Một tuồng kịch cũng nên có kẻ xướng người hoạ mới mang tới cảm giác chân thật.
Nhưng Lục Ký Minh nhất quyết ngậm chặt miệng, không nói lời nào. Thẩm Phức làm gì còn tâm trí mà để ý cái khác nữa, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho hắn, nếu hắn còn tiếp tục không nói gì như vậy, một tuồng kịch chỉ có người xướng không có người hoạ như này liền trở nên khả nghi. Thẩm Phức có thể tượng tượng ra cảnh Tiển Xuân Lai hiện giờ đang dựng lỗ tai nghe lén nửa tin nửa ngờ.
Hai người bọn họ một đứng một ngồi, bốn mắt nhìn nhau, như thể đang đối đầu trong im lặng.
Lục Ký Minh từ trước đến nay luôn trong tâm thế vò đã mẻ không sợ vỡ, chỉ cần nghĩ tới việc Thẩm Phức tự ý tham gia vào, còn dùng phương thức buộc hắn phải chấp nhận như vậy, trong lòng hắn liền vừa tức vừa khó chịu.
Thẩm Phức đã không còn duy trì được bộ dáng thâm tình như vừa rồi nữa, gấp đến độ giống kiến bò chảo nóng, chờ Lục Ký Minh mở miệng.
Trong lòng cậu suy nghĩ một hồi, liền tiến lên hai bước ngồi liên đùi Lục Ký Minh, ôm lấy cổ hắn. Lục Ký Minh muốn nâng tay lên đẩy cậu ra, nhưng tay bị trói chặt không động đậy nổi, chỉ có thể bày ra dáng vẻ không quan tâm. Thẩm Phức trực tiếp đưa mặt lại gần, không ngừng hôn lên dọc theo cằm hắn hướng lên trên, hôn tới bên vành tai hắn.
Cậu nhỏ giọng nói: "Xin anh đó....."
Giọng nói Thẩm Phức nhẹ nhàng, dịu dàng vô cùng, lại rất đáng thương, cậu cứ không ngừng cọ cọ lên người Lục Ký Minh, giống như chú mèo nhỏ phạm lỗi đang cầu chủ nhân tha thứ.
"Xin anh mà," Thẩm Phức nhỏ giọng cầu xin bên tai hắn, "tôi đã nói tới như vậy để nâng cao giá trị bản thân lên rồi, nếu giờ anh không trả lời, bọn chúng nửa tin nửa ngờ, chẳng phải tôi sẽ càng nguy hiểm hơn sao..."
Nghe đến đây, Lục Ký Minh quay đầu lại, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc.
Thẩm Phức yên lặng nhìn hắn, nghiêng đầu hôn chóp mũi khoé môi hắn để lấy lòng, cậu nghe thấy hắn thở một hơi thật dài, suy đi tính lại, cuối cùng vẫn đáp ứng cậu.
"Được." Lục Ký Minh cao giọng nói.
Cũng không biết là nói cho người nghe lén nghe, hay là nói cho Thẩm Phức nghe nữa.
"Nhất định sẽ không để em bị thương dù là 1 sợi tóc ——"
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Diễn tới giờ cũng đủ chân thật rồi, nên dọn dọn một chút, tính xem tiếp theo nên diễn thế nào. Chỉ là hai người dường như vẫn chưa thoát vảo nổi, ánh mắt vẫn nhìn nhau đắm đuối.
Thẩm Phức lại nhớ tới lần trước lúc cậu bị Chương Chấn Lộ bắt đi, Lục Ký Minh đã thề.
—— tôi sẽ không để em chết.
Thẩm Phức cầm lòng không đậu, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn, ngực phập phồng lên xuống. Giờ phút này, cậu thực sự rất muốn có một cái hôn, một cái hôn để khắc sâu khoảnh khắc này vào trong lòng. Thế nhưng ngay khi cậu nghiêng đầu, xích lại gần định hôn Lục Ký Minh, hắn lại quay đầu sang một bên.
Thẩm Phức xấu hổ đến nóng bừng cả mặt, vội vàng trèo từ trên đùi Lục Ký Minh xuống, rón rén ra mở cửa thư phòng nhìn ra ngoài, sau khi xác định người nghe lén đã rời đi mới quay trở về cởi trói cho Lục Ký Minh.
Nhìn thấy dây thừng thít chặt lưu lại trên cổ tay Lục Ký Minh một vòng đỏ rõ rệt. Cậu cúi đầu hôn hôn lên sườn cổ tay hắn; Lục Ký Minh không ăn kiểu này, trầm mặt rút tay về, xách Thẩm Phức, đẩy cậu ra ngoài thư phòng.
"Đừng mà...... Tôi nhận sai còn không được sao, tôi....."
Thẩm Phức còn chưa nói xong, cửa thư phòng đã đóng lại suýt thì đập vào mặt cậu. Cậu sờ sờ mũi, nghĩ thầm, này đúng là nổi giận thật rồi, cũng không biết khi nào cơn giận này mới tiêu hết.
Nhìn qua cửa thư phòng đóng chặt, Thẩm Phức dứt khoát đi xuống tầng dưới.
Phương Viện đã không còn ở đây nữa, so với việc cứ lượn lờ tại Bình Châu chọc người ngứa mắt, chi bằng tới cảng Bồng Lai trước, như thế còn có thể phòng ngừa Lục Ký Minh giận cá chém thớt, thế là nàng nhanh chân chuồn mất. Thẩm Phức nhìn kỹ lần nữa, Tiển Xuân Lai hình như cũng không còn ở đây, chắc là nghe được thông tin quá mức kinh người cho nên muốn nhanh chóng báo cáo lên phía trên.
Thời gian còn lại của vũ hội, Lục Ký Minh cũng không hề xuống tầng dưới.
Người hầu báo rằng thân thể hắn không khoẻ, khách mời đương nhiên cũng không có dị nghị gì, tự mình tìm thú vui, có người đẹp, có rượu ngon, dù gia chủ không ở đây cũng đâu trở ngại gì. Chỉ có Thẩm Phức biết, Lục Ký Minh đây là tức giận lắm rồi, đi lên gõ cửa cũng không thèm mở luôn mà.
Kết thúc vũ hội kết thúc, không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của khách mời, Thẩm Phức quyết định ăn vạ ở Lục công quán không đi.
Lục Ký Minh không chịu mở cửa, Thẩm Phức quyết định mặt dày chờ ở cửa thư phòng, đợi đến mức mệt mỏi, dứt khoát dựa vào cửa ngồi trên sàn nhà, ngồi lâu thậm chí nằm luôn xuống đất, tay đệm sau đầu, chân trái gác lên gối phải, ngâm nga hát. Kết quả là, lúc Lục Ký Minh mở cửa ra ăn cơm, cửa vừa mở ra, "cộp" một phát đập vào đầu Thẩm Phức.
Ba phần đau biến thành mười phần, Thẩm Phức ôm đầu kêu thảm một tiếng, chớp chớp mắt mấy cái, nặn ra được cả nước mắt.
Ai mà biết, Lục Ký Minh lại thờ ơ, chỉ đỡ cửa nhìn cậu, nhẫn tâm cực kỳ, tránh đi cậu, xuống tầng ăn cơm. Thẩm Phức vội xoay người đứng lên, xoa xoa đầu, đi theo phía sau liên tục gọi hắn. Lục Ký Minh cũng không phản ứng, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Thẩm Phức đời này tự tin nhất chính là mặt dày, cho nên cậu cũng ngồi xuống đối diện hắn.
Người hầu đã sớm dọn xong cơm, trên bàn bày cơm cho hai người, Lục Ký Minh mặt trầm xuống, nói: "Tôi có nói sẽ giữ khách ăn cơm sao?"
Vừa nói xong lại thấy, phòng bếp còn rất tinh ý mà làm cả thịt thỏ mà Thẩm Phức thích ăn, còn có cả mấy món điểm tâm ngọt mà cậu hay ăn nữa, Lục Ký Minh càng giận sôi máu, trực tiếp kéo đĩa thịt thỏ kia về phía mình, cúi đầu ăn cơm.
Người hầu trái phải nhìn nhau, vội vàng lui xuống, để hai vị này tự chơi với nhau.
Thấy Lục Ký Minh không cho mình ăn, Thẩm Phức thật sự không ăn, tay chống cằm, một bên nhìn hắn ăn, một bên gọi hắn, nào là "Đại thiếu" rồi "Ký Minh", nhưng Lục Ký Minh chính là hạ quyết tâm không để ý tới cậu. Thẩm Phức suy nghĩ một hồi, chuyển sang gọi "bảo bối ơi", "anh yêu à", khiến cho Lục Ký Minh sợ tới mức rớt cả miếng thịt trên đũa.
Thẩm Phức kéo thanh âm kêu lên: "Anh yêu ơi, anh để ý em một chút......"
Lục Ký Minh dứt khoát gác đũa, Thẩm Phức thấy hắn có phản ứng, vội vàng gấp bội lấy lòng, vươn tay tới, nói: "Xin lỗi, hay là, tôi cũng để anh trói một lần nha?"
Lục Ký Minh quả thực hết cách với cậu, đành làm vẻ nghiêm túc nói: "Đây cũng không phải trò chơi, nhỡ đâu..."
Thẩm Phức đánh gãy lời hắn, nhẹ nhàng mà nói: "Anh sẽ để tôi xảy ra chuyện gì sao?"
"Đương nhiên sẽ không."
Thẩm Phức buông tay nói: "Vậy không phải được rồi sao?"
Giọng điệu của cậu thoải mái, giống như chỉ cần có Lục Ký Minh ở đây, tất cả những chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì. Cậu cầm lấy bát đũa, ăn cơm một cách ngon lành, vừa ăn vừa nói: "Anh thay vì tốn tâm tư tức giận, còn không bằng nghĩ cách đi, để không xảy ra hai chữ nhỡ đâu?"
"Tôi không phải......"
Lục Ký Minh muốn nói rằng tôi không phải tức giận, nhưng lại không nói nữa, đem nửa câu sau nuốt vào, lại thở dài lần nữa, số lần hắn thở dài tối nay còn nhiều hơn cả số lần những hôm trước cộng lại nữa. Hắn đẩy đĩa thịt thỏ đến trước mặt Thẩm Phức, tâm sự nặng nề.
Hôm sau, Thẩm Phức liền đi gặp Vu Duy Hồng.
Vì đảm bảo an toàn, Thẩm Phức hẹn Duy Hồng ở một nhà hàng bên đường, cửa sổ sát đất thật lớn có thể nhìn thấy người đi đường và xe cộ bên ngoài. Lục Ký Minh không yên tâm, cho nên ngồi sẵn trong xe đỗ ở chỗ ẩn nấp gần đó, quan sát hết được sự tình bên trong, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dựa vào năng lực bắn súng của hắn cùng Dương Linh, có thể bắn chết Vu Duy Hồng trước tiên.
Vừa thấy mặt, Thẩm Phức liền phát hiện ánh mắt Vu Duy Hồng không còn giống ngày trước nữa, có nhiều tìm tòi nghiên cứu hơn, cũng có rất nhiều lo lắng bất an ẩn giấu vô cùng tốt, nhưng mặc kệ gã cố ra vẻ bình tĩnh đến mức nào, Thẩm Phức cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
"Tìm tao có chuyện gì?" Vu Duy Hồng biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Phức đặt tay lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, càng gõ càng nhanh, dường như nôn nóng bất an. Cậu nói: "Hôm đó Lục đại thiếu ở Lục công quán tổ chức vũ hội, tao trà trộn vào, bởi vì tao gặp tiểu thư Phương gia, Phương Viện, mày chắc là biết, cô ấy là..."
Vu Duy Hồng đương nhiên biết Phương Viện là ai, ngắt lời nói: "Tao biết, sau đó thì sao?"
"Tao nghe lén được một chút, " Thẩm Phức nhìn trái nhìn phải, thấy phụ cận không có người, mới hạ giọng nói, "Lục đại thiếu vậy mà từ chỗ Phương gia mua một lượng lớn vũ khí, qua một thời gian nữa sẽ vận chuyển đến cảng Bồng Lai. Bắc phạt trước mắt, hắn bề ngoài ai cũng không giúp, nhưng âm thầm..."
Những cái này Vu Duy Hồng đã từ chỗ Tiển Xuân Lai biết được, gã còn biết quan hệ giữa Thẩm Phức và Lục Ký Minh không tồi, cũng biết vũ khí vào tháng sau đến cảng, đến cùng ngày với lô vũ khí mà Nghiêm Nhất Hải mua từ nước ngoài nữa.
Chỉ là gã còn nghi ngờ ngày này có chính xác hay không, liền tiếp tục hỏi: "Mày có nghe được chính xác ngày hàng cập cảng không?"
Thẩm Phức rũ mắt, phảng phất như không dám nhìn người, có chút khẩn trương nói: "Ngày tám tháng sau. "
Nghe vậy, Vu Duy Hồng nhướn mày, nói: "Ồ? Phải không?"
Thẩm Phức vội vàng nói: "Đúng, tao nghe được như vậy thật."
Vu Duy Hồng trời sinh tính đa nghi, cho nên gã mới bắt đầu từ Thẩm, Tiển hai bên, xem chính xác chủ ý của Lục Ký Minh là như nào. Tiển Xuân Lai nghe được tin tức chính xác lại quan trọng như vậy, gã vốn còn chưa hoàn toàn tin, hiện giờ Thẩm Phức nói ra những ngày tháng hoàn toàn bất đồng, hắn ngược lại tin Tiển Xuân Lai ba phần.
Gã nhìn Thẩm Phức, biết Thẩm Phức đã ngả về phía Lục ký Minh, lôi kéo uy hiếp cũng vô dụng, liền nói: "Em trai mày đã không còn trong tay tao nữa."
Thẩm Phức tuy rằng sớm biết, cũng làm bộ khẩn trương kinh ngạc, tay thiếu chút nữa đem bình hoa bày biện trên bàn ăn hất đổ xuống đất.
Vu Duy Hồng nói: "Ngày đó sau khi mày và chị gái mày đi, đêm đó, em trai mày liền tự mình chạy trốn, người của tao đuổi theo phía sau, thấy nó bị người của Lục Ký Minh mang đi."
Gã nói nửa thật nửa giả, Tiểu A đúng là được Tần Nhạn cứu đi, nhưng người của gã chưa tận mắt nhìn thấy, khi đuổi theo tới nơi, người đã đi rồi, đám người đuổi theo liền trở về, một đường đem tung tích xóa sạch, cho nên lúc Thẩm Phức đuổi tới, mới không phát hiện ra nửa điểm khác thường.
Vu Duy Hồng trong lòng có tâm tư khiêu khích cho nên mới nói như vậy, ai ngờ lại đánh bậy lại trúng.
Vu Duy Hồng nhìn về phía Thẩm Phức, vẻ mặt đều viết: Như thế nào? Mày không biết sao?
Thẩm Phức biết Tiểu A được cứu đi, nhưng lại không biết là được người của Lục Lục Ký Minh mang đi. Trong lòng cậu trầm xuống, trong lúc nhất thời đầu óc ong ong, không biết nên tin hay không.
Lục Ký Minh trước đó từng có tiền án, lấy an nguy của Thẩm Lệnh Nghi uy hiếp cậu, nhưng đó đều là lúc trước rồi.
Nhưng nếu Vu Duy Hồng nói là giả, vậy vì sao Tiểu A không cho bọn họ đi cứu? Chỉ dựa vào lực lượng một mình cậu nhóc, làm sao trốn thoát được?
Biểu tình trên mặt Thẩm Phức vẫn ổn định, trong lòng đã loạn hết lên rồi, tay kia giấu dưới gầm bàn, đã nắm chặt quần áo, bởi vì dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay hơi nhô cả lên.
Nếu như đây là sự thật, cậu đã dốc toàn lực, không tiếc lấy mình làm mồi nhử, chỉ vì giúp mưu đồ của Lục Ký Minh thành công, chẳng phải trở thành trò cười hay sao?