Lục Ký Minh cảm giác miệng vết thương ở sườn bụng có máu nóng thấm ra, hẳn là nứt ra rồi, cũng không quá đau, hoặc có thể nói là đã đau tới mức không còn cảm giác được gì, bởi vì từ lúc lên đường bắt đầu đau, đau một đường tới hiện tại. Hắn có chút hoa mắt, giống có muỗi bay tới bay lui trước mắt. Trong tay của hắn còn nắm chặt tay một người khác.
Thẩm Phức ở trong dòng nước chảy xiết, bản thân như chiếc lá mỏng manh bị vùi dập. Trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, cậu một chút cũng không nhụt chí, cũng không há miệng cầu cứu, đôi mắt bị nước dội vào không mở ra được, tay không ngừng hướng tới bờ sông, nhưng lại không tìm được gì để bám víu, vô luận hiểm cảnh như thế nào cũng không thể dập tắt ý chí cầu sinh của cậu.
Lục Ký Minh cảm giác được sinh mệnh chính mình đang chảy theo máu từ miệng vết thương, hắn chống đỡ không được bao lâu, chờ đến lúc hắn ngất xỉu, Thẩm Phức chắc chắn sẽ bị nước cuốn đi mất.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cố gắng quay đầu quay đầu lại nhìn, có thể nhìn thấy nơi xa có người phụ trách yểm hộ, đang ở từng bước tới gần hắn, chỉ là vướng bận hỏa lực không ngừng nghỉ chút nào ở phía đối diện, cho nên tới đây thật sự chậm.
Cảm giác được Lục Ký Minh chuyển động, Thẩm Phức nghĩ lầm hắn muốn buông tay.
Thẩm Phức nhớ rõ, bên này cầu gỗ còn có một ít cọc gỗ nối với bờ, nếu cậu có thể đến được đó, nói không chừng có thể bò được lên bờ. Ở trong nước, thể lực xói mòn thật sự quá nhanh, động tác đơn giản lúc bình thường, ở trong nước cũng làm thật sự khó khăn, nhưng so với việc ngồi chờ chết, theo dòng nước trôi đi có khi còn tìm được đường sống.
Hai người đang nắm tay, Thẩm Phức bắt đầu thả lỏng.
Trái tim Lục Ký Minh "thình thịch" đập liên hồi trong chớp mắt, hắn vội vàng nhìn về phía Thẩm Phức trong nước, tay dùng sức nắm chặt hơn, khẽ quát một tiếng, cơ bắp căng thẳng, gân xanh nổi lên, cư nhiên dùng hết sức bình sinh, đem Thẩm Phức từ trong nước lôi lên một chút. Thẩm Phức phản ứng cực nhanh, vội vàng nhân cơ hội này, duỗi tay ôm lấy cọc gỗ mà Lục Ký Minh đang mượn lực.
Cách đó không xa, người tiếp ứng đã dần dần đến gần rồi, người dẫn đầu rất quen thuộc, là Tần Nhạn.
Tuy còn chưa bò được lên bờ, nhưng ôm lấy cọc gỗ, đã khá hơn nhiều so với tình huống hung hiểm vừa rồi, Thẩm Phức bình tĩnh hơn nhiều, nói với Lục Ký Minh nói: "Tần Nhạn tới."
Lục Ký Minh lúc này mới buông lỏng tay ra, hắn đã hoa hết cả mắt, tiếng súng đều nghe không thấy, chỉ nghe thấy bên tai một trận vù vù, khuôn mặt Thẩm Phức ở trong tầm mắt hắn một mảnh mơ hồ. Trong lúc nhất thời, hắn nhớ tới cha mình, lúc ở trên giường chỉ còn một hơi, đau khổ giãy giụa, vẫn rất nhớ nhung mẹ hắn. Lại nghĩ tới khuôn mặt mơ hồ của mẹ, phảng phất như nhìn thấy bà ấy lúc bị tra tấn đau đớn đến tận xương tủy, vẫn như cũ ngồi sát cửa sổ viết thư, ý cười ấm áp.
"Đã nói...... Sẽ không để em chết......" Hắn lẩm bẩm nói.
"Anh nói gì?" Thẩm Phức hỏi.
Không có tiếng đáp lại.
Tần Nhạn lại đây, một tay túm cậu từ dòng nước chảy xiết lạnh băng lên, có người mang theo cáng, nhẹ nhàng đỡ Lục Ký Minh đặt lên đó. Dưới hỏa lực yểm hộ, bọn họ thành công mà rời đi, bắc quân bờ bên kia tốn công vô ích mà rút đi.
Thẩm Phức vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Ký Minh ngất xỉu.
Đội quân vô danh này mặc quân phục khác hắn với Tấn quân, trang bị hoàn mỹ, kỷ luật nghiêm minh. Ở trong quân, Thẩm Phức gặp được Dương Linh cũng được cứu lên từ trong nước, lúc y đi đánh lạc hướng hỏa lực quân địch, trúng đạn rơi xuống sông, nhưng đại nạn không chết, thương tình đã ổn định. Chương Yến Hồi cũng ở đây, thì ra lúc ấy theo như lời Dương Linh nói, đem nàng "đưa về trong quân" không phải đưa về trong Tấn quân, mà là nơi này. Chương Yến Hồi bị thương ở đầu, máu bầm chưa tan, còn chưa tỉnh lại.
Miệng vết thương của Lục Ký Minh được khâu lại lần nữa, trong quân có bác sĩ, chăm sóc hắn rất khá.
Bọn họ một đường hành quân rất nhanh, tránh đi nơi Bắc quân chiếm đóng, về tới nơi Tấn quân đóng quân. Phỏng chừng không ai dự đoán được Lục Ký Minh mất tích nhiều ngày còn sống, người không chỉ không chết, còn mang theo nhân mã tới. Vốn Tấn quân nhân tâm không đồng đều một trận ồ lên, nghị luận sôi nổi, cửa thành vội vàng rộng mở, nghênh đón trưởng quan trở về.
Lục Ký Minh vừa tỉnh, lập tức ăn mặc chỉnh tề, triệu tập mấy tướng lĩnh Tấn quân gặp mặt 'hỏi thăm' tí.
Tấn quân rút lui, bỏ đất chạy lấy người, vừa lúc có thể hỏi tội, lúc trước Dương Linh đã nói với hắn tên mấy khứa đầu sỏ làm nhân tâm dao động, đều bị hắn trách cứ một hồi. Lúc đầu hắn ở trong quân đối mặt với mấy lão tướng này, còn miễn cưỡng giả bộ hậu bối khiêm tốn, hiện giờ người của hắn đều đã tới, không cần giả bộ làm gì nữa, nói một thì chắc chắn không có hai, nếu ai có ý kháng mệnh không theo thì nên hỏi hắn trước xem nhận được mấy viên kẹo đồng đã.
Chờ bên này xử lý xong xuôi, lập tức có thể quay về Bình Châu, chờ sau khi về Bình Châu, Thẩm Phức có thể rời đi.
Nhưng trước khi đi, tất cả mọi người tiếp tục mặc định Thẩm Phức là người bên gối của Lục Ký Minh, là "đại thiếu phu nhân" chính thức, cho nên việc chăm sóc chiếu cố đại thiếu gia, đương nhiên là đại thiếu phu nhân làm rồi. Cũng sắp rời đi cho nên Thẩm Phức giờ phút này đối mặt với Lục Ký Minh cứ phải gọi là kiên nhẫn mười phần, hơn nữa, mạng nhỏ của cậu, cũng là Lục Ký Minh mấy lần cứu trở về.
Hiện tại, Thẩm Phức bưng thuốc mà Lục Ký Minh cần uống hằng ngày vào phòng hắn, Lục Ký Minh vừa mới thay thuốc ở vết thương xong, để trần cánh tay ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, băng vải tuyết trắng quấn mấy vòng trên eo.
Thẩm Phức đặt bát thuốc nóng hôi hổi trong tầm tay hắn, cũng không nói thêm gì, đang định ra ngoài. Lục Ký Minh lại không để cậu đi, bắt lấy cổ tay của cậu, Thẩm Phức trở tay định giãy ra, nhưng rồi lại thả lỏng không giãy ra nữa.
"Làm gì thế?" Thẩm Phức hỏi.
Lục Ký Minh dựa cái bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Em đó, cái con người này, thật là làm người ta thấy ghét. Lúc trước ở Bình Châu, cứ một câu "đại thiếu" hai câu "đại thiếu", cúi đầu khom lưng, khúc ý ôn nhu, sao giờ sao một câu cũng không muốn gọi thế."
Chứ không thì còn muốn sao nữa.
Trước đó là có mưu đồ, tự nhiên muốn ôn nhu dịu dàng như nào là có thế ấy, hiện giờ đã không cần che giấu, từng người trong lòng đều rõ ràng, còn giả vờ cái gì? Lúc nguy hiểm còn có thể nói là hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau, hiện giờ đều đã an toàn, còn muốn giả vờ tình chàng ý thiếp, làm người ta nảy sinh thêm tâm tư khác sao?
Thẩm Phức cũng nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.
Lục Ký Minh còn nói thêm: "Em tát tôi một cái, tôi còn chưa tính sổ đâu đấy."
Thẩm Phức chớp chớp mắt, vô tội nói: "Vậy anh tát lại đi." Lục Ký Minh đứng lên, thật sự vung tay lên. Thẩm Phức nhắm mắt lại, hơi hơi nhíu mày, thật sự tính toán nhận một cái tát của hắn. Ai biết Lục Ký Minh nâng tay rõ cao, xong nhẹ nhàng hạ xuống, lòng bàn tay dán vào má Thẩm Phức, lòng bàn tay mềm mại, gương mặt cũng mềm mại.
Thẩm Phức cảm giác được trên mặt ấm áp, chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Lục Ký Minh. Ánh mắt vừa chạm vào liền tách ra, từng người đều chuyển ánh mắt sáng một bên, không biết vì sao, đột nhiên trong lòng chợt gợn sóng.
Lục Ký Minh cầm lấy chén thuốc, ngửa đầu uống cạn, Thẩm Phức cầm lấy chén không, lần này thật sự muốn đi.
"Ngày kia sẽ khởi hành trở về Bình Châu." Lục Ký Minh nói.
"Đã biết."
Sở dĩ phải đợi tới ngày kia mới khởi hành, là bởi vì Lục Ký Minh muốn gặp Nghiêm Nhất Hải một lần. Lúc đánh thì đánh đến muốn chết muốn sống, hiện tại Lục Ký Minh vừa bình phục, Nghiêm Nhất Hải lại bày đặt muốn cùng hắn tán gẫu một chút. Tới tối, Lục Ký Minh cùng Tần Nhạn sắp xếp lại chuyện ngày mai gặp Nghiêm Nhất Hải lần nữa, tới khi xong việc, tiếng đồng hồ báo 10 giờ đêm cũng vang lên.
Suy nghĩ cả một ngày, Lục Ký Minh có chút đau đầu, Tần Nhạn đứng dậy muốn đi, để hắn nghỉ ngơi sớm chút. Lục Ký Minh gọi hắn lại, nhưng lại không nói thẳng vào chủ đề chính, cứ nói gần nói xa mãi. Khúc gỗ như Tần Nhạn, lúc này đột nhiên đột nhiên nhanh trí lạ thường, nói: "Thẩm thiếu gia mấy ngày nay đều ngủ ở trong khách phòng cách vách."
"Phòng cho khách?" Lục Ký Minh ghét bỏ mà nói, "Tòa nhà này thoạt nhìn cũ kỹ, phòng ngủ chính còn bẩn thỉu như vậy, phòng cho khách chắc cũng tốt hơn là bao."
Lục Ký Minh trợn mắt nói dối, tòa nhà này là do một vị quan địa phương dâng cho hắn, tuy nói so ra thì kém tráng lệ lại không theo kiểu Tây như nơi ở Bình Châu, nhưng cũng không tệ, phòng ngủ chính cũng hết sức thoải mái, chỉ cần nhìn mỗi cái đồng hồ báo giờ mạ vàng điêu khắc kia thôi liền biết giá trị xa xỉ rồi, cũng không biết Lục đại thiếu gia từ nơi nào nhìn ra "bẩn thỉu".
Tần Nhạn mí mắt giật giật, thuận theo hắn nói nói: "Phòng cho khách hình như hỏng đèn rồi, tôi cho người tới sửa."
"Đã muộn thế này, chắc sửa còn lâu mới xong nhỉ?" Lục Ký Minh nhẹ giọng hỏi.
Tần Nhạn ngoài miệng ngốc, nhưng hành động rất nhanh, tìm người tới sửa đèn.
Thẩm Phức chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, nhìn bóng đèn rõ ràng còn tốt không hiểu sao lại bị lôi ra sửa trái chữa phải, có chút đau đầu mà gãi một phát, trực tiếp ra khỏi phòng cho khách, đi tới phòng ngủ chính của Lục Ký Minh.
"Đèn ở phòng cho khách hỏng rồi." Thẩm Phức khoanh tay, tựa cạnh cửa nói.
"Phải không?" Lục Kí Minh làm bộ làm tịch mà phiền não giùm cậu, nhăn hết cả mày lại nói, "Giờ sửa cũng không dễ đâu, em vào đây ngủ đi."
Thẩm Phức trực tiếp đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của Lục Ký Minh, lúc người đầy hơi nước đi ra, Lục Ký Minh đã ở trên giường ngủ ngon. Hắn rất quy củ mà nằm thẳng, để phần nửa bên giường, lơ đãng, không thèm để ý, giống như đây là việc đương nhiên. Thẩm Phức kéo chăn tới, được ngủ trên giường mềm mại, thoải mái mà thở dài một hơi.
"Đèn phải sửa bao lâu?" Thẩm Phức cố ý hỏi.
Lục Ký Minh giống như thật sự rất buồn ngủ, lát sau mới trả lời, giọng mũi nồng đậm: "Khả năng một hai giờ, cũng có thể ba bốn giờ, nói không chừng muốn một ngày, cũng có khả năng hai ngày." Thẩm Phức thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng không biết trong hồ lô của Lục Ký Minh định bán gì nữa, cũng lười suy nghĩ truy đuổi đến cùng, Lục Ký Minh định thế nào, cậu cũng không buồn nghĩ nữa. Còn một bó phiền não lớn đang chờ cậu ở Bình Châu chờ kia, chờ lúc trở về lại phí đầu óc suy nghĩ cũng không muộn.
Đêm khuya tĩnh lặng, khắp nơi đều thực an tĩnh, đồng hồ quả lắc cứ lắc qua lắc lại, đệm chăn mềm mại, bên cạnh còn có thân thể ấm áp thơm tho, hô hấp vững vàng, rất là thoải mái. Thẩm Phức cả người thả lỏng, mơ màng sắp ngủ, bên cạnh chợt có tiếng sột soạt, Lục Ký Minh trở mình, nửa người đè bên người cậu.
Thẩm Phức tránh tránh, muốn đạp hắn ra, ai ngờ Lục Ký Minh không nới lỏng mà càng siết chặt hơn, dùng chăn quấn cậu khóa vào trong lòng.
"Làm gì?" Thẩm Phức hỏi.
Lục Ký Minh nói: "Có làm gì đâu."
Hắn ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hành động lại bất đồng. Hắn ôm rất chặt, dường như muốn khảm người trong chăn vào cơ thể mình, đầu vùi vào hõm vai Thẩm Phức, chóp mũi cọ bên tai sau cổ, thỉnh thoảng hít vào cái. Thẩm Phức bị hắn quấy đến tỉnh cả ngủ, đệm chăn đột nhiên trở nên mềm mại hơn ban nãy gấp mười lần gấp trăm lần, làm người ta mềm cả xương cốt, càng dễ chìm vào trong đó.
Thẩm Phức cảm giác được Lục Ký Minh dường như ở bên tai hôn một cái, hôn một cái còn không đủ, ngậm lấy thịt mềm ở vành tai cắn một cái mới chịu. Cả người Thẩm Phức như bị điện giật, thân thủ nhanh nhẹn vặn eo xoay người, cưỡi lên người Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh nằm ngửa nhìn cậu, duỗi tay bóp bóp eo cậu, hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Nhẹ chút, có vết thương đó." Thẩm Phức vội vàng dịch mông xuống, lại ngồi xuống đúng địa phương quan trọng, Lục Ký Minh còn nói thêm: "Nơi này có thể nặng thêm chút được đấy......"
May mắn trong phòng tắt lửa tối đèn, bằng không Thẩm Phức đều cảm thấy trên mặt mình sắp bốc cháy luôn rồi.
Cậu tức giận mà nói: "Đến cùng là có 'ngủ' hay không?"
Lục Ký Minh vội vàng nói: "Ngủ, ngủ vội."