Lăng Trình Tiện quay sang hỏi Nhậm Nhiễm: "Sao vậy?"Nhậm Nhiễm không trả lời y, cô gấp rút đẩy cửa bước xuống xe, nhìn thấy tài xế xe vận tải đứng cách đó không xa đang hút thuốc, chẳng có chút nào hoang mang khi gây ra tai nạn.Ông ta thấy có người đi đến mới ném điếu thuốc trong tay xuống, dùng mũi chân dập đốm lửa, "Tôi gọi cảnh sát rồi, cũng gọi luôn xe cấp cứu, lát nữa họ sẽ đến."Nhậm Nhiễm gõ cửa kính xe Hoắc Ngự Minh, nhưng anh ta nằm đè lên vô lăng, hai mắt nhắm nghiền, cả người đều không nhúc nhích."Ông gọi xe cấp cứu khi nào?" Nhậm Nhiễm quay sang hỏi tài xế.Ông ta khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt trốn tránh: "Được một lúc rồi, chắc bọn họ cũng sắp tới rồi.""Đưa cho tôi xem lịch sử cuộc gọi." Làn gì có ai đụng xe còn có thể bình tĩnh như ông ta chứ.Tài xế nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay: "Liên quan gì đến cô hả, khi không lại xen vào chuyện người khác."Nhậm Nhiễm càng thêm chắc chắn: "Ông không có gọi xe cấp cứu, đúng không?"Lăng Trình Tiện xuống xe, đi đến bên người Nhậm Nhiễm, y quét mắt liền thấy được người trong xe, a, quả nhiên không chỉ một mình y quên cúng cô hồn.Lăng Trình Tiện nói: "Đừng lãng phí thời gian, chúng ta lên đường thôi."Nhậm Nhiễm nắm lấy tay áo Lăng Trình Tiện: "Bây giờ có gọi cho bệnh viện cũng không kịp nữa rồi, Lăng Trình Tiện, anh chở Hoắc Ngự Minh đến bệnh viện đi."Khóe miệng Lăng Trình Tiện hiện lên tia cười lạnh: "Tại sao tôi phải cứu anh ta chứ?" Y vẫn còn chưa quên tên cẩu nam kia ngày hôm qua còn muốn chôn sống y đâu.Đưa đi bệnh viện? Nực cười! Đưa đi gặp Diêm Vương thì có."Tôi đã nói tôi gọi cảnh sát rồi mà, các người mau đi đi." Tên tài xế kia liên tục đuổi người, Nhậm Nhiễm nhân lúc ông ta không chú ý liền nhanh tay đoạt lấy di động của ông ta, điện thoại vừa mới vào tay thì bả vai Nhậm Nhiễm đã bị ông ta xô một cái.Cô lảo đảo ngã về phía sau, lưng đập mạnh vào xe Hoắc Ngự Minh, di động phịch một cái rơi trên mặt đất.
Tài xế vội vàng lụm lên, vừa mới đứng dậy đã ăn một quyền của Lăng Trình Tiện, đầu lệch sang một bên."Cậu điên hả, mắc gì đánh tôi?""Ông muốn đánh mà, lại đây đánh tôi nè." Lăng Trình Tiện nắm chặt nắm đấm, gân xanh dọc cánh tay nhô lên nhìn thôi đã thấy sợ.Lời tàn nhẫn chuẩn bị phun ra đã bị tài xế nhanh chóng nuốt xuống, ông năm nay cũng bốn mươi mấy tuổi, tuy không biết Lăng Trình Tiện là ai nhưng người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, ông vẫn phân biệt được rõ ràng.Tài xế dùng tay che mặt, ánh mắt nhìn hai người tràn ngâp đề phòng.Nhậm Nhiễm đoán chắc trong lòng ông ta có quỷ, nhưng bây giờ không phải lúc lo chuyện này.
Cửa xe Hoắc Ngự Minh bị khóa trái, Nhậm Nhiễm kéo cỡ nào cũng không thể mở ra, chỉ có thể cầu xin Lăng Trình Tiện: "Lăng Trình Tiện, cứu người."“Không cứu.”“Cứ tiếp tục như vậy, anh ta sẽ chết đó."Thái độ Lăng Trình Tiện lạnh nhạt, giọng nói vô cảm "Chết thì chôn, bớt việc."Nhậm Nhiễm nôn nóng, cô xem xung quanh một hồi, thấy trong bụi cỏ ven đường có một hòn đá to liền nhắt lấy rồi đập mạnh vào cửa xe.
Cô đập mấy lần, tay đều sưng đỏ nhưng cái cửa vẫn còn y nguyên.Ban đầu Lăng Trình Tiện còn muốn thờ ơ đứng bên cạnh xem, nhưng khi thấy cô bàn tay cô đều mau bị hòn đá chấn cho tê rần mà vẫn không hề có ý dừng lại thì liền tiến lên ngăn cản cô.Y kéo Nhậm Nhiễm ra rồi bảo Tư Nham và lấy bộ dụng cụ sau cốp xe ra cạy cửa.Tài xế thấy bọn họ nhất định phải làm đến cùng liền run rẩy xua tay: "Mấy người đem cậu ta đi, nếu như trên đường xảy ra chuyện gì….thì không có liên quan đến tôi đâu đó."Lăng Trình Tiện kéo Nhậm Nhiễm xích ra xa một chút, toàn bộ hành trình cứu người đều do Tư Nham giải quyết.Hoắc Ngự Minh rất nhanh đã được cứu ra, nhưng vẫn lâm vào hôn mê, nửa khuôn mặt đều bị máu tươi che phủ.Bọn họ đem anh ta để vào ghế sau trên chiếc xe còn lại của Lăng Trình Tiện.
Chiếc xe này ban đầu là Lăng Trình Tiện muốn đề phòng Hoắc Ngự Minh giở trò nên mới kêu tới, ai ngờ bây giờ lại trở thành xe cứu mạng cho Hoắc Ngự Minh chứ.Nhậm Nhiễm cũng đi qua xem, chỉ nhìn bên ngoài thì không thể phán đoán được thương thế của Hoắc Ngự Minh ra sao, có xuất huyết hay vỡ nội tạng gì đó không nữa.
Cô chỉ có thể vỗ nhẹ mặt anh ta: "Hoắc Ngự Minh, anh có nghe không? Tỉnh lại đi."Hoắc Ngự Minh nhúc nhích đầu, mí mắt khẽ giật nhưng lại vẫn không thể mở mắt ra.Bàn tay anh ta run rẩy mò vào trong túi áo như muốn tìm thứ gì đó.Lăng Trình Tiện đẩy Nhậm Nhiễm sang mọit bên, lại đẩy bà tay máu me kia của Hoắc Ngự Minh ra, luồn tay vào túi áo anh ta lấy đồ.Nhậm Nhiễm túm lấy cánh tay Lăng Trình Tiện: "Anh làm gì vậy?"Lăng Trình Tiện mò một hồi liền lôi ra được bóp tiền, Nhậm Nhiễm dùng tay vỗ nhẹ lên lưng y: "Đừng có tùy tiện lấy đồ của người ta, đi mau.""Tôi dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của anh ta, nhất định phải điều tra rõ ràng, ai biết được lúc anh ta tỉnh lại có đổ oan ngược lại cho tôi không chứ." Lăng Trình Tiện vừa nói vừa tự nhiên mở bóp tiền của Hoắc Ngự Minh ra, liếc mắt liền thấy được một tấm ảnh được kẹp trong đó.Nhậm Nhiễm đứng phía sau cũng nhìn thấy rồi.
Trong đầu cô chỉ có hai chữ toi rồi.Cặp mắt sáng quắc của Lăng Trình Tiện lập tức nhìn về phía cô, y giơ bóp lên: "Giải thích."Nhân vật trong tấm ảnh chính là Hoắc Ngự Minh và Nhậm Nhiễm, tấm ảnh hơi cũ kĩ, chắc là đã chụp rất lâu, cả hai người đều hiện lên nét ngây ngô của những cô cậu mới lớn.
Hai người trong ảnh ôm lấy nhau, sự thân mật ciw hồ muốn chọc thủng mắt Lăng Trình Tiện, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết đây là một cặp tình nhân rồi.Nhậm Nhiễm không nhanh không chậm giải thích: "Chuyện lúc còn đi học, Tứ thiếu còn muốn truy cứu sao?"Hoắc Ngự Minh sờ mãi vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, anh ta miễn cưỡng mở mắt ra: "Của tôi…"Hoắc Ngự Minh chìa tay trước mặt Lăng Trình Tiện: "Đưa cho tôi.""Được, trả thì trả." Lăng Trình Tiện rút tấm ảnh ra, hai ba phát xé sạch nó, rồi đem mấy mảnh vụn cùng bóp tiền ném lên người Hoắc Ngự Minh.Sau khi quăng xong liền quay trở lại xe, y kéo cửa ra thì thấy Nhậm Nhiễm vẫn còn đứng ở đó nhìn đám giấy vụn kia, Lăng Trình Tiện cắn khớp hàm rồi quát: "Nếu không muốn tôi chặt gãy hai chân anh ta rồi ném xuống dưới núi thì cô mau lăn lại đây cho tôi."Hoắc Ngự Minh đã khôi phục được một chút ý thức, anh ta sợ soạng trên người, nắm lấy mấy mảnh giấy vụn muốn giơ lên xem nhưng lại không đủ sức.Nhậm Nhiễm khẽ lắc đầu, cô lui lại rồi đóng cửa xe, lăn trở về bên Lăng Trình Tiện.Nhậm Nhiễm ngồi vào trong xe, Tư Nham quay lại hỏi Lăng Trình Tiện: "Bệnh viện gần nhất phải chạy xe mất một tiếng, Tứ thiếu, chúng ta chạy qua đó luôn hả?""Phải.
Trực tiếp đến bệnh viện đi." Nhậm Nhiễm tiếp lời, cô không trông chờ Lăng Trình Tiện lên tiếng cứu Hoắc Ngự Minh đâu.Nhậm Nhiễm thấy Lăng Trình Tiện mặt mày nhăn nhó, duỗi tay sờ lấy đùi y: "Anh cũng đi kiểm tra đi, ngã vào cái giếng sâu như vậy, lỡ đâu bị nội thương thì sao? Làm kiểm tra cho an toàn."Lăng Trình Tiện nghe xong thì càng thêm cáu bẳn, đánh vào cái tay đang sờ đùi mình một cái chát.Nhậm Nhiễm ăn đau liền rút tay lại, xoa nhẹ nơi bị Lăng Trình Tiện đánh, người kia vẫn còn giận dỗi nói móc: "Bạn học thì có thể ôm ấp hả, có khi nào ôm tới trên giường hay không?"Sắc mặt Nhậm Nhiễm khẽ biến, Tư Nham nhìn trời nhìn đất nhìn mây, chính là không dám nhìn hai người phía sau, nổ lực hạ thấp độ tồn tại của bản thân.“Có hay không lẽ nào Tứ thiếu không biết?"Lăng Trình Tiện bị mấy ổ gà trên đường xốc tới xốc lui, cộng thêm một bụng lửa trong lòng, cả người đều tức đến muốn bốc khói: "Chạy nhanh vậy làm cái gì? Chậm một chút."Còn chậm nữa? Nhậm Nhiễm quay đầu nhìn chằm chằm y, Lăng Trình Tiện nhún vai: "Luyến tiếc? Có bản lĩnh thì cô tìm chiếc xe khác chở anh ta đi.
Dù sao tôi chính là thích đi chậm, để xem anh ta có bao nhiêu máu, mạng có bao nhiêu cứng."Tình huống bây giờ đặc thù, Nhậm Nhiễm cũng không thể đi chọc giận y, chỉ có thể nói cho tài xế, “Lái nhanh một chút đi.”Khóe môi Lăng Trình Tiện nhẹ nâng thành một độ cung hoàn mỹ, y nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian vừa đúng lúc: "Tôi đói bụng rồi, tìm chỗ nào ghé ăn cơm đi."Nhậm Nhiễm càng nóng vội, y liền càng muốn kéo thời gian, thử xem ai thiệt biết liền..