Một nụ hôn ấm nóng rơi bên má Nhậm Nhiễm, dường như còn chưa mấy vừa lòng, đầu ngón tay của Lăng Trình Tiện hơi dùng lực, nâng cằm của cô lên rồi khóa chặt cánh môi cô.Dưới khán đài là tràng vỗ tay nồng nhiệt, mọi người không hẹn mà cùng nhau vờ quên đi những bức ảnh xấu hổ khi nãy.Đến khi tách nhau ra, Nhậm Nhiễm có hơi choáng váng, chiếc nhẫn trên tay tuy nhẹ nhưng vẫn chương hiển sự tồn tại không hề nhẹ của nó, cho đến lúc này cô mới nhận ra cô thật sự đã kết hôn rồi, mà người đàn ông phong lưu thành tánh trước mặt này đã là chồng của cô.Phía trước là vực sâu vạn trượng, sau lưng là hố lửa bừng bừng.
Đi một bước hay lùi một bước đều dẫn lửa chôn thân.Phong ba bão táp rất nhanh đã lắng xuống, Lăng Trình Tiện đưa Nhậm Nhiễm đến từng bàn kính rượu, rất ra dáng chú rể, chỉ tội cho Nhậm Nhiễm đó giờ không quen mang giày cao gót, hôm nay lại đi lâu như vậy khiến cổ chân cô sắp đứt lìa tới nơi rồi.Sau khi yến tiệc kết thúc, hai người liền ngồi xe về Thanh Thương Viên,ai cũng đều trầm mặc, không gian chật chội im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.Xe vừa dừng lại, Lăng Trình Tiện gấp không chờ nổi mà8 bước xuống xe, đầu cũng không ngoảnh lại bước nhanh tới cổng, dùng vân tay mở khóa.Nhậm Nhiễm theo sau y, vân tay của cô vẫn chưa được nhập vào, cho nên chỉ đành cắn răng nhịn đau bước nhanh chân về phía trước nhưng vẫn bất lực nhìn cánh cổng đóng sầm trước mắt mình.Lăng Trình Tiện kéo cà vạt, cởi xuống áo khoác rồi đổi giày, vừa bước vào phòng khách đã có mấy người ngồi sẵn trên ghế sô pha chờ y hỏi tội.Ông cụ Lăng mặt mày âm trầm, vừa nhìn liền biết không thể chọc, cố tình Lăng Trình Tiện vờ như không biết."Ông nội, đã trễ rồi sao ông còn chưa đi nghĩ?"Tưởng Linh Thục ngồi một bên không ngừng nháy mắt bảo y đừng lên tiếng."Nhiễm Nhiễm đâu?" Lăng lão gia nhìn phía sau lưng y trống không liền nhíu mày.Có tiếng chuông cửa vang lên, quản gia Trần nghe thấy vội vàng bước ra mở cửa."Con không biết hôm nay kết hôn hay sao? Tại sao đến trễ, còn mấy bức hình kia nữa?"Nhậm Nhiễm bước vào nhà liền cảm giác bầu không khí không đúng lắm, ông cụ Lăng dù đang giận đến thổi râu trừng mắt nhưng khi thấy cô đến vẫn cố nở nụ cười hiền hòa "Nhiễm Nhiễm, đứng cả ngày cũng mệt rồi, con lên lầu nghỉ trước đi.""Dạ." Nhậm Nhiễm ngoan ngoãn trả lời, cũng không thèm nhìn Lăng Trình Tiện một cái liền xoay người lên lầu.Đến khi cô tẩy trang tắm rửa xong cũng không thấy bóng dáng của Lăng Trình Tiện đâu, Nhậm Nhiễm biết rõ tốt nhất không nên đắc tội y, dù gì cô đã gả vào Lăng gia, nếu muốn có chỗ đứng vững chắc thì không nên chọc giận vị thiếu gia này.Sau khi thay quần áo, cô điều chỉnh một chút tâm tình rồi bước xuống lầu, trong phòng khách ngoại trừ tiếng trách mắng của ộng nội Lăng, mọi người ai cũng đều im thin thít, không ai dám mở miệng cãi lại."Con đi thư phòng quỳ cho ông, tự mình kiểm điểm đi."Tưởng Linh Thục nghe ông bắt con đi quỳ thì lập tức cuống lên, "Ba, dù gì hôm nay cũng ngày cưới của nó, cho dù nó gây lỗi lớn đến đâu cũng đâu thể bắt nó đi quỳ được."Lăng gia gia quy nghiêm khắc, Lăng Trình Tiện trước mặt người khác có thể coi trời bằng vung nhưng từ nhỏ lại rất nghe lời ông nội.
Dù có nghe bị bắt đi quỳ cũng không mở miệng chối cãi.Nhậm Nhiễm bước nhanh vào phòng khách, "ông nội, ông đừng giận, chuyện hôm nay bọn con đều có lỗi, nếu ông muốn phạt vậy thì phạt cả hai con luôn đi.""Nhiễm Nhiễm, chuyện này không liên quan đến con.""Tại hôn lễ con ăn mặc như vậy đúng là có chút suy nghĩ không chu đáo.
Trình Tiện cũng đã hứa với con sau này sẽ chung sống hòa hợp với nhau, sẽ không xảy ra những chuyện lung tung rối loạn như lúc sáng nữa."Lăng Trình Tiện liếc nhìn người phụ nữ nhu thuận kế bên mình, ông nội lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ sau khi nghe mấy câu mèo khóc chuột của cô ta liền dịu đi, cứ như bị rót canh mê hồn vậy.Tưởng Linh Thục thấy ông cụ Lăng không có ý trách cứ nữa liền thuận nước đẩy thuyền bảo hai người về phòng nghỉ ngơi.Nhậm Nhiễm bước phía trước, đẩy cửa phòng rồi tiến vào, trong lòng có chút chột dạ, bước chân không tự giác nhanh hơn.Tiếng đóng cửa răng rắc lọt vào tai, tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập khiến tim Nhậm Nhiễm rung lên, cô vừa mới quay đầu đã bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, cả người bị nhấc bổng lên hướng ra ngoài ban công.Cả người cô bị Lăng Trình Tiện ném ra bên ngoài ban công cao hơn nửa mét, hai tay cô bị Lăng Trình Tiện dùng một tay nắm chặt, eo cô bị một tay khác của y vòng lấy, hai chân bấu vào mép lan can bên ngoài, Lăng Trình Tiện đứng phía trong lan can thích thú nhìn cô, chỉ cần y buông tay, cô liền ngã từ lầu ba xuống.Nhậm Nhiễm nhìn xuống dưới đất thì hoa cả mắt, quá cao, hai chân cô mềm nhũn, thanh âm run run "Anh muốn làm gì?"Cô nghe loáng thoáng tiếng người, là Lăng Chinh, Tưởng Linh Thục và ông cụ Lăng đang từ trong sảnh bước ra ngoài, câu được câu mất trò chuyện với nhau.Lăng Trình Tiện dán sát vào tai cô "Cô la lên đi, xem núi dựa của cô nhanh hay tay của tôi nhanh hơn."Nhậm Nhiễm mím môi, kìm nén xúc động muốn kêu cứu của mình, "Anh đừng hiểu lầm, chuyện bức ảnh không phải do tôi làm đâu."Cảm thấy cánh tay quấn bên eo dần buông lỏng, sắc mặt Nhậm Nhiễm tái nhợt, gấp đến muốn khóc, "Chuyện cũng đã qua rồi, sau này tứ thiếu muốn đi chơi thế nào đều được, chỉ cần anh không làm khó dễ tôi, tôi chắc chắn sẽ phối hợp."Lăng Trình Tiện kéo cô sát lại, cách một lan can tựa cằm lên vai cô, Nhậm Nhiễm vừa mới tắm xong, trên da vẫn lưu hương thơm nhè nhẹ, chóp mũi của y chạm vào da thịt mềm mại nơi đầu vai khiến cô ngứa ngáy khó chịu, nhưng Nhậm Nhiễm lại sợ y buông tay nên chỉ có thể đứng yên mặc y muốn làm gì thì làm."Tôi cảm thấy vẫn nên buông tay đi, để cô ngã từ lầu ba xuống, không tàn cũng liệt, chỉ có thể nằm yên một chỗ, như vậy cô mới không thể chọc giận tôi nữa." Lăng Trình Tiên càng nói càng cảm thấy biện pháp này không tồi, giọng nói cũng không giấu nổi có chút hưng phấn, "Yên tâm, tôi sẽ thuê người hầu chăm sóc cô, sẽ không bỏ rơi cô đâu."Nhậm Nhiễm lắc đầu lia lịa, khóe mắt hồng như thỏ con, cô vất vả mới tốt nghiệp trường y, dù gả cho tên biến thái nhưng đối với tương lai vẫn rất trông chờ, cô cực kỳ trân quý sinh mệnh của mình, cô không muốn nằm trên giường cả đời đâu."Tứ thiếu bình tĩnh một chút, cần gì phải phí sức nuôi một người vô dụng chứ, chi bằng anh xem như tôi không tồn tại là được, hơn nữa đây là Thanh Thượng Viên, nếu xảy ra chuyện bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lăng gia mất."Không phải cô không tình nguyện gả cho tôi à?" Y nhướn mày hỏi."Nào có, được gả vào Lăng gia là phúc của tôi, tôi vui còn không kịp nữa mà."Nhậm Nhiễm nói xong ngay cả bản thân cô còn không tin huống chi là Lăng Trình Tiện, y càng cảm thấy người phụ nữ này đúng là giả dối cực kỳ, nói không chừng là một con rắn độc, ngày nào đó y lơ đãng liền sẽ bị cắn một phát, kiểu người này làm sao có thể để cô ta ở bên cạnh."Được thôi, nếu cô đã tình nguyện làm người của tôi, tôi liền tin cô vậy.
Như vậy được chưa?" Nơi vành tai mỏng manh mẫn cảm, bị y áp sát khiến lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên.Nhậm Nhiễm đương nhiên biết y chắc chắn không tin cô đâu, nhưng vì suy sét cho mạng nhỏ nên cô vẫn cố nâng khóe môi cứng ngắc của mình, "Được.
Đương nhiên là được."Cánh tay bên eo lại lần nữa siết chặt, Lăng Trình Tiên dễ dàng bế cô vào trong lan can.Y đưa cô vào trong phòng ngủ, tuy biết chuyện gì đến cũng sẽ đến, nhưng Nhậm Nhiễm dù có chuẩn bị tâm lý đến đâu lúc này cũng không đủ dùng.
Khi Lăng Trình Tiện cởi áo sơ mi ra cả người cô đã cứng như tượng rồi.Nhậm Nhiễm đỏ bừng mặt đem tầm mắt dịch chuyển đi nơi khác.
Ai ngờ Lăng Trình Tiện trực tiếp nắm lấy góc áo cô muốn lột ra, cô vội vàng đè tay y lại."Không muốn sao?" Lăng Trình Tiện nâng mắt cao giọng hỏi.Bắt gặp nét hoảng sợ thoáng qua trong mắt cô càng khiến y thích thú, để xem còn giả bộ được bao lâu.Nhâm Nhiễm vuốt ve bả vai Lăng Trình Tiện, "Chúng ta đều kết hôn, đương nhiên là muốn rồi."Lăng Trình Tiện đột nhiên đẩy cô ngã xuống giường, chiếc áo sơ mi trên người đã bị y ném mất, thân trên [email protected] trụi hoàn toàn lộ ra, Nhậm Nhiễm biết lúc này liều mạng phản kháng chính là tìm đường chết.
Hơn nữa Lăng Trình Tiện rất ghét cô, chắc không đến mức bụng đói vơ quàng, cô tin chỉ cần bình tĩnh nhất định có thể giống tối qua tránh được một kiếp..