim Điêu Môn các người có điểm nào thể hiện thành ý làm ăn với chúng tôi hay không? Với lại, tôi đây bỏ ra số tiền lớn để mua người, ngoài việc để kinh doanh một vài ổ mại dâm ra thì cũng muôn nhân cơ hội được gặp Phụng tỷ, muốn xem xem thiếu chủ của Kim Điêu Môn rốt cuộc trông như thế nào, bây giờ như vậy làm sao chúng tôi chấp nhận?”
“Nhưng chúng ta đang giao dịch đen, nếu cứ kéo dài thời gian tôi sẽ không biết cảnh sát sẽ ập tới lúc nào. Hay là vậy đi, các anh về trước, chúng tôi sẽ truyền đạt ý của anh lại với chị ấy. Biết đâu có thể hẹn gặp nhau vào một ngày khác, cùng uống trà nói chuyện.”- Evan cái gì cũng thiếu tự tin nhưng khoảng cậu cho là thế mạnh của mình đó chính là thuyết phục. Sau khi nghe cậu nhắc tới cảnh sát, người thanh niên kia cũng chần chừ ra mặt, đang lúc đưa ra quyết định thì cánh cửa bị đạp sập, một đám người mặc cảnh phục cầm súng xông vào.
“Đứng yên!”
Evan và Quang Sẹo giơ tay lên, cậu nhận được vô số ánh mắt trừng trị của đồng minh. Trời ạ, cũng đâu phải cậu muốn nhưng sao lại linh như vậy chứ?
“Cảnh sát Đặng, thật không biết là chúng tôi đắc tội gì với ngài mà ngài lại năm lần bảy lược dùng súng nhắm vào chúng tôi vậy?”- Quang Sẹo bình tĩnh nói.
Đặng Thiên Phúc nhìn quanh một lược rồi lại quan sát nét mặt sợ hãi của hai cô gái kia, mím môi: “Tôi nghi ngờ các anh đang giao dịch người phi pháp.”
Quang Sẹo cười khẩy: “Nghi ngờ, bằng chứng đâu?”
Đặng Thiên Phúc lại đưa mắt nhìn về phía hai cô gái đang ngồi xổm trên đất kia, bọn họ run rẩy sợ hãi vô độ, bắt gặp ánh mắt đe dọa của Quang Sẹo thì liên tục lắc đầu: “Không phải, chúng tôi….chúng tôi…”
“Họ cũng nói không phải rồi, ngài cảnh sát, ai quy định trên toa tàu không thể gọi gái chơi chứ? Hoa Hoa, Liễu Liễu các em qua đây.”
Đặng Thiên Phúc lập tức quát: “Tất cả đứng yên!”
Không gian xung quanh chứa đầy sự căng thẳng, Quang Sẹo nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc và đắc thắng của Đặng Thiên Phúc thì cũng hiểu ra được phần nào là hắn ta đang muốn công khai đối đầu với Kim Điều Môn. Mà bọn hắn bây giờ lai đang rơi vào tình thế bị đối phương bắt thóp.
“Mọi người theo tôi về đồn!”- Đặng Thiên Phúc vừa dứt lời, vài người cảnh sát đã bước lên giữ chắc lấy từng đối tượng dẫn đi.
Ngồi đợi bên trong quá lâu vẫn chưa thấy hai người kia về,Phụng Cơ đứng lên bước ra cửa. Cô đi quá từng toa để tìm họ, thông thường lúc giao dịch không có cô cũng sẽ không lâu như vậy. Không lẽ Quang Sẹo và Evan gặp nguy hiểm?
“Xin hỏi, anh có thấy hai người đàn ông cùng hai cô gái đi qua đây không?”
“Không thấy.”
“Cảm ơn.” – Phụng Cơ chau mày tiếp tục đi tìm, vừa hay ở phía đối diện một người đàn ông cao lớn bận áo khoác đen che kín mặt cũng từ bàn ăn đứng lên bước về phía cô. Lúc cả hai chuẩn bị lướt qua, trong tay anh ta lóe lên tia sáng màu bạc sắc bén, Phụng Cơ lập tức phát hiện. Cô giữ chặt lấy cổ tay đang cầm con dao găm của anh ta, anh ta cũng không vừa ngay lập tức đã bẻ ngược lại sau đó muốn giơ chân đạp vào bụng cô. Phụng Cơ tung đòn đánh trả thoát khỏi chiêu thức tàn độc kia của người đàn ông, cô lui ra sau vài bước đánh giá anh ta.
Người đó che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng, anh ta bước lên vung con dao trên tay đâm về phía cô, Phụng Cơ né tránh điều rất chuẩn xác. Thế nhưng không biết từ đâu lại nhảy ra thêm ba người áo đen che mặt cũng tấn công cô.
Toa tàu chợt trở nên cực kỳ hỗn độn, hành khách sợ hãi hét lên rồi bỏ chạy tán loạn. Phụng Cơ đối kháng với bốn tên đàn ông khá mất sức, cô có thể nhìn ra họ điều là đặc công số một, sử dụng chiêu thức cực kỳ ngoan độc. Phụng Cơ giữ lấy một con dao đang hướng tới phía mình, cô dùng sức bẻ cổ tay của tên đó khiến hắn ta buông lỏng con dao rồi kiêu thất thanh ngã xuống đất, Phụng Cơ liền nhanh chóng đoạn lấy con dao. Ngay sau đó cổ của bị một tên kẹp chặt lại, còn một tên khác liền đứng trước mặt liền giơ tay muốn đâm con dao xuống lồng ngực cô. Phụng Cơ nhăn mặt, trong lúc nguy cấp cô buông con dao trong tay xuống sau đó sử dụng ngón chân kẹp lấy dao rồi giơ cao chân về phía người đàn ông kia. Con dao xượt qua yết hầu của gã, vạch ra một đường máu đỏ tươi, gã đó lão đảo ôm cổ lui ra sau. Phụng Cơ tung trỏ thúc vào lồng ngực tên phía sau đang kẹp cổ cô, vị trí vừa đúng ở giữa phổi khiến hắn khó thở ngã xuống đất. Phụng Cơ đứng vững lại, không khỏi ho sặc sụa vài tiếng, cô cảnh giác nhìn người đàn ông ban đầu tấn công cô, anh ta đang khoanh tay đứng nhìn cô. Phụng Cơ không còn nhiều thời gian, cô quay lưng bỏ chạy, anh ta phía sau cũng bước lớn đuổi theo.
Sắp đến ga tiếp theo, tàu sẽ dừng lại. Đặng Thiên Phúc ra lệnh cho các cấp dưới trông chừng thật kỹ các đối tượng tình nghi, suốt cả buổi Quang Sẹo và Evan bị giữ chặt khiến cho muốn động đậy cũng khó.
Cuối cùng cũng đến ga cuối, Đặng Thiên Phúc vừa chuẩn bị áp giải họ đi thì từ phía sau truyền đến tiếng bước chân hối hả. Vừa nhìn thấy Phụng Cơ đến, tất cả cảnh sát đồng loạt nâng cao súng nhắm về phía cô. Phụng Cơ thở gấp vì mệt, cô bước từng bước về phía Đặng Thiên Phục, giơ hai tay lên làm ra dáng đầu hàng nhưng ánh mắt không quên ra hiệu cho Quang Sẹo và Evan.
Nhân lúc đối phương hoang mang khó hiểu, Quang Sẹo hất mạnh tay của cảnh sát đang giữ mình ra rồi liền kéo Evan rời khỏi vòng vây. Lúc này một vài cảnh sát bước lên hướng cô mà đánh, trong đó có cả Đặng Thiên Phúc.
“Không cho ai được chạy thoát!”- Đặng Thiên Phúc hô lên một tiếng tạo nên một cuộc hỗn loạn, thân thủ của Đặng Thiên Phúc không tệ, Phụng Cơ lại vì vừa mới đánh với bốn tên kia xong nên mất sức, nhất thời chống cự không nỗi, lúc này tàu lại tiếp tục chạy. Phụng Cơ mượn bả vai một tên sau đó tung người đạp mạnh vào ngực Đặng Thiên Phúc khiến hắn ta lão đảo. Nhân cơ hội cô phóng qua cửa sổ, bám lấy nóc tàu sau đó biến mất. Đặng Thiên Phúc và đồng đội liền đuổi theo, trên nóc tàu một chạy bảy rượt.
Đột nhiên.
_Pằng_ Tiếng súng liên tục vang lên, mà đạn luôn bay về phía Phụng Cơ. Cô kinh ngạc, cảnh sát nơi này sẽ không nổ súng trừ khi trong tình huống nguy cấp nhất, thế nhưng những phát súng này cực kỳ ngoan độc, nếu cô không linh hoạt né tránh e rằng chỉ trúng một phát là mất mạng.
Súng không phải của cảnh sát bắn vậy…
Quả nhiên, người đàn ông áo đen vừa rồi từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt cô.
Nhóm người Đặng Thiên Phúc phía sau chạy tới cũng khó hiểu.
Cảnh sát bắt tội phạm, tội phạm lại đang bị người khác truy sát.
“Các người cùng một mặt trận?”- Phụng Cơ nói, biết là không phải nhưng cô phải kéo dài thời gian đễ dưỡng sức.
“Nguyễn Long Phụng Cơ, cô đầu hàng đi. Nếu bây giờ cô buông tay chịu trói chúng tôi sẽ bảo vệ cô.”- Đặng Thiên Phúc vẫn ra sức thuyết phục.
Phụng Cơ cười nhẹ, từ bao giờ mà thiếu chủ của Kim Điều Môn là cô phải lâm vào bước đường phải đầu hàng cảnh sát để được bảo vệ như vậy?
“Được, tôi đầu hàng!”
Đặng Thiên Phúc ngạc nhiên nhìn cô, Phụng Cơ không làm gì khác ngoài bỏ con dao trong tay xuống. Nhìn thái độ như thật của cô, tức thì cảnh sát liền giơ súng về phía người áo đen phía sau Phụng Cơ trong khi anh ta vẫn đứng yên không hề động đậy.
Giữa lúc căng thẳng, một vài cảnh sát đứng phía sau Đặng Thiên Phúc kêu lên thất thanh sau đó ngã gục. Phụng Cơ quay lại quan sát xem xảy ra chuyện gì, cô chỉ thấy một người đàn ông đang đánh cảnh sát. Hơn nữa chiêu thức ra tay của anh ta so với người áo đen còn lợi hại hơn bội phần, thủ đoạn nhanh gọn lẹ tuyệt đối đủ tàn nhẫn. Trong chớp mắt đã hạ gục đám cảnh sát, giảm đi cho Phụng Cơ một mối lo ngại.
Trong đêm tối cô cố gắng quan sát người đó, nhưng gương mặt kia lại đeo chiếc mặt nạ đen, có điều khi nhìn vào khóe môi như cười như không của người đó Phụng Cơ liền nhận ra anh là ai. Người mà rơi vào hoàn cảnh này vẫn mang một bộ dáng thong dong mỉm cười như vậy chỉ có thể là…
Trịnh Vỹ Thần! Là anh sao?
Phụng Cơ nở nụ cười yếu ớt, tàu chạy với tốc độ nhanh, từng cơn gió như đòn rồi quất vào cơ thể nhỏ bé của cô khiến cô lạnh run người. Trịnh Vỹ Thần từ bao giờ đã đứng trước mặt Phụng Cơ, cô nhìn anh…
“Cho dù anh có đeo mặt nạ, thì em vẫn nhận ra…
Trịnh Vỹ Thần mím môi không vui, giơ tay chạm vào gò má lạnh lẽo của Phụng Cơ xoa nhẹ, động tác dịu dàng y như sợ cô bị vỡ ra: “Cô gái ngốc, em không bao giờ làm cho người ta yên tâm được.”
“Vì em là Cơ Cơ, luôn không chịu an phận ngồi một chỗ...”- Phụng Cơ mơ hồ nhìn anh, cảm giác này có chút không chân thật…
Trịnh Vỹ Thần mỉm cười véo má cô một cái, ngay sau đó liền quay sang nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn luôn đứng từ xa kia, anh ta bắt gặp ánh mắt của Trịnh Vỹ Thần liền dè chừng lui ra sau rồi quay người bỏ chạy.
Trịnh Vỹ Thần nghi ngờ nhìn theo bóng hắn ta rồi quay sang: “Cơ Cơ, dám nhảy không?”
Phụng Cơ thắc mắc, nhảy sao? Tại sao phải nhảy, ở đây bây giờ chỉ còn hai tên cũng phải chạy sao?
“Tại sao…”
“Nhảy!”- Phụng Cơ chưa kịp lên tiếng hỏi liền nghe thấy tiếng hô của Trịnh Vỹ Thần, sau đó cả người cô bị anh ôm lấy. Cả hai cùng nhảy khỏi đường ray, cú chạm đất cũng không mấy nhẹ nhàng, đất hai bên đường đa số là sỏi đá nên khiến chân của Phụng Cơ bị sưng lên. Cô nhìn người nằm bên dưới mình sau đó khẩn trương ngồi dậy: “Trịnh Vỹ Thần, anh không sao chứ?”
Trịnh Vỹ Thần ngồi dậy nhăn mặt kêu: “Có sao đó, tiểu tổ tông của tôi ơi….”
“Sao lại phải…”- Vừa định lên tiếng, cô nghe thấy một tiếng vang cực lớn cách đây không xa, Phụng Cơ quay đầu lại nhìn, cô còn tưởng rằng mình đang hoa mắt. Đoàn tàu lớn như thế nhưng lại phát nổ, ánh lửa rực sáng, tiếng nổ khiến vạn vật dường như lay động.
Phụng Cơ trừng lớn mắt, đám cháy trước mặt đã lấy đi biết bao nhiều sinh mạng con người? Tất cả điều bị thêu rụi, rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như vậy?
Evan và Quang Sẹo…
“Cơ Cơ, em đi đâu vậy?”- Trịnh Vỹ Thần thấy cô muốn chạy đi thì nhanh như chớp đã kéo tay cô lại, Phụng Cơ cố vùng vẫy đẫy anh ra.
“Buông em ra…buông ra….em phải đi cứu người.”
“Cơ Cơ, em bình tĩnh đi!”- Trịnh Vỹ Thần bước lên ôm chầm lấy cô: “Anh đã thông báo cho bọn họ xuống tàu rồi!”
Phụng Cơ thẩn thờ dừng lại nhìn anh, đột nhiên Trịnh Vỹ Thần kéo tay cô chạy vào một bụi cỏ ẩn nấp.