Mạc Tiểu Bắc liếc nhìn Thiên Vũ Vũ Thần một cái, đã thấy trong đôi mắt có thần tràn đầy hàn ý ám muội, kìm lòng không đậu cúi đầu, “Dạ, vâng.”
Ba Mạc cười ha hả: “Giữa vợ chồng son có chút mâu thuẫn nhỏ không sao cả, Vũ Thần nha, buổi tối lại phải vội vã chạy trở về sao?”
Thiên Vũ Vũ Thần đột nhiên nắm chặt vai Mạc Tiểu Bắc, lòng bàn tay nóng bỏng khiến cho Mạc Tiểu Bắc bối rối, lại nghe anh nói: “Đúng vậy, trong công ty còn có chút việc.”
Ba Mạc vẻ mặt tiếc hận: “Cũng được, có rảnh thì hai nhà chúng ta lại gặp mặt.” Nhìn Mạc Tiểu Bắc liếc mắt một cái, lại nói: “Tiểu Bắc cũng trở về đi, Vũ Thần mệt như thế, con nên quan tâm nó nhiều hơn một chút.”
Tay Mạc Tiểu Bắc cầm đũa không khỏi run lên, cơ hồ thốt ra: “Con không quay về.”
Một cử động kia rước lấy ánh mắt kinh ngạc của hai ông bà già, Thiên Vũ Vũ Thần hơi sững sờ, sau đó nhếch môi yên lặng nhìn cô một cái.
Mạc Tiểu Bắc chỉ cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, miễn cưỡng cười cười, cơ hồ sắp khóc nhìn mẹ Mạc: “Mẹ, buổi tối con muốn ngủ cùng mẹ.”
Rất lâu không trở về nhà tất nhiên vô cùng nhớ, chỉ là Mạc Tiểu Bắc lại càng không muốn trở về sống chung một nhà với Thiên Vũ Vũ Thần, đối với sự tức giận không hiểu ra sao của anh, cô chịu đủ rồi.
Mẹ Mạc chỉ nghĩ là cô nhớ nhà, đôi mắt cũng hơi đỏ lên, nhìn Thiên Vũ Vũ Thần liếc mắt một cái, cười nhạt thương lượng với anh: “Vũ Thần à, nếu không con cũng ở lại đây một đêm đi, con cùng bác trai con ở trong phòng ngủ chính, bác cùng Tiểu Bắc chen chúc một chỗ với nhau.”
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, vội hỏi: “Mẹ, anh ấy bận nhiều việc, để cho anh ấy trở về là được.”
Mẹ Mạc sửng sốt, nhìn về phía Thiên Vũ Vũ Thần ý hỏi.
Thiên Vũ Vũ Thần có vẻ đăm chiêu nhìn Mạc Tiểu Bắc, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người Mạc Tiểu Bắc thật lâu không rời. Ngón tay thon dài siết chặt vai cô, gần như bóp nát.
Mạc Tiểu Bắc không dám nhìn thẳng anh, đau đến hơi nhíu lông mày.
Sau một lúc lâu, Thiên Vũ Vũ Thần mới nhìn sang chỗ khác, nhìn về phía mẹ Mạc, mỉm cười nói: “Được rồi, ngày mai tụi con cùng trở về.”
Thân thể Mạc Tiểu Bắc đột nhiên chấn động.
“Được được!” Ba Mạc cao hứng không thôi, khen nói: “Vũ Thần, đàn ông không thể chỉ lo sự nghiệp, cũng phải biết quan tâm tới gia đình, Tiểu Bắc giao cho con, bác yên tâm!”
Thiên Vũ Vũ Thần liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc một cái, như cười như không: “Con sẽ chăm sóc Tiểu Bắc thật tốt.”
Mạc Tiểu Bắc dường như sắp khóc.
Ăn cơm xong, Thiên Vũ Vũ Thần đơn giản gọi điện thoại thông báo một chút, đã bị ba Mạc kêu đi uống rượu với ông. Mạc Tiểu Bắc lại bị Mạc Tiểu Nam thần thần bí bí kéo vào phòng ngủ, ‘bịch’ đóng cửa lại, Mạc Tiểu Nam cười nham nhở.
Mạc Tiểu Bắc bị cô nhìn chăm chăm có chút lúng túng, sau một lúc lâu mới thở dài: “Tiểu Nam, em muốn hỏi cái gì?”
“Hừ hừ!” Mạc Tiểu Nam tiến tới lách vào ngồi chung, cúi đầu cọ cọ mũi ngửi Mạc Tiểu Bác. Mạc Tiểu Bắc bị nhột cười khanh khách không ngừng, không dễ dàng gì mới dừng động tác của cô, ý cười trên mặt chưa biến mất: “Tiểu Nam, em lại muốn làm gì?”
Mạc Tiểu Nam giật mình, chu môi muốn nói lại thôi, thấy Mạc Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn cô, lại khôi phục vẻ mặt cợt nhã, sáp lại trừng mắt nhìn hỏi: “Bà cùng em rể có… chuyện kia hay không…”
Mạc Tiểu Bắc hoang mang, trừng to mắt hỏi cô: “Chuyện kia là chuyện gì?”
“Chính là chuyện kia…”
Mạc Tiểu Nam nói không rõ, phiền toái gãi gãi đầu, trước mắt đột nhiên sáng lên, nhảy dựng lên đi đến ngăn kéo tủ đồ lục lọi.
Mạc Tiểu Bắc càng thêm không rõ.
Đĩa phim bị Mạc Tiểu Nam ném lộn xộn, sau một lúc lâu mới quay người lại, bỏ vào trong đầu DVD, quay đầu nghịch ngợm nháy mắt với Mạc Tiểu Bắc: “Chính là cái này!”
Mạc Tiểu Bắc ngây người.
Trong màn hình, một đoạn hình ảnh thiếu nhi không nên xem hiện lên.
Bình thường ở chỗ Thiên Vũ Vũ Thần nhìn thấy, thật không thấy là gì, hiện tại có em gái mình ở ngay bên cạnh, tình cảnh này thực quái dị, bối rối tìm điều khiển từ xa, đỏ mặt trách cứ Mạc Tiểu Nam: “Em lấy đâu ra loại đĩa này!”
Mạc Tiểu Nam chẳng thèm để ý: “Này có là gì, mấy đứa bạn học nữ tụi tui cùng xem, không biết để ở đâu nên để ở chỗ tui.”
Trong loa, tiếng rên rỉ như ma âm vang lên.
Mạc Tiểu Bắc gần như thở dài: “Nhanh tắt đi, ba mẹ nghe được thì không hay.”
Mạc Tiểu Nam bấm dừng, lại áp sát qua, chớp tròng mắt hỏi: “Hai người có hay không vậy? Thiên Vũ Vũ Thần nếu chưa chạm vào bà, quả thực không phải đàn ông.”
Mạc Tiểu Bắc bị lời lẽ của Mạc Tiểu Nam hù sợ, nhìn lướt qua màn hình, hình ảnh dừng lại là động tác kinh điển giữa nam và nữ, vội vàng quay đầu, hung hăng gõ trán Mạc Tiểu Nam một cái: “Bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này của em đi nha, cái gì mà đàn ông không phải đàn ông…”
Anh ta trái lại thường xuyên đụng chạm người phụ nữ khác, căn bản không giống với định nghĩa như vậy.
Mạc Tiểu Nam bị đau tránh né, tương đối ủy khuất trừng cô: “Sao lại gõ tui!”
Mạc Tiểu Bắc phản bác: “Em gái làm sai, làm chị không nên dạy dỗ một chút sao?”
Mạc Tiểu Nam ghét nhất lý do chị chị em em, đứng bật dậy, gần như điên cuồng hét lên: “Tui nói tui là chị!”
Mạc Tiểu Bắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt: “Tiểu Nam, cái này không phải em nói có thể quyết định.”
“Tui nói phải là phải.” Mạc Tiểu Nam trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt tức đến đỏ bừng, sau một lúc lâu trừng mắt nhìn, tựa hồ như phản ứng qua gì, trừng mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc ngồi trên thảm trải sàn, hầm hừ đắc đạo: “Mạc Tiểu Bắc, bà lại nói sang chuyện khác!”
Mạc Tiểu Bắc ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô, mím môi cười: “Ồ, Tiểu Nam thông minh lên rất nhiều!”
Mạc Tiểu Nam chỉ thấy tốn hơi thừa lời, ngồi xổm người xuống xếp bằng trên thảm trải sàn: “Lần này bà đừng hòng chơi xấu, tui kiên quyết không bị lừa, thành thành thật thật nói cho tui biết.”
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Đây là quan tâm hiểu hay không?”
“Hình như em chỉ thích quan tâm cái này!”
“Tui nói là quan tâm bà!” Mạc Tiểu Nam có kích động muốn đánh người.
Mạc Tiểu Bắc mỉm cười đang muốn nói chuyện, cửa lại bị đẩy ra.
Thiên Vũ Vũ Thần yên lặng nhìn hai người vừa nói vừa cười trong phòng, ánh mắt yên lặng khẽ quét qua.