Hạ Miên Miên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, hoài nghi mình lãng tai nghe nhầm, ngơ ngác lẩm bẩm: “Hả? Anh nói cái gì?”
Hạ Văn Xuyên giơ cái bàn phím trong tay lên, cái bàn phím này anh vừa tìm thấy trong thư phòng, có lẽ do không tỉnh táo lắm cho nên không rút dây cắm cẩn thận, mà trực tiếp kéo lê đến đây, dây cắm bàn phím bị giật đứt đến thảm thương, một nửa cái cái dây điện vẫn còn loe ngoe trên không trung, nhoáng nhoáng tia lửa điện.
“QUỲ BÀN PHÍM.” Hạ Văn Xuyên gằn từng chữ, vô cùng điềm tĩnh, chậm rãi, thái độ vừa nghiêm túc, vừa thành khẩn như thể đang nói về một hợp đồng làm ăn lớn.
Hạ Miên Miên dở khóc dở cười, tựa vào khung cửa, hai tay vòng ra trước ngực hỏi: “Anh học chiêu này ở đâu? Search trên Baidu à?”
“Phương Cần dạy.” Hạ Văn Xuyên nói, định đem bàn phím đặt xuống đất. Hạ Miên Miên lập tức ngăn lại, thừa dịp ai đó đang vô cùng thành thật, ngoan ngoãn, Hạ Miên Miên đảo mắt suy nghĩ hỏi vài vấn đề: “Chờ một chút, vì sao anh ta dạy anh cái này.”
Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Em không để ý đến anh.”
“Anh ta còn dạy anh cái gì nữa?” Hạ Miên Miên tò mò hỏi.
“Chuyển tiền.”
Hạ Miên Miên: …
“Em không cần tiền.” Cô nói: “Tiền tiêu vặt anh cho em mỗi tháng em còn chẳng tiêu hết.”
“Ừm.” Hạ Văn Xuyên gật đầu, sau đó chuẩn bị quỳ xuống bàn phím.
“Một câu cuối cùng.” Hạ Miên Miên đi đến trước mặt anh, đoạt lấy bàn phím dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong vắt, kiên định: “Anh yêu em sao?”
Vấn đề này nói ra, hai người đều yên lặng, Hạ Miên Miên nín thở chờ đợi, Hạ Văn Xuyên chăm chú suy nghĩ.
Thật ra mới trôi qua vài giây, nhưng Hạ Miên Miên lại cảm thấy như đã một thập kỷ, nhịp tim của cô có chút mất khống chế.
“Yêu?” Hạ Văn Xuyên suy nghĩ một hồi lâu, mơ hồ nhíu mày hỏi: “Là cái gì?”
Hạ Miên Miên: …
Hóa ra cùng cô yêu đương lâu như vậy, người đàn ông này vẫn còn chưa hiểu yêu là gì? Quả nhiên anh ta chỉ muốn làm tình với cô.
Nhưng mà hồi tưởng lại những việc đã qua, quả thực hai người chưa từng nói yêu đối phương.
Hạ Miên Miên thoáng khó chịu, còn cả tức giận nữa, cô lập tức quay người về phòng, vội vàng quơ lấy điện thoại, lại quay trở lại, quăng cái bàn phím xuống mặt đất, ấn mở phần ghi hình trên điện thoại, nóng nảy nói: “Anh quỳ mau.”
“Ừm.” Hạ Văn Xuyên thành thật đáp ứng, sau đó không chút do dự quỳ xuống, nhưng động tác của anh quá lớn, một cái bàn phím căn bản không chứa nổi hai cái đầu gối của đại ma đầu thân gần 1 mét 9 như anh, anh có chút ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Hạ Miên Miên: “Không quỳ được.”
Giọng nói còn mang theo ủy khuất, tủi thân.
Hạ Miên Miên: …
“Khép chân lại.” Cô ra lệnh.
Nhưng mà, con ma men kia lại ủy khuất đáp: “Bàn phím ngắn quá.”
Hạ Miên Miên thở sâu, chạy vào phòng mình, cấp tốc tháo bàn phím của mình mang tới, để hai cái song song, cho ma vương đại nhân tha hồ, thoải mái quỳ.
Hạ Miên Miên vẫn cầm điện thoại, chiếu thẳng vào mặt anh, nạt nộ: “Anh nói yêu em đi, nói xong em sẽ tha thứ cho anh.”
Hạ Văn Xuyên: “Anh nói yêu em đi.”
Hạ Miên Miên: !!!
Nghĩ nghĩ, cô đổi lại: “Anh yêu em.”
Hạ Văn Xuyên: “Anh yêu em.”
“Lặp lại lần nữa.” Hạ Miên Miên cong cong khóe miệng, tiếp tục đưa ra yêu cầu.
Hạ Văn Xuyên: “Anh yêu em.”
“Lặp lại lần nữa.” Hạ Miên Miên nói.
Nhưng lần này con ma men không phối hợp, lặng ngắt nhìn cô.
Hạ Miên Miên đợi mấy giây, hỏi: “Tại sao không nói?”
“Buồn ngủ rồi, muốn theo em đi ngủ.” Con ma men cũng biết đưa ra yêu cầu.
Hạ Miên Miên chăm chú nhìn anh, thở sâu một hơi, nặng nề “Hừ” một tiếng.
Thu lại điện thoại, cô xoay người trở về phòng, thuận tay khóa trái cửa trong, sau đó đứng cách xa cánh cửa lớn tiếng tuyên bố: “Anh tự về phòng anh mà ngủ.”
Sau xuôi lại ghé tai vào cửa phòng nghe lén một chút, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, cảm thấy không yên tâm lắm, lại lặng lẽ he hé cửa ra nhìn một chút. Khá lắm. Hạ Văn Xuyên vậy mà còn không chịu đi, vẫn cứng đầu quỳ trước cửa, bày ra ánh mắt cún con tội nghiệp, rưng rưng nhìn cô nói: “Anh buồn ngủ.”
Hạ Miên Miên tức giận nói: “Anh tự về phòng mình mà ngủ.”
Hạ Văn Xuyên thẳng thừng, hùng hổ đáp: “Muốn ngủ cùng em.”
Hạ Miên Miên: …
Cuối cùng, cô không thể cưỡng chế đích thân dẫn con ma men này về giường, nhưng mà quả thực anh đã quá say, nằm trên giường một lát đã ngủ thiếp đi.
Hạ Miên Miên nằm bên cạnh anh, bất đắc dĩ thở dài, nhịn không được lại mở video ban nãy ra xem, nhìn anh chững chạc, đàng hoàng nói “Anh yêu em”, xem một chút, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, bĩu môi, nghĩ thầm Hạ Văn Xuyên đến cùng lúc nào mới hiểu được tình yêu?
Buổi sáng hôm sau Hạ Miên Miên bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng chuông này so với chuông báo thức cô đặt giờ dậy hàng ngày còn sớm hơn, cô mơ mơ màng màng sờ điện thoại, không thèm xem ai gọi đến, trực tiếp nhấc máy.
Vừa đặt điện thoại bên tai, giọng nói giận dữ sang sảng truyền đến; “Hạ Miên Miên!!!”
Hạ Miên Miên nháy mắt tỉnh táo, cầm điện thoại nhìn thử, thì ra là điện thoại của Chu Khả Nhi, cô ngẩn ra, lại cầm tới bên tai hỏi: “Khả Nhi, sớm vậy gọi em có chuyện gì thế?”
“Đương nhiên có chuyện, chuyện lớn đàng hoàng!!” Chu Khả Nhi thở phì phò nói: “Hạ Văn Xuyên có ở cạnh em không, đưa điện thoại cho anh ta.”
Hạ Miên Miên bị dàn âm ly cỡ lớn táp thẳng vào màng nhĩ đến đau đầu, vội vàng đáp: “Có. Có. Nhưng giờ anh ấy đang ngủ.”
“Chị đây mặc kệ, gọi anh ta tỉnh dậy nghe điện thoại ngay lập tức.” Giọng Chu Khả Nhi vô cùng gấp gáp, nóng nảy.
Hạ Miên Miên không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khiến cho Chu Khả Nhi tức giận như vậy, chắc chắn là chuyện lớn, thế là không do dự ấn mở loa ngoài, dí sát bên tai Hạ Văn Xuyên.
“Anh.. tỉnh… Tỉnh dậy. Chị Khả Nhi tìm anh.”
Tối qua Hạ Văn Xuyên uống say, hiện tại vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng mà Hạ Miên Miên không ngừng quấy rối bên tai, anh khó khăn mở mắt, trầm giọng nói: “Gì?”
“Chị Khả Nhi tìm anh, anh nghe điện thoại đi.” Hạ Miên Miên đưa điện thoại đến trước mặt anh.
Hạ Văn Xuyên vung, đẩy tay cô ra, lại ôm chầm lấy Hạ Miên Miên, ấn cô vào ngực, cằm tì lên đỉnh đầu cô, nói: “Kệ cô ta. Ngủ.”
Chu Khả Nhi hiển nhiên nghe rõ từng lời của anh, nổi giận mắng: “Hạ văn Xuyên. Anh có bệnh hả??? Sao lại cho người lột sạch quần áo của tôi và Sở Tuấn An, đem lên cùng một cái giường.”
Hạ Văn Xuyên từ từ mở mắt, thanh âm khàn khàn lười biếng: “Không phải cô vẫn muốn như thế sao? Tôi chỉ giúp cô thành toàn thôi.”
“Phi!!! Bà đây mà phải cần anh giúp, muốn làm gì tự bà đây có chủ ý riêng, không cần anh bạ đâu đánh đó, làm mấy thứ râu ria, hỏng hết kế hoạch của tôi. Phiền chết!” Chu Khả Nhi tức giận, hổn hển nói.
Hạ Văn Xuyên không để ý đến cô ta, đang định cúp điện thoại, Hạ Miên Miên vội vàng cướp lấy, tắt chế độ loa ngoài, xoay lưng về phía Hạ Văn Xuyên, nhỏ giọng nói: “Chị Khả Nhi, chị không sao chứ?”
Chu Khả Nhi tức giận đến độ văng tục: “Mả mẹ nó, cả người bà đây chỗ nào cũng không ổn, đầu đau, lưng đau, cả người khó chịu, cảm giác cả người đều muốn nổ tung đây này.”
Hạ Miên Miên ngây người hai giây, nói: “Chị và Sở Tuấn An đã… đã làm … à?”
“Không có!!” Chu Khả Nhi như thể bị chọc trúng tim đen, nhảy dựng lên, quãng giọng cũng cao hơn bình thường: “Chị đây với anh ta tối qua ngủ say như hai con lợn chết, có thể làm gì được???”
“À…” Hạ Miên Miên tò mò hỏi: “Thế tại sao toàn thân lại đau nhức được nhỉ?”
Hạ Văn Xuyên ở đằng sau lưng cọ xát chán chê có vẻ không hài lòng ai đó mặc kệ mình, thế là vươn tay kéo cô vào ngực, sau đó hệt như con bạch tuộc cả tay cả chân quấn chặt lấy cô.
Hạ Miên Miên giãy dụa mấy cái, cũng không tránh, để mặc anh làm theo ý mình, còn bản thân tiếp tục nằm nấu cháo điện thoại với Chu Khả Nhi.
Chu Khả Nhi một bụng uất ức, nén giận kể tội Hạ Văn Xuyên: “Tên anh trai biến thái của em cho người lột sạch quần áo của chị với Sở Tuấn An, sau đó ném bọn chị lên cùng một giường, những việc này chị đây có thể nhẫn, dù sao cũng say như chết rồi, chẳng tổn hại gì cả. Chị em nhịn không được chính là, tên ác ma đó đã lột sạch quần áo hai người chúng chị, còn không thèm đắp chăn cho chị, cũng không cho nhân viên bật máy sưởi. Cứ thể để chị trần chuồng ngủ xuyên đêm, cũng may chưa lạnh mà chết a! Em không biết đâu, buổi sáng chị lạnh quá mà phải tỉnh dậy, Sở Tuấn An cũng lạnh gần chết, hai người theo bản năng ôm lấy nguồn nhiệt bên cạnh. Cảnh tưởng sáng nay bây giờ nghĩ lại chỉ muốn giết người.”
Hạ Miên Miên: …
Tác phong làm việc của Hạ Văn Xuyên quả nhiên xứng danh trùm phản diện, tính kế người ta cũng thô bạo, cay nghiệt như thế. Hạ Miên Miên luôn luôn được anh che chở, sủng ái, xém chút nữa đã quên bản chất mưu mô, xấu xa, mặt sắt tim thép, không từ thủ đoạn của người đàn ông này.
“Vậy giờ chị sao rồi? Vẫn tốt chứ?” Hạ Miên Miên hỏi.
“Không tốt. Chị của em ốm rồi. Đang sốt cao nè, giờ chuẩn bị gọi xe đến bệnh viện khám.”
Hạ Miên Miên: …
“Vậy chút nữa em đến bệnh viện thăm chị.”
“Hôm nay không phải cuối tuần, em chị không cần đi học à?” Chu Khả Nhi hỏi cô.
“2 ngày nữa em thi, giờ chỉ cần tự ôn tập, không cần đến trường cũng được.” Hạ Miên Miên nói.
“Ok. Vậy đến đi, đừng tha anh trai em theo, trong thời gian này chị không muốn thấy mặt lão.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Hạ Miên Miên dùng sức tránh khỏi ngực anh, sau đó ngồi dậy: “Sao anh có thể như thế.”
Hạ Văn Xuyên day day mi tâm, nói: “Anh cảm thấy mình cực kỳ có lòng tốt.”
“Vậy cũng không thể để chị ấy bị lạnh cả tối được!! Giờ Khả Nhi đang sốt rồi, em chạy qua bệnh viện xem tình hình chị ấy.”
Hạ Văn Xuyên nằm ngửa, một tay đặt trên mắt, nói: “Anh không biết chuyện nhân viên phục vụ không đắp chăn cho họ, trước lúc đi anh chỉ phân phó để hai người ngủ chung một phòng.”
Hạ Miên Miên nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến tối hôm qua người nào đó phụng phịu nói không biết yêu, giận không có chỗ phát tiết, liền quả quyết vén chăn, đuổi người: “Được rồi, anh đã tỉnh thì về phòng mình đi.”
Tối hôm qua cô không nỡ để anh một mình quỳ ngoài cửa, cũng không dám kinh động dì Liên, mới đồng ý cho ma men kia trèo lên giường.
Hạ Văn Xuyên ngẩn ra, nằm nghiêm không nhúc nhích, hiện tại anh vẫn còn say rượu, đầu chóng mắt hoa, toàn thân khó chịu chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
“Em không chịu để ý đến anh gì cả.” Anh than thở.
Tỉnh lại đã thấy cô nằm bên cạnh, tâm tình anh cực kỳ thư sướng, còn cho răng nhóc con vô tâm rốt cuộc cũng chịu để ý đến anh, ai ngờ mới nói vài câu đã ra lệnh đuổi người.
“Anh biết vì sao em cho anh ngủ cùng không?” Hạ Miên Miên lạnh lùng hỏi.
“Vi anh say?” Hạ Văn Xuyên suy đoán.
Hạ Miên Miên lắc đầu, cầm điện thoại di động lên, mở lại video tối qua, đưa cho anh.
Hạ Văn Xuyên nghi hoặc tiếp nhận điện thoại, sau đó híp mắt nhìn đoạn video, đến khi xem hết nội dung đoạn video trong máy, anh lâm vào trầm tư.
Hạ Miên Miên mím môi nén cười, cố ý hỏi anh: “Anh một chút ấn tượng cũng không có nhỉ? Em thật sự không ngờ anh chấp nhất với việc quỳ bàn phím như thế, còn quỳ vô cùng chuyên nghiệp nữa.”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên nói tiếp: “Một cái không đủ cho anh quỳ, anh còn ủy khuất nhìn em, nửa đêm em lại còn phải cơ cấu một cái nữa để anh quỳ cho đã.” Nói xong lời cuối cùng, cô đã không nhịn được cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Ý cười lan tràn đáy mắt.
Hạ Văn Xuyên trầm mặc một hồi, trả lại điện thoại di động cho cô, sau đó chống thân thể, nằm nghiêng người nhìn cô, đè thấp âm thanh: “Vậy anh đã quỳ rồi, em còn chưa hài lòng?”
Hạ Miên Miên: …
Người đàn ông này cứ vậy thẳng thắn thừa nhận việc quỳ bàn phím sao? Cô còn tường anh sẽ xấu hổ không chịu nhận nữa cơ.
Hạ Miên Miên cố ý làm khó dễ, nói: “Nếu em nói không hài lòng thì sao?”
Hạ Văn Xuyên lẳng lặng nhìn cô, nhịn không được muốn cúi đầu hôn cô, nhưng bị cô nhóc nhà mình dứt khoát từ chối, anh có chút tủi thân, mỗi lần ở cùng cô, lại muốn ôm cô, hôn cô, trêu chọc cô. Không thể thực hiện một loạt ham muốn nho nhỏ này anh liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nghĩ nghĩ, anh nói: “Không thì anh quỳ lần nữa?”
Hạ Miên Miên: …
Câu trả lời này hoàn toàn không giống cô dự đoán, cô còn cho rằng sau khi Hạ Văn Xuyên tỉnh lại xem video, chắc chắn sẽ hờn dỗi, hoặc xấu hổ, như thế cô có thể thỏa thích chế giễu anh.
Không ngờ anh cứ thế cực kỳ thản nhiên tiếp nhận sự thật, còn hỏi cô muốn anh quỳ thêm lần nữa không.
“Vậy anh quỳ đi, bàn phím vẫn còn ở ngoài cửa đấy.” Hạ Miên Miên lạnh lùng đáp.
Hạ Văn Xuyên dừng một chút, quả quyết xuống giường, đi chân đất ra mở cửa, nhặt hai cái bàn phím mang vào trong nhà, sau đó rất mau trở lại giường.
Hạ Miên Miên nhìn một loạt động tác của anh, không hiểu hỏi: “Anh cầm bàn phím lên giường làm gì?”
Hạ Văn Xuyên mở to mắt liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng, vén chăn đặt hai cái bàn phím lên trên giường, bắt đầu cởi quần áo.
Ặc??? Quỳ bàn phím sao phải cởi quần áo???
Mặc dù rất muốn hỏi anh tại sao phải xử lý cồng kềnh như thế, nhưng vẫn cắn răng bảo trì sự vô cảm, hai tay vòng trước ngực, lặng lẽ nhìn ai đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cởi sạch quần áo trên người.
Một thân thể tráng kiện, tràn trề sức sống cứ vậy lồ lộ trước mặt cô, tạo nên một hiệu ứng mạnh mẽ đập thẳng vào võng mạc. Đặc biệt là một người đã dùng thân trải nghiệm sự dẻo dai của cơ thể này.
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng là một hành động cực kỳ sắc tình, cực kỳ xấu hổ sao anh lại có thể thực hiện một cách thong dong, bình tĩnh thế chứ.
Sau khi cởi sạch sẽ, Hạ Văn Xuyên mặt đối mặt với cô nghiêm túc quỳ bàn phím.
Hạ Miên Miên cảm giác một ngụm máu nghẹn ứ trong họng không phun ra nổi.
Quỳ bàn phím thì quỳ thôi, sao phải làm đến mức … *** **** thế chứ?
Hành động này khiến Hạ Miên Miên từ đó về sau có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cụm từ “quỳ bàn phím”.
Hạ Miên Miên nhìn một chút mà mặt mũi đã đỏ tía tai, bối rối quay đầu đi chỗ khác, thẹn quá hóa giận mắng: “Anh là đồ mặt dày.”
Tư thế quỳ của Hạ Văn Xuyên cực kỳ chuẩn chỉ, lưng thẳng, cả người khí định thần nhàn hoàn toàn giống với bộ dạng nghiêm túc tối qua, chỉ khác duy nhất tối qua anh mặc quần áo, hiện tại thì không.
“Anh quỳ vậy em đã hài lòng chưa?” Hạ Văn Xuyên từ tốn hỏi.
Hạ Miên Miên cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Em cũng đâu bảo mình không hài lòng?”
Hạ Văn Xuyên cười khẽ: “Vậy anh đành suy nghĩ biện pháp khác.”
Hạ Miên Miên đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức rút hai cái bàn phím dưới gối anh ném xuống đất, lại kéo chăn trùm lên người anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em có một yêu cầu, nếu anh đáp ứng được, chúng ta kết thúc chiến tranh.”
“Cái gì?” Hạ Văn Xuyên buông lỏng thân thể, xích lại gần cô.
“Mỗi ngày đều nói ba chữ “Anh yêu em”, ngày ba lần: Sáng, trưa, tối.”
Hạ Văn Xuyên trầm mặc, vừa rồi khi xem video anh để ý, cô bắt anh lặp lại nhiều lần ba chữ này. Có lẽ trong lòng cô vô cùng khát vọng ba chữ đó…
Anh ôm cô, tựa lên vai Hạ Miên Miên, thấp giọng đáp: “Nhóc, đừng giận, những chuyện anh không hiểu, em dạy anh một chút là được mà.”
Hạ Miên Miên cũng tựa đầu vào trán anh, nói: “Vậy giờ anh nói em nghe thử nào.”
Hạ Văn Xuyên trầm mặc một lúc, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em, cục cưng. Đừng giận dỗi nữa được không?”
Hạ Miên Miên vươn tay ôm lấy vai anh, tựa như con mèo nhỏ cọ cọ lên ngực Hạ Văn Xuyên: “Ừm. Em cũng yêu anh, Hạ Văn Xuyên.”
Bởi vì đã đồng ý đến thăm bệnh Chu Khả Nhi, Hạ Miên Miên rời giường lập tức nhắn tin cho Bạch Tinh, để cô bé giúp mình xin nghỉ một ngày. Ăn sáng xong liền chuẩn bị một cặp lồng giữ nhiệt cháo tổ yến cùng vài chiếc bánh bao chay mới làm ra cửa.
Chiến tranh lạnh với Hạ Văn Xuyên vài ngày, hai người vừa mới làm hòa, có chút dính nhau, đường đến bệnh viện rõ ràng ngược đường đến công ty Hạ Văn Xuyên, nhưng anh cứ khăng khăng nhất quyết phải đưa cô đến tận cửa, đến nơi còn đòi theo cô vào trong, nhưng bị Hạ Miên Miên cự tuyệt. Sợ Hạ Văn Xuyên xuất hiện sẽ khiến bệnh tình của chị em tốt Chu Khả Nhi trầm trọng hơn.
Chu Khả Nhi đến bệnh viện nhà họ Mạc khám. Chính là bệnh viện của nhà Mạc Nhất Uy. Hạ Miên Miên từ lúc xuyên sách có duyên đến đây không ít lần, cho nên không lạ gì. Trong tin nhắn Chu Khả Nhi đã nhắn số phòng, Hạ Miên Miên theo đó tìm thẳng đến phòng bệnh.
Đến khu phòng VIP mà Chu Khả Nhi nằm, Hạ Miên Miên ngoài ý muốn gặp Mạc Nhất Uy ngoài cửa.
“Anh Mạc, sao anh lại ở đây?” Hạ Miên Miên hỏi.
Mạc Nhất Uy mặc áo blouse trắng, hai tay thảnh thơi đút túi áo, nói: “Anh của em vừa gọi điện cho anh, nói em sẽ đến đây, nhờ anh trông nom em đó.”
“Em có phải trẻ con 3 tuổi đâu.”
Hai người hỏi thăm nhau mấy câu, Mạc Nhất Uy còn phải đi kiểm tra bệnh nhân ở các phòng, vì vậy để cô lại, còn mình tiếp tục công việc. Hạ Miên Miên gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Khả Nhi nằm trên giường truyền nước, hai mắt nhắm chặt như thể đã ngủ thiếp đi. Thời điểm Hạ Miên Miên tiến vào mới phát hiện trên sofa còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi. Hạ Miên Miên không biết bà là ai, chỉ lễ phép chào hỏi.
Người phụ nữ kia đứng lên, nhỏ giọng hỏi cô: “Chào Hạ tiểu thư, tôi là bảo mẫu của Chu gia, phu nhân đi công tác, cho nên chỉ có tôi đến chăm sóc Khả Nhi.”
Hạ Miên Miên lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó mới nói: “Bệnh tình chị Khả Nhi sao rồi ạ? Có nghiêm trọng không dì?”
Bảo mẫu nói: “Viêm phổi nhẹ, cho nên phải truyền nước, có thể do tác dụng của thuốc cho nên cô ấy vừa mới ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn luôn miệng nhắc muốn cô tới thăm.”
Hạ Miên Miên cười nói: “Không có việc gì, con ngồi một lát, chờ chị ấy tỉnh.”
Sợ nói chuyện sẽ đánh thức bệnh nhân, hai người về sau đều im lặng, không nói thêm gì nữa.
Hạ Miên Miên lấy điện thoại lướt web, Hạ Văn Xuyên không hổ là mắc bệnh chiếm hữu nghiêm trọng, nhắn liền mấy cái tin dặn dò cô giữ khoảng cách với Chu Khả Nhi, đừng để lây bệnh. Hạ Miên Miên xám mặt, nghĩ thầm: Chị Khả Nhi bị bệnh không phải do anh hại hay sao, thế mà còn mặt dày đi ghét bỏ người ta.
Ước chừng nửa giờ sau, y tá đến đổi thuốc, Chu Khả Nhi cũng vì thế mà bị đánh thức, nhìn thấy Hạ Miên Miên đến, lập tức nhoẻn miệng cười: “Sao đến lại không gọi chị.”
“Em đâu vội, chờ chút cũng không sao. Chị đó, nằm nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt mới là quan trọng nhất.” Hạ Miên Miên kéo ghế ngồi sát lại cạnh giường.
Bảo mẫu thấy hai người muốn nói chuyện phiếm, kiếm cớ đi ra ngoài.
“Em mang chút cháo tổ yến, trước khi uống thuốc chị đã ăn gì chưa.” Hạ Miên Miên hỏi.
Chu Khả Nhi gật đầu, nói đã ăn tạm chút đồ rồi.
Hạ Miên Miên cúi đầu nhìn vết chích trên tay Chu Khả Nhi, ngượng ngùng nói: “Chị Khả Nhi xin lỗi. Đều tại anh em không đúng, anh ấy không nên làm thế.”
Chu Khả Nhi cười nói: “Anh của em là anh của em, em là em, em không cần xin lỗi thay anh ta. Chắc chắn lão ta không hề cảm thấy mình có lỗi, còn nghĩ mình đã cho chị em một đại ân đó.”
Hạ Miên Miên: …
Không thể không nói Chu Khả Nhi hiểu rất rõ Hạ Văn Xuyên.
“Vậy chị làm thế nào? Thái độ của Sở Tuấn An ra sao?” Hạ Miên Miên hỏi.
“Còn sao được. Ngẩn người tại chỗ chứ sao! Lúc chị em khí phách mặc quần áo rời đi, anh ta vẫn còn chết chân trên giường, mặt nghệt ra như một tên ngốc. Đoán chừng là sốc lắm. Chắc chắn nghĩ đêm qua đã ABCXYZ với chị đây. Ha ha.” Chu Khả Nhi nói đến chuyện này lại không nhịn được cười, hiển nhiên không hề bị sự việc này dọa sợ.
“Vậy chắc chắn giờ anh ta đang vô cùng khó chịu. Anh ta thích Bạch Mộng Lam như thế cơ mà.” Hạ Miên Miên nói.
Chu Khả Nhi bĩu môi: “Em chờ xem, quan hệ của bọn họ không thể lâu dài được đâu. Chị vốn nghĩ sẽ tấn công từ từ, nhưng vì việc này xảy ra, cho nên muốn chậm cũng không chậm nổi. Anh trai em an bài trò này, chắc chắn đã chuẩn bị ra chiêu tiếp theo rồi.”
Hạ Miên Miên nghi hoặc nhìn cô: “Buổi sáng trong điện thoại rõ ràng chị rất tức giận. Sao? Giờ không bực nữa à?”
Chu Khả Nhi giãy dụa muốn đứng dậy, nằm nói chuyện thực sự khó chịu, cuối cùng vẫn bị Hạ Miên Miên đè xuống, lại lấy thêm gối đặt ra sau lưng giúp cô ấy.
“Buổi sáng chị tức giận không phải vì anh ta vất hai người bọn chị lên cùng một giường, mà tại tên chết tiệt đó chị ngã bệnh. Đó mới là trọng điểm.” Chu Khả Nhi nói.
Hạ Miên Miên: …
Sao cô nghe lại nghĩ là vì bị nhốt vào cùng phòng mới là trọng điểm?
“Muốn giành được Sở Tuấn An về, đương nhiên cần sử dụng chút thủ đoạn, chị và anh trai em hợp tác cả hai bên cùng có lợi. Hành động này của anh ta quả là đối tác ăn ý của chị đây, teamwork rất tốt. Ban đầu chị còn vạch ra đủ các kế hoạch lớn nhỏ, tính toán kỹ lưỡng các biến số, vì nghĩ Bạch Mông Lam là một nhân vật khó đối phó thế nào cơ. Nhưng hiện tại xem ra cũng đến thế thôi.” Chu Khả Nhi thở dài, “Chẳng có tính khiêu chiến gì cả.”
Hạ Miên Miên: …
“Nghe ra, chị rất có kinh nghiệm a?”
Chu Khả Nhi: …
“A, chị vừa nói cái gì thế? Sao đột nhiên không nhớ gì vậy nè. Có thể do viêm phổi nên đầu óc không được bình thường cho lắm.”
“Viêm phổi chỉ khiến phổi chị không thoải mái thôi.” Hạ Miên Miên nói.
“Nhưng mà chị của em còn phát sốt nữa nha. Chắc chắn vì sốt cao nên đầu óc choáng váng rồi.”
Hạ Miên Miên: …
Luôn cảm thấy Chu Khả Nhi - người này kỳ kỳ quái quái.
Hạ Miên Miên nhìn thấy trên mặt bàn có một đĩa lê, bèn hỏi Chu Khả Nhi có ăn không. Chu Khả Nhi gật gật đầu, cô liền cầm lên gọt, thuận miệng hỏi: “Chị vừa nói anh hai em chắc chắn còn chuẩn bị chiêu khác tiếp theo, chị đoán được không?”
CHu Khả Nhi bĩu môi, nói: “Không có gì. Lại là mấy chiêu cũ thôi: chụp ảnh, cầm ảnh đó uy hiếp Sở Tuấn An, hoặc đi kích động Bạch Mộng Lam.”
Hạ Miên Miên: …
“Vậy để em gọi điện thoại cho anh ấy, xem trong đống ảnh anh ấy cho người chụp có chụp phải chị không, không thể để người khác thấy được.” Hạ Miên Miên khẩn trương nói.
“Yên tâm, anh em không chụp lộ mặt chị đâu.”
Nhìn bộ dạng như đã tính trước mọi bề của cô ấy, Hạ Miên Miên nhịn không được cảm khái, cùng là người trưởng thành, vì sao mấy người này lại đáng sợ vậy nè.
“Nếu Bạch Mộng Lam biết chuyện này, chắc phát điên mất. Trước đó chị mới bộc lộ mình có hảo cảm với Sở Tuấn An, chị ta đã tức sùi bọt mép. Hiện tại lại còn “phát sinh quan hệ giường chiếu” chắc chị ta phát rồ ấy chứ.” Hạ Miên Miên tưởng tượng ra điệu bộ quá khích, vui buồn thất thường, như rối loạn nhất cách của Bạch Mộng Lam, nhất thời phát hoảng.
“Đúng không, chị cũng cảm thấy thế, hiện tại chúng ta cứ bình tĩnh chờ xem kịch hay thôi.” Cô cười híp mắt, bộ dạng gian xảo hệt một con hồ ly, nhưng là một con hồ ly vô cùng quyến rũ, xinh đẹp.
------oOo------