Triệu Hướng Hải tắm rửa xong liền đi ra, cầm lấy khăn lông lau mái tóc ướt dầm dề.
"Cốc cốc cốc." Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên xoá tan sự tĩnh lặng trong phòng.
Triệu Hướng Hải nâng mí mắt lên, quấn nhanh khăn tắm lên thắt lưng rồi đi ra mở cửa. Trước cửa là khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Diệp.
Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Không phải đã bảo cậu về phòng ngủ của cậu rồi sao? Sao lại đứng ở đây làm gì?"
Tiêu Diệp cúi đầu: "Em muốn đưa vài thứ cho anh."
"Thứ gì?"
Tiêu Diệp dơ hai cái túi trong tay lên, trước tiên đưa một chiếc túi màu hồng nhạt cho Triệu Hướng Hải: "Đây là quà sinh nhật mà em chuẩn bị cho Nhạc Nhạc. Ngày sinh nhật con bé em có hội nghị ở công ty nên có khả năng em sẽ về muộn một chút, đến lúc đó anh đưa quà cho con bé hộ em nhé."
Triệu Hướng Hải do dự một chút rồi mới vươn tay nhận lấy.
"Còn cái này." Tiêu Diệp trộm ngước mắt lên nhìn Triệu Hướng Hải, sau đó đưa một chiếc túi xanh cho anh: "Là quà cho anh."
"Cho tôi?" Triệu Hướng Hải ngẩng đầu nhìn hắn, động tác cũng trì hoãn lại.
Tiêu Diệp gật gật đầu: "Quà tặng anh, ừm...mừng anh xuất viện."
Triệu Hướng Hải nhận lấy chiếc túi, khoé môi hơi cong lên: "Không phải đã tặng hoa rồi sao?"
"Chỉ có hoa thôi thì làm sao được, đó chỉ là quà hình thức thôi." Ánh mắt Tiêu Diệp thâm thuý nhưng anh, như ẩn chứa ẩn ý nào đó: "Cái này mới là tâm ý của em."
Triệu Hướng Hải khẽ ừ một tiếng: "Cảm ơn cậu."
"Hải ca đừng nói cảm ơn với em." Tiêu Diệp cười khổ: "Anh đối với em lễ phép như vậy chẳng khác gì cầm dao đâm vào tim em một nhát."
Triệu Hướng Hải nhìn vào hai mắt của Tiêu Diệp một lúc lâu mới nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
"Vậy...em về phòng đây." Tiêu Diệp dán chặt ánh mắt lên người Triệu Hướng Hải, lưu luyến nhìn anh.
Triệu Hướng Hải nắm lấy tay nắm cửa: "Đi ngủ đi."
"Trước khi ngủ, em có thể xin một nụ hôn chúc ngủ ngon được không?"
Triệu Hướng Hải ngẩn người: "Cái gì?"
Tiêu Diệp khẽ cắn môi, mặt dày mày dạn nói: "Coi như là khen thưởng việc hôm nay em xuống bếp, được không?"
Triệu Hướng Hải nhìn phản ứng của Tiêu Diệp, trong lòng đã sớm bật cười, nhưng trên mặt lại bình tĩnh không nói một lời.
Tiêu Diệp chủ động bước tới, nắm lấy vòng eo của Triệu Hướng Hải rồi trực tiếp hôn lên môi anh.
Bờ môi hai người gián lấy nhau, hô hấp đều quyện vào nhau đưa đẩy qua lại. Tiêu Diệp lớn mật quấn lấy đầu lưỡi của Triệu Hướng Hải, mang theo lửa nóng dây dưa mãi không dứt.
Mãi đến khi hô hấp của hai người trở lên dồn dập, Triệu Hướng Hải mới đẩy Tiêu Diệp ra, bất mãn híp mắt nhìn hắn: "Đủ rồi, tiếp tục nữa thì hôn chào buổi tối cũng thành chào buổi sáng luôn mất."
Tiêu Diệp sờ sờ môi mình, thỏa mãn cười: "Có nụ hôn này thì đêm nay dù không thể ôm anh ngủ thì em cũng có thể miễn cưỡng ngủ ngon rồi.
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện.
Tiêu Diệp hít sâu một hơi, yên lặng nhìn Triệu Hướng Hải: "Hải ca ngủ ngon."
Triệu hmHướng Hải chậm rãi đóng cửa lại, một khắc trước khi cánh cửa đóng lại, Tiêu Diệp còn nghe được giọng nói trầm thấp của Triệu Hướng Hải xuyên qua từ cánh cửa: "Ngủ ngon."
Tiêu Diệp ngẩn ngơ đứng ở trước cửa, khóe môi bỗng dưng hiện lên một nụ cười tươi.
Triệu Hướng Hải trở về phòng, cất món quà mà Tiêu điệp muốn tặng cho Nhạc Nhạc vào trong tủ. Sau đó ánh mắt anh bỗng lướt qua túi quà Tiêu Diệp tặng cho mình. Dưới lòng hiếu kỳ mỗi lúc một dâng trào, anh vươn tay mở quà ra.
Trong chiếc túi ấy có một cái hộp và một quyển sách.
Triệu Hướng Hải cầm lấy chiếc hộp trong túi, vừa mở ra liền thấy một chiếc đồng hồ kim cương vừa xa hoa vừa quý phái, an tĩnh nằm bên trong.
Bên cạnh còn gắn một tờ giấy: Từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, em đã cảm thấy nó được tạo ra để dành cho anh nên em liền mua tặng anh. Mong rằng một ngày nào đó anh nguyện ý đeo thử một lần, để em xem thử ánh mắt của em nhìn có chuẩn hay không.
Triệu Hướng Hải không tự chủ được mà bật cười, sau đó đặt chiếc đồng hồ sang một bên. Anh cầm lấy quyển sách trong túi ra xem thử.
Đây là một quyển Chicken Soup for thế Soul, tên là《Thật ra, em vẫn muốn nói với anh》.
Triệu Hướng Hải nhướn mày, có chút không hiểu tại sao Tiêu Diệp lại tặng anh quyển sách này. Chẳng lẽ do sợ anh tâm tình không tốt, nên đưa cho anh mấy quyển sách tâm lý để anh đỡ nhàm chán?
Anh cầm quyển sách, nhìn bìa sách rồi lại lật qua vài trang, sau đó duỗi tay cất quyển sách lên trên giá.