Trên máy bay, rốt cuộc Lệ Táp cũng có cơ hội nhưng không dám biểu hiện quá rõ ra ngoài, cô chỉ làm bộ như lơ đãng nói: "Chúng ta đến chỗ nào ở Pháp?"
"Paris."
Nói xong hai chữ ngắn ngủi, Phó Liệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nói nữa.
Nhìn dáng vẻ này, Lệ Táp không nhìn ra được tâm tình của anh, ngược lại, lời anh nói khiến trong lòng cô có chút lo lắng, tuy nhiên, vẻ mặt cô vẫn nhàn nhạt, nhìn chằm chằm mây mù ngoài cửa sổ, lẳng lặng suy nghĩ.
Cúi đầu chuẩn bị kéo chăn lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn thấy người bên cạnh đang chằm chằm nhìn cô đầy thâm ý, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.
Khôi phục lại tâm tình, Lệ Táp sờ mặt, hỏi: "Sao vậy, trên mặt em có gì à?"
Phó Liệt nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng nhưng biến mất rất nhanh. Thản nhiên nói: "Không có."
Không khí có chút lạnh, Lệ Táp nhớ tới trước đó nghe được anh và người kia nói về Lệ Băng liền hỏi: "Lúc ở nhà thấy anh nhắc đến Phó Băng, em ấy thế nào rồi?"
Phó Liệt cũng không để ý, lấy tay sửa lại mấy sợi tóc rối loạn trên đầu cô, lúc này mới lên tiếng: "Cũng không có gì, chỉ là sợ nó gặp nguy hiểm nên cho người đi theo bảo vệ."
"Gặp nguy hiểm?" Lệ Táp cau mày, Phó Băng luôn sống an nhàn sung sướng, cô cũng không phải là người nghịch ngợm, bình thường không bao giờ gây chuyện, làm sao có thể gặp nguy hiểm?
Phó Liệt ừ một tiếng, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, cũng biết bình thường quan hệ giữa cô và em gái rất tốt, lúc này mới lên tiếng giải thích: "Mấy tháng trước, Băng nhi và Hàn Lãnh cùng nhau đi Vân Châu chơi bị người địa phương bắt cóc. Bởi vì chuyện này mà tinh thần Hàn Lãnh không tốt lắm, Băng nhi cùng cô bé đến nhà cậu ở Lăng thành mấy tháng mới chuyển biến tốt. Anh sợ nó xúc động gây ra chuyện lại khiến những người đó trả thù cho nên mới làm như vậy."
Hàn Lãnh mà anh nói là con gái cưng nhà cậu mợ, tên là Tưởng Hàn Lãnh, cùng tuổi với Phó Băng, kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông đều đến nhà cô cô ở cho nên cùng với người nhà họ Phó không có gì khác biệt.
Dĩ nhiên là Lệ Táp biết cô bé, so với Phó Băng thì cô bé nhà họ Tưởng cùng với bà Phó nhìn càng giống mẹ con hơn, toàn thân khí phái hòa nhã thanh lệ, phong thái hơn người, là một cô gái tuyệt mỹ.
Mặc dù anh không nói rõ, nhưng thông minh như Lệ Táp chẳng lẽ lại không đoán ra được? Đàn ông có thể tranh giành cái gì? Không phải là quyền lực, ích lợi cùng đàn bà hay sao. Bọn họ không vì tiền tài, mà hai cô gái lại như hoa như ngọc, làm sao có thể không hiểu cho được.
Lệ Táp thở dài, không khỏi tự diễu nghĩ, hoàn cảnh thật giống nhau, cô là người không quyền không thế chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, thậm chí phải bán thân để bảo vệ cho người mình yêu. Còn hai cô gái này, mặc dù anh chưa nói gì nhưng Lệ Táp biết nhà họ Phó và nhà họ Tưởng tuyệt đối sẽ không để yên như vậy.
Đây chính là sự khác biệt.
"Yên tâm, Băng nhi và Hàn Lãnh đều không có việc gì, có người đi cứu Băng Nhi đồng thời báo vị trí của Hàn Lãnh. Lúc mọi người chạy đến vẫn may mắn bình an vô sự, nhưng mà lại bị chụp hình nên tinh thần Hàn Lãnh không được tốt." Nghe cô thở dài, Phó Liệt cũng biết cô nghĩ nhầm. Hừ, nếu ai dám làm tổn thương người nhà của anh, bất kể người đó là con của chủ nhiệm quân khu, nếu dám cùng anh đối nghịch chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, không chỉnh chết người mới lạ!
Lệ Táp ừ một tiếng, nhớ tới trước đó, quả thật có một khoảng thời gian không nhìn thấy Phó Băng, đại khái chính là thời điểm đi Lăng Thành. Bọn họ không ở nhà Tổ, ngày thường một tháng về một lần nên không thường gặp gỡ.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần.
..............................
Paris tháng năm vào đầu hạ, nhiệt độ trong thành phố không quá cao, thời tiết ôn hòa khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Hai người cũng không mang theo quần áo, trong khách sạn đã có đủ quần áo bốn mùa cho cô và Phó Liệt, rất tiện lợi.
Lúc hai người vừa mới kết hôn, Phó Liệt từng đưa cô đến đây ở một thời gian, vì vậy, cho dù Lệ Táp không quá quen thuộc đối với địa hình xung quanh nhưng cũng sẽ không lạc đường. Ban ngày, lúc anh đi công việc, Lệ Táp sẽ ra ngoài đi dạo, nhàn nhã vô cùng.
Đi tới nơi này cô mới biết được công việc của anh rất bận rộn, không chỉ riêng chuyện về đoàn kịch. Tuy nhiên, với thân phận của anh thì không cần phải ra mặt quá nhiều, trợ lý sẽ giải quyết mọi việc, chỉ khi nào có khó khăn thì anh mới đích thân đi thương lượng, thời gian còn lại luôn ở cùng cô, sợ cô buồn.
Đường Champs Elyseé cách chỗ ở của bọn họ khá gần, Lệ Táp thích hưởng thụ phong cảnh thiên nhiên một cách tĩnh lặng, nhàn nhã.
Nhưng mà, nếu không có những người ẩn nấp trong bóng tối kia thì tốt hơn.
Trở lại khách sạn, Phó Liệt không có ở đây, Lệ Táp nhân cơ hội nhấc điện thoại cạnh ghế sô pha gọi cho Oánh Sam.
Cô không dám dùng điện thoại di động của mình, hơn nữa cô cũng không hiểu tiếng Pháp, huống chi lại có người nhìn chằm chằm, không thể gọi ở bên ngoài, chỉ còn biện pháp này mà thôi.
Điện thoại vừa thông, Lệ Táp liền nói : "Oánh Sam, mình cần cậu giúp một việc."
........................
Trong lúc chờ hồi âm, cửa chính truyền đến tiếng vang nho nhỏ, ngay sau đó, người vốn nên ở phòng họp lại xuất hiện ở cửa, trong lòng cô giật mình cả kinh.
"Sao anh đã quay về ròi?"
Anh mới đi ra ngoài không lâu, Lệ Táp tính toán thời gian trở lại không ngờ vẫn là tính sai.
"Hội nghị tạm thời hủy bỏ. Bé ngoan, lấy giúp anh một cái khăn ấm."
Phó Liệt nhìn có phần mệt mỏi, anh tháo lỏng cà vạt, ngồi an vị trên sô pha, một tay xoa ấn đường.
Đêm qua anh bận đến đêm khuya mới được nghỉ, hôm nay lại phải dậy từ sớm, nhưng không ngờ hội nghị bị hủy vì đối phương thay đổi thời gian.
Con mẹ nó! Trong lòng anh chửi một tiếng, cảm thấy vô cùng khó chịu. Biết sớm thì ông đây yên ổn trên giường ôm vợ yêu nằm ngủ, con mẹ nó đi họp rồi lại bị cho leo cây, thực sự vô cùng khó chịu.
Lệ Táp đứng một chỗ không động. Sao anh lại về nhà lúc này, ngộ nhỡ Oánh Sam gọi điện thoại, lại bị anh nhấc máy, vậy thì......
Cô chỉ có thể cầu nguyện bạn tốt ngàn vạn lần đừng trả lời lúc này, Lệ Táp vừa đi vào bên trong vừa nói thầm trong lòng, lại tự an ủi mình, có lẽ sẽ gọi vào điện thoại di động của mình không biết chừng.
Còn chưa đi vào phòng ngủ chính liền nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Lệ Táp cơ hồ chạy như bay vào phòng ngủ, nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp nhận máy.
............
"Này, Lệ Táp, mình vừa gọi điện thoại đến trung tâm Thánh Gia Khang để hỏi, bọn họ nói mấy tháng trước Lộ Tử Hằng đã ra viện, vết thương ở chân cũng đã hồi phục không sai biệt lắm. Nhờ có bản tiểu thư đây học bằng tiếng Pháp, chứ không thì cũng chẳng còn cách nào để biết được."
"......"
"Này, Lệ Táp, tại sao lại không nói gì?"
..................
Lệ Táp từ phòng ngủ chạy ra nhìn động tác cầm ống nghe của người nọ, sắc mặt anh dần dần trở nên dữ dằn, đột nhiên cô không biết nói gì, cả người đứng đó, đầu óc trống rỗng.
Cô nhìn anh đưa ông nghe tới: "Bạn em gọi điện tìm em."
Lệ Táp như bị quỷ thần xui khiến, tiến lên nhận điện thoại, dù sao chuyện cũng đã rồi, không có gì phải sợ, cứ thản nhiên một chút thì tốt hơn.
"Này, Oánh Sam, là mình."
Ở đầu bên kia, Chúc Oánh Sam cũng không cần giải thích, nghe thấy giọng nói của người đàn ông cũng biết là có vấn đề, đành lặp lại một lần nữa, thuận tiện tặng thêm một câu: "Aiii, vốn là muốn nhắc cậu ấy chuyện bảo vệ luận văn tốt nghiệp, không nghĩ tới lại không đúng dịp như vậy."
Cô cố ý nói lớn tiếng, hi vọng ở bên kia người khác sẽ nghe được, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô, không liên quan gì đến Lệ Táp. Việc đã đến nước này, chỉ có thể được chút nào hay chút đó.
Lệ Táp ừ một tiếng, "Oánh Sam, cảm ơn cậu, bây giờ mình đang có việc bận, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu."
Phó Liệt đứng dậy đi lại đứng trước mặt Lệ Táp, mắt nhìn xuống dưới, bàn tay đột nhiên nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, giọng nói lạnh lẽo không một tia cảm xúc.
Nhưng Lệ Táp biết, đây là điềm báo anh đang nổi giận.
"Tại sao muốn tìm hiểu thông tin về anh ta, em quên mình đã thề cái gì rồi sao?"
Lệ Táp không sợ hãi, nhìn anh, nói: "Em không quên, chưa từng quên. Tháng sáu là thời gian bảo vệ luận văn tốt nghiệp......"
"Vậy thì có liên quan mẹ gì đến em hả!"
Đột nhiên anh phát tác, trong tiếng gầm rống tức giận, đạp một cước vào khay trà bên cạnh, thủy tinh vỡ vụn đầy đất, hung hăng đẩy cô lên ghế sô pha, hơi thở dồn dập.
Anh buộc phải buông cô ra nếu không có lẽ anh sẽ lỡ tay mà bóp chết cô!
Lệ Táp bị ném nửa nằm nửa ngồi, cô mím môi lắc đầu nói: "Phó Liệt, anh thả tôi đi, tôi đảm bảo với anh cả đời này sẽ không ở chung một chỗ với Lộ Tử Hằng."
Cô cảm thấy cả người mệt mỏi, mỗi lần hai người bọn họ gây gổ đều là bởi Lộ Tử Hằng, cái tên này như núi lửa phun trào, những lúc như vậy đều đốt cháy lý trí của hai người, đốt đến tro cũng không còn, rồi sau đó lại khôi phục tình trạng ban đầu. Cứ lòng vòng như vậy, cô không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
"Cô cứ nằm mơ đi!" Phó Liệt tàn nhẫn nói: "Chỉ cần một ngày còn có Phó Liệt thì cô nhất định phải là vợ tôi!"