Tiêu Diệp biết Triệu Hướng Hải khó chịu với hắn nên chỉ dám ngậm miệng không nói lời nào nữa.
Hắn chỉ ngồi ở mép giường, qua mười mấy hai mươi phút thì đột nhiên vươn tay sờ trán của Triệu Hướng Hải, sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể của anh không tăng cao mới an tâm thu tay về. Nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng sột soạt của Tiêu Diệp, không khí có hơi quỷ dị.
Tiêu Diệp cầm điện thoại, chán nản lướt lướt một chút, một lúc sau lại vươn tay muốn chạm vào trán của Triệu Hướng Hải một lần nữa. Triệu Hướng Hải vốn đang ngủ say bỗng mở mắt bắt lấy tay hắn: "Cậu có thấy phiền lắm không?!"
Cánh tay của hắn bị Triệu Hướng Hải hung hăng đập cho một cái, một trần đau đớn trong nháy mắt như điện lưu bừng lên, khiến hắn không nhịn được mà rên đau một tiếng. Triệu Hướng Hải kì quái mở mắt nhìn hắn. Anh cũng đâu có dùng nhiều lực lắm đâu?
Làm sao mà Tiêu Diệp lại có thể đau thành như vậy?
"Cậu..." Anh do dự nhìn khuôn mặt anh tuấn đang nhăn chặt vì đau đớn của hắn, khẽ rũ mắt xuống thì liền nhìn thấy cánh tay vốn trơn bóng rắn chắc của hắn hiện lên một vết bỏng lớn, đỏ hồng một mảng da thịt.
Triệu Hướng Hải nhíu mày, trầm mặt ngưng trọng nói: "Đây là bị làm sao?"
Tiêu Diệp lặng lẽ thu cánh tay về, mím môi bướng bỉnh không nói lời nào. Triệu Hướng Hải nhấc chân đạp hắn một cái: "Nói coi!"
"Bị bỏng." Tiêu Diệp trầm mặc một hồi lâu rồi mới ngập ngừng, không tình nguyện trả lời: "Lần đầu xuống bếp, không có kinh nghiệm nên bị bỏng."
"Sau đó." Ánh mắt của Triệu Hướng Hải càng sâu: "Sau đó cậu cứ để như vậy? Vừa rồi bác sĩ đến cũng không để ông ấy xử lý cho?"
"Quên..."
Triệu Hướng Hải cứng họng không biết nói gì hơn.
Anh chẳng qua chỉ phát sốt nhẹ, Tiêu Diệp đã mặt dày mày dạn ngồi canh ở đầu giường anh, lâu lâu lại sờ trán xác nhận nhiệt độ cơ thể của anh. Nhưng cánh tay hắn bị bỏng đến đỏ bừng mà lại quên sạch sẽ, xử lý cũng không xử lý. Ngoài từ "ngu ngốc", trên đời này làm gì còn từ nào hợp hơn với Tiêu Diệp?
"Một vết thương nhỏ thôi, không sao, không cần quan tâm." Tiêu Diệp dịch người sang một bên, xoay người quay lưng với Triệu Hướng Hải, giọng nói có hơi tủi thân: "Dù sao anh cũng đâu có quan tâm..."
Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm xúc muốn đá chết tên chó ngốc Tiêu Diệp này.
Anh chỉ tay vào tủ thuốc đặt ở đầu giường: "Bên trong có thuốc trị bỏng, tuýp màu vàng trắng, tự lấy tự bôi đi."
Tiêu Diệp quay đầu nhìn chằm chằm ánh mắt nghiêm túc của Triệu Hướng Hải.
Hắn há miệng thở dốc, nhưng lại không nói ra được lời nào, yên lặng bước đến bên hòm thuốc tìm một hồi, tìm được thuốc mỡ kia liền vặn lắp ra bôi lên vết bỏng trên tay. Một đống kem lớn bị hắn bóp mạnh mà trào ra từ trong tuýp, tràn lên tay hắn.
Triệu Hướng Hải bất đắc dĩ chẹp miệng: "Đổ nhiều như vậy, cậu cho rằng cánh tay cậu là khuôn mặt cần được đánh phấn trang điểm hay gì? Bôi nhiều như vậy làn da có thể thấm được hay sao?"
Tiêu Diệp ồ lên một tiếng rồi tước đi một nửa chỗ thuốc trên tay, xoa chỗ thuốc còn lại đều đều lên cánh tay bị bỏng.
Nhìn Tiêu Diệp bôi thuốc mỡ xong, lúc này Triệu Hướng Hải mới lắc lắc đầu quay người đi, cũng không thèm để ý đến Tiêu Diệp mà nằm xuống ngủ.
Tiêu Diệp nhìn sống lưng của Triệu Hướng Hải, ánh mắt âm trầm, không dám cự quậy mà ngồi yên an tĩnh.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Tiêu Diệp nhàm chán nhìn điện thoại, bên tai là tiếng hít thở đều đều của Triệu Hướng Hải.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ 40 sáng.
Hắn nghiêng người nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Hải ca?"
Triệu Hướng Hải không phản ứng, xem ra là đã thật sự ngủ rồi.
Tiêu Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi, duỗi tay sờ lên trán anh xác nhận nhiệt độ cơ thể. Triệu Hướng Hải đột nhiên bị một khối nóng áp tới, nhíu chặt mày không thoải mái mà trở mình.
Tiêu Diệp sợ đánh thức anh, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Triệu Hướng Hải mơ mơ màng màng nói mớ hai câu, tay vung sang một bên.
Nhưng một cái vung tay này lại trực tiếp ôm chặt lấy thắt lưng Tiêu Diệp, khiến hắn tức khắc cứng đờ ngây dại như tượng đá.