"Xin lỗi thì có ích gì?"
Triệu Hướng Hải đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, lạnh nhạt nói.
Tiêu Diệp nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, gương mặt so với nửa năm trước đã gầy đi một vòng, trong lòng tức khắc đau đớn: "Anh...sao lại gầy thành như vậy?"
Triệu Hướng Hải sờ khuôn mặt của bản thân, cười nhẹ một tiếng: "Coi như là giảm béo đi."
Tiêu Diệp gắt gao siết lấy bàn tay của Triệu Hướng Hải, cả cơ thể đều phát run. Hải ca của hắn, từ trước đến giờ đều như vậy.
Luôn đem những gì tốt đẹp nhất để dành cho người trong lòng.
Anh đem ôn nhu cả đời để bao bọc lấy hắn và Nhạc Nhạc. Bênh ngoài anh là người được mọi người xung quanh tôn kính gọi một tiếng Triệu tổng, về nhà, anh đem hết tất cả tình yêu thương đặt lên người Nhạc Nhạc, đem hết thảy ôn nhu, khoan dung, nhường nhịn đặt lên người hắn.
Hiện tại cũng như vậy.
Rõ ràng gầy yếu tiều tụy thành như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nửa năm này anh phải chịu dày vò như thế nào. Nhưng đến cuối, Hải ca của hắn lại chỉ nhàn nhạt nói một câu coi như không có gì xảy ra. Một lời gạt hết vất vả anh đã chịu đựng trong nửa năm qua. Mí mắt của Tiêu Diệp khẽ run, trong lòng khó chịu vô cùng.
Hắn đã từng vô số lần cảm thấy oán giận, cảm thấy Hải ca quá tuyệt tình quá nhẫn tâm khi anh sẵn sàng gạt bỏ hết tình cảm bảy năm của hai người.
Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, Hải ca tuyệt đối không hề tàn nhẫn như vậy.
Triệu Hướng Hải nhìn đôi mắt đầy đau lòng nhìn mình của Tiêu Diệp, không tự nhiên mà liếc mắt sang một bênh: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Tiêu Diệp khàn giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Không cần xin lỗi." Triệu Hướng Hải cúi đầu: "Cậu có thể tỉnh lại là tốt rồi. Cậu mà còn tiếp tục ngủ, có khả năng tôi sẽ buông tay mặc kệ mà chạy theo người khác đấy."
Tiêu Diệp khẽ nuốt nước bọt, khóe mắt rũ xuống: "Đừng...không cần em."
Hắn còn phải bồi thường thật nhiều thật nhiều cho anh, còn phải sửa lại tính cách để từ nay về sau không khiến anh khó chịu.
Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng ho khan, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
Tiêu Diệp quay đầu lại nhìn, là bạn của Triệu Hướng Hải - Thiệu Cẩm Hoằng đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Tôi biết các cậu còn rất nhiều lời muốn nói với nhau." Thiệu Cẩm Hoằng nghiêm mặt nói: "Nhưng hai cậu không phải Ngưu Lang Chức Nữ cả năm chỉ được gặp nhau một lần. Bác sĩ đứng bên cạnh đã chờ được nửa ngày rồi đó! Còn chưa kiểm tra cơ thể cho Tiêu tổng cậu đâu. Tôi cũng đã hẹn Hướng Hải đi bàn chuyện hạng mục với lão tổng rồi, giờ mà không đi là muộn luôn đấy."
Triệu Hướng Hải vội vàng thu tay về, ngại ngùng ho khan một tiếng: "Xin lỗi."
Nói xong anh đứng lên, mặc thêm áo khoác rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Diệp: "Buổi tối gặp lại."
Tiêu Diệp nhìn chằm chằm anh không tha, cho đến khi thân ảnh của Triệu Hướng Hải biến mất trong tầm mắt hắn mời ngừng lại. Bác sĩ nhìn bộ dáng lưu luyến này của Tiêu Diệp, khẽ cười một tiếng.
"Tiêu tiên sinh về sau cần phải bồi thường cho Triệu tiên sinh thật tốt." Bác sĩ nhìn hắn: "Suốt nửa năm cậu hôn mê, Triệu tiên sinh đúng là đã chịu không ít khổ cực. Mấy cô bé thực tập trong bệnh viện cứ nhìn thấy cậu ấy là đỏ mặt, mấy cô ấy đều nói nếu Triệu tiên sinh còn chưa có người trong lòng là sẽ lập tức động thủ, giành giật chồng tương lại đó! "
Bác sĩ đỡ Tiêu Diệp xuống giường, kiểm tra lại một lượt cơ thể cho hắn. Kiểm tra xong lại đưa hắn về giường bệnh, lặng im không nói chuyện.
Triệu Hướng Hải đi bàn chuyện hạng mục vẫn chưa trở về, chỉ còn lại một mình trợ lý Vương trong phòng bệnh.
Trợ lý Vương chống cằm, mí mắt nặng nề đánh nhau bôm bốp vì buồn ngủ, đầu nặng nề gục xuống. Gương mặt trẻ con được bàn tay đỡ lên tạo thành một hình tam giác đều, nhìn thoáng qua còn tưởng là mèo hoang Châu Phi.
"Vương Hách."
Trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, Tiêu Diệp bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Trợ lý Vương giật mình tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt gấu trúc: ".....Hả?"
"Cậu mau lại đây." Tĩnh dưỡng cả buổi trưa, hiện tại giọng của Triệu Hướng Hải đã khôi phục được rất nhiều, ít nhất cũng có thể nói chuyện lưu loát, chỉ là âm thanh vẫn có chút khàn đục: "Tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu."
Trợ lý Vương tùy rằng còn cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên mép giường của Tiêu Diệp: "Tiêu tổng, ngài có gì muốn phân phó?"
Tiêu Diệp trầm mặc một lát: "Cậu nói cho tôi, rốt cuộc nửa năm này Hải ca sống như thế nào?"
Trợ lý Vương sửng sốt, chớp chớp mắt: "Thì...thì vẫn như bình thường..."
"Cậu nói cẩn thận lại cho tôi." Tiêu Diệp nghiêm túc nói: "Nửa năm này rốt cuộc anh ấy đã phải trải qua những gì? Rõ ràng nửa năm trước sắc mắt còn hồng nhuận, tinh thần sáng láng. Sao mới có nửa năm đã tiều tụy mệt mỏi thành như vậy?"
"Đã trải qua những gì?" Trợ lý Vương cười khổ một tiếng: "Nếu không thì, ngài tự mình xem một chút đi?"
Nói xong, cậu đi sang bên cạnh mở một phong bì, lấy ra một tờ đơn nào đó đưa đến trước mặt Tiêu Diệp.
"Đây là giấy khám bệnh, giấy thuốc và các loại giấy trị liệu của Triệu tổng trong suốt nửa năm này, tôi đã thu lại hết rồi." Trợ lý Vương u ám cúi đầu: "Triệu tổng trải qua những gì? Đơn giản mà nói thì chính là đem nước thuốc thành nước uống, viên thuốc thành đồ ăn, một đêm rồi lại một đêm mất ngủ, mắc một lúc bảy tám thứ bệnh, trong vòng nửa năm sụt mười hai cân, hôm này còn trực tiếp ngất xỉu trong bệnh viện."