C59
Buổi sáng thức dậy Phụng Cơ đã cảm thấy đỡ mệt hơn, cô không biết tại sao mình lại thiếp đi. Trong lúc mơ màng cô cảm nhận được có người cởi quần áo và lau người cho mình. Thậm chí hình như cả đêm qua có người đã ôm cô ngủ, đến bây giờ cô vẫn cảm nhận được hơi ấm ấy.
Điện thoại đầu giường reo lên khiến Phụng Cơ dần tỉnh táo lại, cô mệt mỏi giơ tay lấy điện thoại. Là Trịnh Vỹ Thần, nhìn ba chữ hiển thị trên màn hình khiến cô có chút đỏ mặt.
Sao phải ngưỡng chứ? Vì tối qua người đã chạm vào người cô là anh, người lau mình cho cô cũng là anh và người ôm cô ngủ cũng là anh. Thật không khó tưởng tượng ra hai má cô đã đỏ tới tận mang tai. Phụng Cơ hít sâu, trả lời cuộc gọi.
“Dậy rồi sao?”- Trong điện thoại là âm thanh dịu dàng của anh.
“Ừ.”
“Sáng nay tôi phải đến xem công trình thi công, không kịp làm đồ ăn sáng. Em cứ dùng những món tốt cho dạ dày trong tủ lạnh đi.”- Trong điện thoại thi thoảng vang ra tiếng động cơ, thật sự anh đang xem tiến độ công trình.
“Anh... bận lắm sao?”
Trịnh Vỹ Thần hình như đang ra lệnh cho ai làm gì đó nên có lẽ không nghe thấy câu hỏi của cô. Anh trả lời.
“Hôm nay trời mưa, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Phụng Cơ cụp mi mắt không nói gì.
“Sao vậy, vẫn còn không khỏe sao?”- Trịnh Vỹ Thần hơi cao giọng hỏi.
Cô thở dài, mình bị làm sao vậy? Ngay cả khi cố gắng suy nghĩ thì cũng không thể nghĩ ra nên nói gì bây giờ, cô thầm thở dài: “Không có gì, cúp máy đây.”
“Khoan đã Cơ Cơ, em học ở đâu cái thói ngắt máy ngang vậy?”
Phụng Cơ chần chừ, trong lòng như có từng đợt sóng ngầm nổi lên. Nghĩ tới cảnh anh nhìn thấy cả thân thể của cô, đã vậy còn ôm cô ngủ khiến trái tim nhỏ bé cứ đập liên hồi.
Một cảm giác chưa bao giờ có.
Hình như phát hiện được sự bất thường của cô, Trịnh Vỹ Thần khẽ cười nhẹ. Tà tứ lên tiếng, “Cơ Cơ, thời hạn một tháng của chúng ta chỉ còn một ngày thôi.”
“Anh thật sự muốn tôi nhớ đến thời hạn này sao?”- Anh thật sự muốn cô chú ý, anh muốn nhắc nhở cô rằng cô sẽ sắp phải rời xa anh rồi sao? Giữa bọn họ đơn giản chỉ là một mối quan hệ không có tên gọi, một loại mập mờ không rõ là gì.
“Đúng vậy, tôi muốn em nhớ rõ.”
Cô lặp tức ngắt điện thoại, cô rất buồn. Như co một cỗ máy đang dày xéo trái tim vậy. Cô không đủ can đảm để nghe tiếp, tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy. Thà rằng anh cứ xem cô như người xa lạ còn hơn cứ dịu dàng như vậy. Ngay cả khi anh nhắc nhở cô phải rời xa anh, thì anh cũng dùng giọng điệu ôn nhu đến vậy.
Phụng Cơ cười khổ, anh muốn cô phải làm sao đây? Mà làm sao đi nữa thì cô cũng đâu thể lựa chọn, Phụng Cơ không thể phản bội lại Kim Điêu Môn, cô không thể cứ tiếp tục khiến chủ thượng thất vọng.
Cô thật sự rất muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi anh, không liên can gì nữa. Giữa hai người là một rào chắn của hai thế giới khác nhau, mà hai thế giới này không có bất kì sự liên kết nào.
...
Trịnh Vỹ Thần đừng giữa trời nắng ngẩn đầu lên cao quan sát những công nhân đang tất bật làm việc. Lúc này lại nhân được điện thoại của Đặng Thiên Phúc.
“Vỹ Thần, gặp mặt một lúc, địa điểm cũ”
Trong quán cà phê lớn, Trịnh Vỹ Thần bước vào đã nhìn thấy Đặng Thiên Phúc đang thong thả ngồi uống cà phê. Anh ngồi xuống đối diện gọi một ly nước khoáng.
“Thứ mà cậu cần đây.”- Đặng Thiên Phúc lấy ra một xấp tài liệu đưa cho anh, Trịnh Vỹ Thần nhận lấy.
“Nói khái quát đi.”- Trịnh Vỹ Thần nhận lấy tài liệu cũng không mở ra xem mà để lên bàn.
Đặng Thiên Phúc hơi nhếch môi, bao lâu gặp lại thì người này vẫn không thay đổi. Rõ ràng là anh đang nhờ cậu vậy mà còn làm giọng như là ra lệnh với thuộc hạ. Đặng Thiên Phúc thở dài khuấy ly cà phê trên bàn, uống một ngụm rồi nói: “Cậu đoán đúng rồi, cách đây hai mươi năm giữa họ Trịnh và họ Nguyễn đã xảy ra một chuyện lớn. Lúc trước cả hai nhà xem nhau như họ hàng, ông ngoại cậu và cha Nguyễn Long Tuyết còn kết nghĩa anh em. Bọn họ chính là một bộ đôi ăn ý trên thương trường, nhưng sau đó không hiểu vì lý do gì mà họ Trịnh lại liên kết với Trương Sa tố cáo họ Nguyễn đạo nhái bản quyền. Khiến Nguyễn lão gia bị giam mười năm tù, nhưng chỉ được một thời gian sau thì bị mưu sát. Sau đó thì cả nhà họ Nguyễn trên dưới đều biến mất một cách kỳ lạ.”
“Việc này ắt hẳn là tư liệu mật, không được phép tiết lộ với truyền thông.”
Đặng Thiên Phúc ngạy người rồi hỏi: “Sao cậu biết? Cấp trên quả thật có lệnh này, không được phép điều tra sâu hơn, ngoài những thông tin vừa rồi thì tôi cũng không biết thên điều gì.”
Trịnh Vỹ Thần nhếch môi, đem ly nước khoáng người phục vụ vừa đem ra uống một ít. Sau đó một tay khẽ lắc khiến nước trong ly dao động nhẹ nhàng, như đang đùa giỡn và im lặng. Một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Cả nhà họ Nguyễn chắc chắn không thể vô duyên vô cớ mất tích được. Kẻ sát hại Nguyễn lão gia là ai?”
Đặng Thiên Phúc cũng không biết đáp án. Trịnh Vỹ Thần hít hơi sâu, đột nhiên nhớ đến gương mặt yếu ớt của người bệnh ở nhà...
Đặng Thiên Phúc lên tiếng: “Tôi nghĩ, chắc cậu cũng có đáp án rồi.”
Trịnh Vỹ Thần vẫn mỉm cười.
Ngoài mặt đặt câu hỏi nhưng trong lòng anh vốn đã chuẩn bị câu trả lời. Kẻ ám sát Nguyễn lão gia chắc chắn là người của mẹ, không ai khác là Lôi. Giết Nguyễn lão gia, thảm sát họ Nguyễn, những thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Rốt cuộc là mẹ có điều gì che dấu? Còn nữa, một điểm khiến anh lưu tâm.
Sao Nguyễn Long Tuyết lại còn sống? Sao bao nhiêu năm nay mẹ lại không diệt cỏ tận gốc?
“Bộ trang sức dính nghi án đạo nhái năm đó là gì?”
“Diễm Tinh.”
...
Hồ Như Thủy ngồi trong phòng, bộ dáng thất thần tựa lưng vào cửa sổ. Anh không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn. Anh thật sự không muốn dây dưa với cô vậy sao?
Trịnh Vỹ Thần, anh chính là tên đàn ông nhẫn tâm nhất trên đời.
“Vân nhi, Vân nhi!”- Tiếng gọi già cỗi vang lên, cửa phòng mở ra cha của Hồ Như Thủy bước vào. Tên lúc nhỏ của cô vốn là Như Vân, năm 15 tuổi một lần dạo phố với Trịnh Vỹ Thần anh đã vô tình nói 'nếu cô tên Như Thủy vậy tôi sẽ suy nghĩ lại.'
Cô không hề do dự lập tức đổi tên khiến cha cô tức giận. Dù biết câu nói năm đó cũng chỉ là anh muốn đuổi cô đi mà thôi, có khi anh cũng không nhớ.
“Hô hô, con gái yêu của ta. Làm gì mà lại ngồi đây không vậy, ai dám ức hiếp con nào.”
Người nói là cha cô, Hồ Hải Nam. Đi theo sau ông là người mẫu nổi tiếng Minh Nguyệt, cô ta là vợ bé thứ ba của cha cô.
Hồ Như Thủy lau nước mắt ủy khuất tựa vào ngực ông: “Cha phải làm chủ cho con gái nha.”
Minh Nguyệt lườm nguýt nhìn cô, Hồ Hải Nam đau lòng lên tiếng: “Cha luôn làm chủ cho con mà, sao nào có chuyện gì?”
Hồ Như Thủy chớp chớp mắt: “Cha, con muốn cha chuyển nhượng cổ phần của cha ở Trịnh Thị cho con.”
“Đại tiểu thư, cô nóng lòng muốn chia gia tài như vậy sao? Thật không tốt chút nào đâu.”- Minh Nguyệt phỉa sau lên giọng chanh chua chen vào.
Hồ Như Thủy lay lay tay Hồ Hải Nam: “Cha, con gái chỉ muốn giúp Vỹ Thần dành lại Trịnh Thị thôi. Bây giờ không có Trịnh Thị chóng lưng anh ấy nhất định rất khí khăn, con rất lo...”
“Thanh niên phải trải qua khó khăn mới có thể thành đạt mà, đúng không tiểu Nguyệt ha ha.”
Minh Nguyệt thức thời gật đầu nịnh nọt.
“Nhưng Vỹ Thần trước giờ chưa từng chịu cực khổ...”
“Đại tiểu thư à, không phải cô không biết là trước giờ cổ phần của lão gia chỉ để giúp người trong nhà thôi sao. Nếu đem đi giúp một người không liên quan thì sẽ trái quy định đó.”- Minh Nguyệt khoát tay Hồ Hải Nam.
Ông ta gật đầu tán thành ý kiến của cô vợ nhỏ, sau đó nói: “Cổ phần Trịnh Thị cha có thể cho con, nhưng nếu con dùng để giúp Trịnh Vỹ Thần thì không thể. Con gái, con phải hiểu Trịnh Thị và chúng ta có tâm giao, giờ đây Trịnh Vỹ Thần và Trịnh Vỹ Khang trở mặt thành thù. Chỉ cần một bước sai là sẽ đi vạn dặm, cho nên nếu Trịnh Vỹ Thần không phải là con rể của cha thì cha sẽ chọn phương án đứng bên ngoài xem ngựa đấu nhau.”
“Cha, Trịnh Vỹ Thần và con là thanh mai trúc mã mà. Từ nhỏ chẳng phải cha rất ủng hộ mối quan hệ này sao, sao giờ lại...”
“Trước khác giờ khác, đại tiểu thư cô nhìn đi. Bao lâu nay chẳng phải Trịnh Vỹ Thần vẫn luôn từ chối cô không thương tiếc hay sao? Huống hồ gì bây giờ cậu ta không phải là chủ tịch Trịnh Thị nữa, cho dù có lấy thì cũng phải lấy người môn đăng hộ đối chứ.”- Minh Nguyệt nói chuyện rất 'hợp lý' khiến sắc mặt Hồ Như Thủy tái mét.
“Cha...
“Được rồi, cha quyết định rồi. Quy định là quy định, không phá là không phá.”
...
Đêm về, nơi này lại tràn ngập những cơn mơ ảo giác. Chìm đắm mãi trong trụy lạc, chìm trong nỗi cô đơn, chìm trong hận thù và trong cả giấc mơ.
“Thiên Phúc, Thiên Phúc đừng bỏ rơi em...”
Thiết Hạo ngồi bên cạnh dủng khăn lau mồ hôi cho Phụng Nhã, hắn cảm thấy cực kì khó chịu. Từ lúc cô trở về từ lần đó, cả người cứ bần thần mơ hồ hẳn đi. Chủ thượng gọi điện cô cũng có gan không nghe máy. Không ăn bất cứ thứ gì anh đưa, cuối cùng lúc mệt quá ngủ thiếp đi thì lại luôn mồm gọi tên người đàn ông đó.
“Thiên Phúc, đừng đi mà... em có nỗi khổ mà...”
Thiết Hạo thở dài nắm lấy tay cô. Phụng Nhã, em có nỗi khổ anh hiểu. Bởi vì chúng ta cùng một loại người, chúng ta bắt buộc phải giết chóc, phải sống trong bóng tối. Nhưng còn Đặng Thiên Phúc thì không, tên đó không cùng thế giới với chúng ta nên sẽ không hiểu nỗi khổ này.
“Phụng Nhã, tên đàn ông đó không đáng để em đau lòng.”- Thiết Hạo bất lực thán. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cô đều đến quán bar uống rượu, uống đến mức say bí tỉ thì ngất đi. Mỗi lần như vậy Thiết Hạo đều ở bên cạnh, hắn dư sức để nhìn thấy Đặng Thiên Phúc đứng từ xa nhìn cô. Chỉ là... dù cho có để cô ngất giữa đường đi nữa thì gã đàn ông đó cũng không dám bước tới.
Hắn đã cho Đặng Thiên Phúc rất nhiều cơ hội để tiếp cận Phụng Nhã. Nhưng gã đàn ông chết tiệt đó có đánh gãy chân thì gã chỉ đứng từ xa đau lòng nhìn cô.
Thứ đàn ông nhu nhược như vậy, đáng sao? Đáng để cô bỏ lỡ hai năm thanh xuân của mình, đáng để cô không chấp nhận bất kì ai nữa.
Thiết Hạo cúi đầu hôn lên trán cô.
Ở một góc khác của thành phố, cũng có một người đang bị giấc mộng dằn vặt.
“Anh phải cứu Luyến Tâm.”
Cô mơ thấy Tư Dĩnh đi vào căn nhà kho đó, cô níu tay anh lại anh hất mạnh cô ra. Phụng Cơ ngã xuống đất, cố gắng gọi nhưng anh vẫn từng bước một tiến vào căn nhà kho đó...
“Đừng vào đó, có bom... có bom.”
Anh quay lại nhìn cô, mỉm cười: “Phụng Cơ, anh rất yêu Luyến Tâm.”
Anh yêu Luyến Tâm...
Rất yêu Luyến Tâm.
Một màn sương ảo ảnh bao phủ, bóng dáng Tư Dĩnh dần dần biến mất.
“Không, sao có thể... đừng mà. Tư Dĩnh, đừng anh sẽ mất mạng đấy... không!”- Một tiếng hét cuối cùng khiến Phụng Cơ bật ngồi dậy, cô thở hổn hển. Bên tai hình như còn bị âm thanh của tiếng bom nổ làm nhức óc. Ngay sau đó một sự ấm áp phủ lên mặt cô, Phụng Cơ ngẩn đầu. Trong bóng tối cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đen của anh, cô vô thức nhướng người choàng tay ôm lấy cổ anh.
Trịnh Vỹ Thần hơi bất ngờ với hành động của cô. Cô... đang ôm Hà Tư Dĩnh hay là Trịnh Vỹ Thần anh?
“Vỹ Thần, Vỹ Thần...”- Phụng Cơ yếu ớt gọi tên anh, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, chỉ có hai chữ 'Vỹ Thần' đã khiến tâm tư anh xao động tựa như xóng biển. Trịnh Vỹ Thần đưa tay xoa nhẹ lưng cô, cô cứ yếu ớt như vậy mà gọi tên anh.
Chỉ gọi tên thôi nhưng lại làm anh cảm thấy vừa thích vừa khổ sở. Hương thơm và sự mềm mại của cô lúc ôm anh quá mê hoặc, Trịnh Vỹ Thần bắt đầu hít sâu. Âm thanh có chút khàn khàn: “Cơ Cơ, em vạn lấn đừng có châm lửa.”
Phụng Cơ vốn không hiểu 'châm lửa' trong lời anh nói có nghĩa là gì. Cô chỉ cảm thấy cơn mơ vừa rồi rất khủng hoảng, vì vậy người lúc này cô muốn nhìn thấy nhất chính là Trịnh Vỹ Thần.
Cô chỉ muốn cứ như vậy ôm lấy anh. Sự ấm áp này của anh cứ như là muốn hòa tan cô vậy, cô rất thích cảm giác này.
Trịnh Vỹ Thần nheo mắt nhìn cô gái nhỏ cứ xem anh là cây cọc mà thất thần ôm lấy. Anh rất muốn an ủi cô, rất muốn ôm lấu cô trấn an. Nhưng mụ nội nó, ai bảo anh là đàn ông cơ chứ? Tiểu quái này lại quá mê người, thật sự muốn bức chết anh mà.
Nhưng Trịnh Vỹ Thần biết là anh không thể động vào cô, chí ít là không phải bây giờ.
Trịnh Vỹ Thần thở dài, âm thành khàn khàn khổ sở: “Cơ Cơ, nhân lúc anh còn khống chế được. Ngoan, buông anh ra.”
Trịnh Vỹ Thần thử đẩy cô ra nhưng có trời mới biết là sát thủ được đặc huấn có sức mạnh đến chừng nào.
Phụng Cơ kiên quyết ôm lấy anh, cô cũng không biết mình đang làm gì.
“Vỹ Thần”
Người con gái đang vùi đầu vào cổ anh cũng lên tiếng, âm thanh lí nhí hoàn toàn khác với sự tỉnh táo thường ngày. Nhưng nghe cô gọi tên mình, cảm giác thật thoải mái. Khiến anh rất vui.
“Huh?”- Trịnh Vỹ Thần khẽ hỏi.
“Tôi hình như, thích anh rồi đấy.”