Gần như cùng lúc đó, người được Lục Ký Minh phái đi cũng xông vào gian nhà cũ nát kia, bên trong đã không còn ai, người canh gác cũng không ở đó, mà người bị trông chừng cũng không thấy bóng dáng luôn.
Lúc người được phái đi hồi báo, Thẩm Phức đang ngồi trong xe cách gian nhà kia mười dặm, cậu siết chặt nắm tay, hung hăng đấm lên đùi chính mình.
Cậu tự nhận là động tác của chính mình đã rất nhanh.
Tuy lúc Vu Duy Hồng lái xe dẫn hai chị em họ tới đây đã cố ý đi vòng, hơn nữa chỗ nào cũng không có biển báo chỉ đường, nhưng dựa vào độ dài ngắn của cung đường, có thể đoán được gã đi theo quỹ đạo vòng tròn.
Lục Ký Minh cũng đủ thành ý, lập tức phái người điều tra, thu nhỏ phạm vi quỹ đạo lại một chút, nhưng vẫn là muộn một bước.
Bọn họ tới gian nhà kia xem xét lại, Thẩm Phức xem đến cẩn thận, nhưng cũng không tìm được sơ hở hay điểm gì không thích hợp.
Thẩm Phức an ủi Thẩm Lệnh Nghi, nói: "Nhất định là Vu Duy Hồng sợ chúng ta nhớ đường quay lại nên chuyển đi rồi."
Thẩm Lệnh Nghi lúc này hối hận lắm, nàng cùng Thẩm Phức thương lượng lén đưa một dây thép cho Tiểu A, muốn cậu nhóc thời khắc mấu chốt có thể mở khóa tự bảo vệ mình, lúc này nghĩ lại, chỉ sợ Tiểu A xúc động. Chỉ là hiện tại người đi phòng trống, trong phòng không có dấu vết đánh nhau, cũng không có vết máu, chỉ có thể suy nghĩ theo hướng tích cực.
Lục Ký Minh ngồi ở ghế phụ lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, tôi phái người ở gần đây tiếp tục tìm, kiểu gì cũng có chút dấu vết để lại."
Rõ ràng là chuyện gia đình, Lục Ký Minh chỉ nói thêm vào một câu như vậy, lại giống như cùng với Thẩm PHức an ủi nàng. Thẩm Lệnh Nghi cứ cảm thấy quái quái, huống hồ nàng còn nhớ phía trước thù cơ mà, ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái. Lục Ký Minh ngượng ngùng cười, sờ sờ mũi, quay lên.
Thẩm Lệnh Nghi thở dài, dựa vào ghế, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Xe một đường lái trở về, đưa hai chị em Thẩm gia đến tận cửa, Thẩm Lệnh Nghi đi thẳng vào cửa, lại nhìn Thẩm Phức đứng ở cửa không vào, lại liếc mắt một cái nhìn xe ô tô đỗ một bên không lái đi, nhướn mày liễu, nói: "Không vào nhà à?" Thẩm Phức chớp chớp mắt, nói: "Đại thiếu giúp chúng ta nhiều thế, em tốt xấu gì cũng nên tiễn đại thiếu về, bằng không có vẻ không hợp lễ nghĩa cho lắm."
Tính tiễn kiểu gì? Chạy bám sau xe để tiễn chắc?
Thẩm Lệnh Nghi đầy một rổ lời khắc nghiệt chờ nói, cuối cùng vẫn nuốt xuống, dụi dụi đôi mắt khô khốc thức suốt đêm vừa rồi, vừa đi vào vừa thở dài: "Con lớn không nghe lời mẹ nữa rồi......"
Thẩm Phức làm bộ không nghe thấy, vừa quay đầu lại, vừa lúc thấy Lục Ký Minh xuống xe, Thẩm Phức khó hiểu, Lục Ký Minh buông một tay, nói: "Không phải nói muốn tiễn tôi sao?"
Hai người bọn họ sóng vai đi phía trước, ô tô chầm chậm lăn bánh phía sau. Vì lý do cẩn thận, Lục Ký Minh kéo Thẩm Phức vào hẻm nhỏ, ô tô không có cách nào theo vào. Bọn họ dọc theo con đường đi về, Lục Ký Minh đút tay vào túi quần, đi ung dung chậm rãi, Thẩm Phức cũng thong thả đi cùng, cả hai không ai sốt ruột, một đường không nói chuyện cũng không xấu hổ.
Mắt thấy cả hai đang dọc theo đường Nghi Dương qua cầu Vũ Kiều về Lục công quán.
Thẩm Phức lúc này mới hỏi: "Anh hiện tại không ở Thuần Viên sao?"
"Không thích ở chỗ đó," Lục Ký Minh nói, "Quá rộng, rộng tới mức phát hoảng."
Nghe nói Vũ Kiều là cây cầu đã có trăm năm tuổi, từng phiến đá trên mặt cầu hay trên lan can đã được bước chân cùng bàn tay con người ma sát tới bóng loáng qua nhiều thập kỉ, dưới cầu nước chảy róc rách, dòng nước cứ chậm rãi lặng lẽ chảy khi mọi người ngủ say. Thẩm Phức đặt tay lên lan can đá, hai ngón tay dựng lên, giống như đôi chân nhỏ bước đi trên mặt lan can.
Thẩm Phức hỏi hắn tính toán kế tiếp, Lục Ký Minh liền đáp: "Khả năng......Phải đánh giặc, Trịnh Triệu cố ý bắc phạt." Nếu Trịnh Triệu bắc phạt, họng súng khẳng định thẳng chỉ phương bắc, nhưng Tấn Trung lại ngăn giữa nam bắc. Lục Ký Minh đã nhập cuộc, kế tiếp khẳng định không thể chỉ lo thân mình, hắn cũng không nghĩ tới chỉ lo bản thân, hắn muốn xem Nghiêm Nhất Hải thân bại danh liệt, chết được không tử tế.
Thẩm Phức há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Hiện tại cậu cùng Lục Ký Minh giống như đang cùng nhau ngồi trên một con thuyền bấp bênh, Lục Ký Minh muốn lái thuyền đâm vào một con thuyền khác, lưỡng bại câu thương. Mà Thẩm Phức, cậu còn có người nhà, điều mà cậu nên làm nhất chính là đưa người nhà rời khỏi thuyền lên bờ. Giờ cũng chưa cần thiết phải rời thuyền thời ngày, có thể cùng đi thêm một đoạn đường cũng là một đoạn duyên.
Thẩm Phức thở ra một hơi thật dài, ngực giống như bị một tảng đá nặng trịch đè lên.
"Tí tách ——"
Thẩm Phức cảm thấy chóp mũi mát lạnh, ngẩng đầu vừa thấy, trời lại mưa. Cậu lầu bầu nói: "Sao mỗi lần ở cùng anh đều trời mưa thế......"
Lục Ký Minh cười nói: "Trời mưa lưu khách."
Thẩm Phức nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một chỗ tránh mưa. Ai ngờ Lục Ký Minh thế mà vịn vào lan can đá nhảy xuống, Thẩm Phức hoảng sợ, cho rằng hắn nhảy xuống nước, vội vàng đi tới nhìn xuống, Lục Ký Minh đang đứng ở khu đất nhô lên bên dưới cầu, vẫy tay với cậu: "Tới đây mau."
Thẩm Phức nửa tin nửa ngờ, cũng nhảy xuống, hai người ngồi cùng nhau dưới cầu, bên chân là nước, không khí ẩm ướt, cộng thêm mưa cũng không lớn, lúc không nói chuyện có thể nghe thấy tiếng mưa rơi xuống những phiến đá trên cầu giống như tấu lên một bản nhạc.
Hai người vai kề vai, Lục Ký Minh nói: "Trước kia khi còn nhỏ tôi rất thích nơi này, mỗi lần ở Thuần Viên không chịu nổi nữa tôi liền trốn tới đây, trèo xuống dưới cầu, đây, em sờ thử xem..."
Thẩm Phức còn đang mải nghĩ đến "sờ chỗ nào", Lục Ký Minh không cho cậu cơ hội nghĩ đi hướng khác, kéo tay cậu sờ lên vách đá thân cầu, trên đó có vài vết xước, Thẩm Phức tinh tế mà sờ, sờ được một vầng trăng khuyết cong cong.
"Tôi khắc đó." Lục Ký Minh nói.
Thẩm Phức không khỏi tưởng tượng tới hình ảnh, một Lục Ký Minh nho nhỏ, cuộn chân ngồi dưới cầu nghe tiếng mưa, vừa nghe vừa dùng hòn đá nhỏ bén nhọn khắc vầng trăng khuyết lên vách đá. Hắn nói không chừng còn có thể sẽ âm thầm khóc, bởi vì phụ thân hắn qua đời, người mẹ mà hắn chưa kịp gặp cũng qua đời, hắn ngốc tại Thuần Viên lớn như vậy, cô đơn đến nhường nào.
Thẩm Phức vuốt vuốt vết khắc nhàn nhạt kia, cảm giác được tay mình được Lục Ký Minh bao lấy. Cậu không chút nghĩ ngợi, trở tay đi nắm lấy tay Lục Ký Minh. Tay Lục Ký Minh ấm áp, Thẩm Phức cảm thấy mình như đang nắm trong tay một trái tim vậy.
Một khi ta có được một trái tim, ta phải dùng một trái tim khác đổi lấy nó.
Thẩm Phức trước nay cũng chưa cảm thấy mình quá khổ sở, lúc rời khỏi Dục Anh Đường cũng không khổ, bởi cậu còn có chị, có em trai, lại nói, có biết bao nhiêu người ham sống sợ chết mà không dám rời khỏi đó. Về sau lại càng không khổ, chỉ là hãm hại lừa gạt mà thôi, có gì khổ đâu. Cho nên, cậu trước nay chưa từng kể chuyện của mình cho người khác, vì không cần thiết.
Nhưng hôm nay cần thiết, giờ này khắc này cần thiết.
"Lúc tôi còn nhỏ......"
Thẩm Phức mới chỉ nói bốn chữ mở đầu đã cảm thấy giọng nói khô khốc đến khó chịu, cố gắng làm như không có gì mà hắng giọng. Lục Ký Minh dường như hiểu được cậu căng thẳng, không dám thở mạnh, nín thở chờ, giống đang đợi một sự kiện quan trọng.
"Tôi là trẻ mồ côi, sau đó tới Dục Anh Đường, ở Dục Anh Đường lớn lên ——"
Nói ra được lời mở đầu, hết thảy về sau đều thông thuận hơn nhiều. Thẩm Phức cũng không nghĩ tới mình lại có nhiều chuyện trong quá khứ để nói tới vậy, lúc kể ra những chuyện này, trong lòng cậu thật sự bình thản. Có điều Lục Ký Minh lại không như vậy, hắn có vẻ còn căng thẳng hơn cả cậu hồi nãy, thường thường hít một hơi, thật sự là lắng nghe rất chăm chú.
Lúc hắn nghe được Thẩm Phức nói cậu rất sợ những không gian nhỏ hẹp tối tăm, lại nghe được nguyên do khiến cậu sợ hãi như vậy, trong lòng hắn bỗng thắt lại. Hắn nhớ tới lúc đó, hắn có đại sự cần làm, liên lụy Thẩm Phức bị Lục Trọng Sơn nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm. Lúc hắn đi vào, Thẩm Phức thu mình trong góc phòng, một tay nắm dao găm, tay còn lại ống áo kéo tới trên khuỷu tay, trên cánh tay một vết lại thêm một vết dao, máu chảy đầm đìa.
Lục Ký Minh lúc đó chỉ là tò mò, về sau cũng không đi sâu tìm hiểu.
Nhưng hiện tại hắn đã hiểu rõ rồi, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, bừng tỉnh đại ngộ. Từng vết dao kia như cứa vào trong lòng hắn, cách mấy tháng, hiện tại mới cảm giác thấy đau, rất đau.
Thẩm Phức nói xong dừng lại, nhìn qua, thấy ánh mắt sáng quắc của Lục Ký Minh đang nhìn chằm chằm chính mình, lúng ta lúng túng hỏi: "Sao, sao thế?"
Lục Ký Minh ảo não mà gãi gãi đầu, rầu rĩ mà nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì...... À, chuyện đó sao......"
Lục Ký Minh nắm lấy tay cậu, nói: "Em đánh tôi đi, không thì cắn tôi cũng được......"
Thẩm Phức mới không thèm khách khí với hắn, thật sự nắm lấy tay hắn, ở trên cánh tay rắn chắc của hắn mà cắn một cái mạnh, không thương tình một chút nào, Lục Ký Minh đau đến hít một hơi, thiếu chút nữa kêu lên. Lúc Thẩm Phức nhả ra, trên cánh tay Lục Ký Minh để lại một vòng dấu răng chỉnh tề.
Lục Ký Minh nhìn nhìn, nói: "Răng không tồi."
Không đợi hắn phản ứng lại, Thẩm Phức lại cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại chạm vào dấu răng.
Lục Ký Minh hung tợn mà nói: "Em rốt cuộc đã lừa gạt bao nhiêu tiểu cô nương rồi?"
Thẩm Phức nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, cũng không trả lời, thăm dò hôn Lục Ký Minh. Nụ hôn này là thong thả mà trịnh trọng, phía trên đỉnh đầu mưa tí tách đáp xuống như tấu nhạc, hai người nắm chặt tay đối phương, hôn thật lâu, lúc ngừng lại thì mưa đã tạnh.
Cũng may không cần ngủ trên thuyền như lần trước nữa, Lục công quán đã ở ngay bên cạnh, bọn họ rửa mặt, ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Giống như lần trước sau khi thắng thắn với nhau, hai người không có làm chuyện đó. Hôm nay cũng không ngoại lệ, một là thời cơ không đúng, Tiểu A không rõ tung tích, hết thảy huyền mà không quyết. Một cái khác là ôm nhau ngủ cũng rất an tâm. Dù cho bên ngoài có mưa bão, hay là ngủ trên con thuyền nhỏ xóc nảy, hai người cũng tạm thời không cần lo lắng.
Ngủ không được bao lâu, Thẩm Phức bị tiếng đập cửa đánh thức.
Lúc cậu tỉnh lại, Lục Ký Minh vẫn ngủ, gần như cả người đè lên cậu, nóng hừng hực, mạch đập, hô hấp lên xuống đều phá lệ rõ ràng.
Bên ngoài có người kêu: "Đại thiếu ——"
Thẩm Phức mơ hồ nghe thấy đây là tiếng Tiển Xuân Lai, trong lòng rên một tiếng, lôi Tiển Xuân Lai ra mắng đến máu chó đầy đầu. Thẩm Phức nhấc chân đá cho Lục Ký Minh tỉnh. Lục Ký Minh mơ màng tỉnh lại, nghe thấy tiếng Tiển Xuân Lai gọi ngoài cửa, mặt đen như đáy nồi.
Hắn xem như biết cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình.
Hắn muốn mượn Tiển Xuân Lai truyền tin tức giả cho Vu Duy Hồng, muốn cất nhắc Tiển Xuân Lai, nếu cứ nơi chốn phòng bị, thì tin tức truyền đi cũng có vẻ không thật. Mấy người tâm phúc biết tính toán của hắn, chỉ có nhóm tôi tớ là không biết, cho nên khi thấy chủ nhân cất nhắc ai, bọn họ liền tươi cười chào đón người đó; chính vì thế mà Tiển Xuân Lai mới có thể đi thẳng một đường vào Lục công quán gõ cửa phòng Lục Ký Minh.
Cố tình đêm qua hai người họ lại về muộn, trừ bỏ bác gác cổng lớn tuổi, không ai biết Thẩm Phức lúc này cũng ở đây, bằng không vô luận như thế nào cũng sẽ có người tới cản Tiển Xuân Lai.
Thẩm Phức nhỏ giọng hỏi: "Khóa cửa không?"
Lục Ký Minh còn chưa kịp trả lời liền nghe được tiéng vặn chốt cửa, Thẩm Phức đột ngột từ trên giường bật dậy, vơ lấy quần áo và giày ném dưới đất, lập tức nằm xuống, lăn vào gầm giường.
Tiển Xuân Lai quả thực to gan, mở cửa vào được. Lục Ký Minh còn cần đến gã, cho nên nén giận, cùng gã lá mặt lá trái. Thẩm Phức nhìn đống bụi tích tụ bao năm dưới gầm giường mà trợn mắt trắng.
"Đại thiếu, ngài ngày ấy đã nói qua, muốn cùng tôi ra ngoài thành thưởng thu, nghe nói lá ngô đồng đều vàng cả rồi, nhìn rất đẹp."
Lục Ký Minh ngồi ở mép giường, vừa mặc áo vừa trả lời: "Đúng vậy, cậu tới đây sớm như vậy, đã kịp ăn cơm sáng......"
Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác phía gầm giường ngay chỗ mông hắn đạp một phát, lập tức ngậm miệng, đứng lên nói: "Chúng ta đi xuống lầu đi."
Trong phòng không còn ai, Thẩm Phức từ trong gầm giường chui ra, phủi một thân toàn bụi, "phi phi phi" ba tiếng.
Chờ cậu bình tĩnh lại, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, mới bừng tỉnh nghĩ đến, Tiển Xuân Lai gấp như vậy, Vu Duy Hồng cũng sốt ruột, xem ra bắc phạt là sự thật, Nghiêm Nhất Hải ngồi không yên nữa rồi.