“Ối mẹ ơi! Có đánh nhau!”
“Trời ạ, bạn nữ kia ngất rồi!”
“Đánh chết rồi á?!”
“Đi gọi giáo viên đi mau lên!!”
...
Trong một chốc, đủ thứ tiếng ồn ào huyên náo từ bốn phương tám hướng xuyên thẳng vào tai, quả thực khiến người ta bực bội.
Hạ Miên Miên cố gắng mở mắt ra, cảnh sắc xung quanh mông lung hư ảo, đất dưới chân cứ mềm như bông, hệt lúc say rượu.
Đầu cô nặng trĩu, ký ức lạ lẫm như thước phim tua chậm rót xuống tận cùng ý thức. Từng người, từng việc, hệt như bị người ta bắt ép nhét vào đầu.
Hạ Miên Miên thấy toàn thân khó chịu.
“Hạ Miên Miên? Em sao rồi?”
Có ai đó đang vỗ vào mặt cô, lực tay không nhỏ chút nào, làm đầu óc cô cũng choáng theo. Có vẻ thấy không mấy tác dụng, bàn tay kia không xoa mặt nữa mà chuyển sang chuẩn bị nhấn huyệt nhân trung. Lần này Hạ Miên Miên sợ đau, vội huơ tay lên cản lại.
“Em tỉnh rồi à! Hạ Miên Miên, Hạ Miên Miên, em có thấy không khỏe ở đâu không? Có cần đến bệnh viên không?”
Đối phương có vẻ không sợ phiền người khác, luôn miệng gọi tên cô, cứ như tiếng ruồi vo ve không ngừng vậy.
“Ồn quá...” Hạ Miên Miên thử lên tiếng, nhưng ra đến miệng rồi mới thấy nghe không đúng lắm.
Cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, Hạ Miên Miên đưa mắt nhìn một vòng, nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế, bên giường là mấy người đang xúm lại.
Rõ ràng là toàn gương mặt xa lạ, nhưng cô lại biết mấy người này mới kỳ chứ.
Chuyện quái gì đây?!
Người đứng bên cạnh vỗ mặt cô ban nãy là một phụ nữ trung niên, cũng chính là chủ nhiệm lớp 12 của cô, cô Lưu.
Khoan đã, cô đã tốt nghiệp đại học 2 năm rồi cơ mà, cô chủ nhiệm lớp 12 này chui từ đâu ra thế. Mà cô vẫn nhớ, chủ nhiệm lớp mình năm đó họ Từ cơ mà!
*Người da đen mặt chấm hỏi.jpg* (1)
(1) Mấy cái .jpg là thể hiện hình ảnh. Mọi người cứ hiểu là bạn Miên Miên đang thả meme hình ảnh nhé.
Dù vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng Hạ Miên Miên vẫn thành thực đáp: “Em không sao ạ.”
“Đầu em còn choáng không, có dậy được không? Hay cứ tới bệnh viện kiểm tra nhé?” Cô Lưu hỏi tiếp.
Hạ Miên Miên tự xem xét lại, ngoại trừ lúc mới tỉnh có cảm giác lâng lâng như say rượu thì hình như cũng không vấn đề gì, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm nhưng cũng đã hết đau.
“Em không sao ạ, em dậy được.”
Hạ Miên Miên chống tay ngồi dậy, cô Lưu vội vươn tay ra dìu, mấy nữ sinh bên cạnh cũng sốt sắng giúp đỡ. Hạ Miên Miên nhìn hai cô bé kia, nhớ ra đó là bạn tốt của mình.
Toàn những gương mặt xa lạ, nhưng nhìn kỹ lại thấy quen thuộc đến quái dị, Hạ Miên Miên càng nghĩ càng thấy sống lưng mình lạnh toát.
“Mấy bạn nam ẩu đả đã bị gọi hết lên phòng giáo vụ rồi, đám Tư Kỳ đang ở phòng làm việc của cô, nếu em không sao thì cùng cô đến văn phòng, cô sẽ gọi phụ huynh em tới.” Cô Lưu đỡ cô bước xuống giường, căn dặn vài câu đơn giản, có lẽ lo cô té xỉu nên ngữ khí rất từ tốn dịu dàng.
Hạ Miên Miên im lặng lặng nghe, bình tĩnh nhớ lại.
Tối hôm qua sinh nhật đồng nghiệp, cô bị kéo đến KTV, cả đám chén chú chén anh tưng bừng, cô cũng uống không ít, sau thì được một đồng nghiệp đưa về cùng mấy cô nàng khác. Nhưng người đó cũng đã say, giữa đường hình như xảy ra va quệt gì đó, chuyện tiếp theo thế nào, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Vừa tỉnh lại đã thành thế này.
“Trợ lý của anh trai em nghe máy, nói là đang họp, không chắc có tới được hay không. Để lát nữa cô gọi xác nhận lại.” Cô Lưu nói.
Hai từ “anh trai” như một chiếc chìa khóa, trong nháy mắt, một phần trí nhớ khác được giải mã. Dòng ký ức như thủy triều tràn vào trong não bộ, choán lấp tất cả suy nghĩ.
Cuộc xung đột xảy ra ở bãi gửi xe của trường, sau khi Hạ Miên Miên bị đánh ngất thì được bạn học đưa về phòng y tế. Phòng y tế nằm cạnh khu hành chính, là một căn phòng ngay giữa hành lang.
Mọi người đi dọc theo hành lang về phía phòng giáo viên.
Đã qua giờ tan học, sân trường vơi bớt vẻ huyên náo ban ngày, nhiều thêm mấy phẫn tĩnh mịch.
Mặt trời đã ngả về tây, chỉ có vài tia sáng đỏ cam yếu ớt rơi xuống hành lang dài hun hút, rắc những mảng vàng tối đan xen lên nền đất.
Hạ Miên Miên băng qua con đường loang lổ ánh sáng, lưng áo phía sau đã ướt đẫm mồ hồi.
Không phải nóng, mà là bị dọa sợ!
Cô phát hiện ra rằng, hình như mình đã rời khỏi thế giới cũ và bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Phòng cô chủ nhiệm hơi ồn, có vẻ phụ huynh đã tới, đang lời qua tiếng lại về vụ đánh nhau ở bãi gửi xe.
Khi Hạ Miên Miên và cô giáo bước vào, tiếng thảo luận im bặt.
Hạ Miên Miên ngồi ngẩn người trên ghế.
Hai cô bạn thân đứng sát bên cạnh cô, hệt như tả hữu hộ pháp, mỗi người trấn thủ một phương.
“Chào cô Lưu, nhận được điện thoại của cô, đúng lúc tôi đang ở gần trường nên vội đến ngay. Nghe nói Tư Kỳ nhà chúng tôi đánh nhau với bạn học, sao có thể thế được? Thành tích của Tư Kỳ rất tốt, tính cách cũng hòa đồng, sao có thể gây gổ với người khác, hay là nhầm lẫn ở đâu thế?”
Người đang nói là một phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ. Cô bé đứng bên cạnh bà tên Tư Kỳ, mặt mày hết sức nhu thuận.
Một phụ nữ trung niên khác – cũng đắp hàng hiệu từ đầu đến chân – nghe vậy thì nhíu mày, nhếch môi, xem chừng sắp nổi đóa đến nơi rồi, quay sang nói với cô Lưu: “Cô giáo, tôi vừa nghe Trình Dũng kể rồi, xe của thằng bé bị phá, vì giận nên mới ẩu đả với bạn học. Cô giáo nhất định phải làm rõ chuyện này, cái xe BMW mới mua được 2 tháng, còn là quà sinh nhật 18 tuổi của thằng bé, nói phá là phá được à, rốt cuộc là ai mà lại ngang ngược như thế?”
Mẹ Trình Dũng nói dứt câu, ánh mắt của mấy học sinh trong văn phòng đồng loạt chĩa thẳng về phía Hạ Miên Miên.
Lúc này Hạ Miên Miên mới nhớ ra, cái xe BMW mà bà ấy vừa nhắc tới, hình như... chắc có lẽ... đúng là cô đập thật!
Trái tim nhỏ bé của Hạ Miên Miên nứt toác: Xe BMW mà cũng dám phá, cái này không phải ngang ngược, mà là thiểu năng trí tuệ!
Cô Lưu mời hai vị phụ huynh ngồi xuống ghế salon, rồi bảo mấy học sinh đang bị phạt đứng ngồi xuống, xong xuôi mới từ tốn nói: “Việc này tôi cũng hiểu đại khái rồi, ban đầu hai bên chỉ cãi vã đơn thuần thôi, sau mới gọi bạn tới. Trẻ con dễ xúc động, chưa được mấy câu đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Việc này xảy ra ngay trong khuôn viên trường, phía chúng tôi cũng không dám qua loa, nhất định sẽ xử lý nghiêm minh.”
“Tôi nghe nói người phá hư cái xe là một học sinh nữ, hình như tên... Miên Miên?”
“Hạ Miên Miên, bạn cùng lớp với Tư Kỳ, là hai học sinh phát sinh tranh chấp trước tiên.”
“Hai nữ sinh lời qua tiếng lại thì liên quan gì đến xe của con trai tôi? Cố tình gây sự phải không?”
Hạ Miên Miên ngước lên nhìn về phía mẹ Trình Dũng, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Con bác giúp Đỗ Tư Kỹ mắng cháu, lại còn lấy cặp sách đánh ngất cháu.”
Trình Dũng nào chịu ngồi yên, đang toan phản bác thì bị mẹ ngăn lại.
Mẹ Trình Dũng nói tiếp: “Cái cặp sách thì nặng có đáng bao nhiêu mà đánh cháu ngất được?” Nghe giọng, hiển nhiên là không tin.
“Đó là vì Trình Dũng giấu gạch trong cặp.” Cô bé đứng sau lưng Hạ Miên Miên tức giận lên tiếng.
Mẹ Trình Dũng đứng dậy, đi tới trước mặt Hạ Miên Miên, nhìn cô vẻ dò xét: “Tôi thấy bạn học này có tinh thần lắm mà, cũng chẳng bị thương chỗ nào. Cô bé à, cháu giỏi thật đấy, cái xe mấy chục vạn nói đập là đập, ác thật!”
“Tránh xa em gái tôi ra!”
Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, thì thấy hai người đàn ông mặc âu phục đi giày da, lần lượt bước vào.
Người đi trước rất cao, phải mét tám mấy hơn, vai rộng eo hẹp, tây trang thẳng thớm, rắn rỏi tuấn tú.
Người theo sau chắc hẳn là thư ký, đeo một cặp kính nhã nhặn, tay cầm tập giấy tờ.
Người đàn ông bước tới đứng cạnh Hạ Miên Miên, mặt nghiêm lại nhìn một lượt mọi người trong phòng, ánh mắt sắc bén như giấu dao, cuối cùng dừng lại ở chỗ mẹ Trình Dũng, khẽ cười, nói: “Tôi là Hạ Văn Xuyên, là anh trai Miên Miên, vị phu nhân này, bà vừa đe dọa em gái tôi sao?”
Khí thế của Hạ Văn Xuyên rất lớn, không giận mà uy, chỉ riêng ánh mắt kia thôi cũng đủ khiến người đối diện không dám ngẩng đầu. Thêm cả giọng nói rét lạnh như đang chất vấn, quả thực có thể khiến người đang ngủ mơ cũng phải tỉnh.
Lúc này đây, hướng gió trong văn phòng đảo ngược hoàn toàn, như thể những người khác đến để nghe dạy dỗ, còn Hạ Văn Xuyên mới là người đến dạy dỗ vậy.
Mới nghe hỏi mà mẹ Trình Dũng đã run lên bần bật, chột dạ cúi đầu, sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, mình mới là người có lý cơ mà, sao có thể để một tên nhãi ranh nạt nộ đến mức không dám ngẩng mặt cơ chứ?
Bà lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng đối mặt với Hạ Văn Xuyên, nhưng chưa được mấy giây đã vội vã rời tầm mắt: “Đe dọa đâu ra? Tôi nói sai chỗ nào à, em gái cậu phá cái xe BMW nhà chúng tôi, cậu còn lên giọng cái gì?”
Hai người sắp giương cung bạt kiếm tới nơi rồi, lúc này cô Lưu mới sực nhớ ra chức trách của mình, vội bước lên khuyên ngăn.
“Hai vị, từ từ nói chuyện đã, tôi mời mọi người đến đây vì muốn giải quyết vấn đề. Chuyện con trẻ gây gổ, phê bình hay cần uốn nắn thế nào, mong các vị phụ huynh có thể phối hợp với nhà trường. Về phần cái xe, hai nhà cũng nên bình tĩnh ngồi xuống thương lượng.”
Ngồi trên ghế mà Hạ Miên Miên thấy như đang ngồi bàn chông, Hạ Văn Xuyên đứng ngay bên cạnh cô, khoảng cách hai người rất gần, gần tới mức cô có thể ngửi thấy hương gỗ thông nhàn nhạt trên người anh.
Thực sự ngồi không nổi nữa, Hạ Miên Miên đứng lên, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh, anh ngồi xuống đây đi.”
Hạ Văn Xuyên chỉ nhìn liếc cô một cái, không nói gì.
Trợ lý đứng phía sau anh bước lên, nói với cô Lưu: “Chào cô giáo, tôi là trợ lý của Hạ tổng, tôi họ Phương. Chúng ta giải quyết từng chuyện một đi.”
Cô Lưu nuốt nước bọt, cảm thấy mình như đang ngồi họp bình xét bậc lương cuối năm vậy, căng thẳng tới mức chân tay lạnh toát, “Nguyên nhân là do Hạ Miên Miên và Đồ Tư Kỳ xảy ra mâu thuẫn nhỏ, ban đầu chỉ cãi vã, nhưng sau đó hai em lại gọi thêm các bạn khác tới, tranh chấp leo thang mới dẫn tới đánh nhau. Hạ Miên Miên lấy đá phá xe Trình Dũng, Trình Dũng thì dùng cặp sách đập vào đầu Hạ Miên Miên làm cô bé ngất xỉu. Nhưng tôi đã đưa em ấy tới phòng ý tế kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại.”
Hạ Văn Xuyên nghe truyện Hạ Miên Miên bị đánh, mắt hơi nheo lại, cúi đầu nhìn Hạ Miên Miên, hỏi: “Bị đập vào đâu?”
Hạ Miên Miên rụt cổ, chỉ vào trán: “Chắc là ở đây ạ.” Kỳ thực cô cũng chẳng có ấn tượng gì cả.
Hạ Văn Xuyên đưa tay tới vén tóc mái trước trán cô, phát hiện bên thái dương có mảng hơi đỏ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên.
Trợ lý Phương tiếp lời cô Lưu: “Cái xe hỏng đang ở đâu? Chúng ta cùng đi xem.”
Mẹ Trình Dũng thấy rốt cuộc bọn họ cũng nhận thức được rằng do bên mình có lỗi, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý, “Ở ngay bãi đỗ xe phía Tây, để tôi đưa các cậu tới xem. Sáng đi còn mới toanh mà chiều về đã vỡ toang cái kính chắn gió rồi.”
Sắc mặt trợ lý Phương không thay đổi mảy may, gật đầu: “Phiền phu nhân dẫn đường.”
Dứt lời, mọi người cũng di chuyển đến bãi đỗ xe.
Hạ Miên Miên đi theo sau lưng Hạ Văn Xuyên, yên lặng lục soát trong đầu những ký ức liên quan tới anh, rồi đột nhiên phát hiện ra rằng, ngoài ký ức nguyên bản của thân thể này, hình như cô cũng thấy cái tên này quen lắm, giống như... giống một nhân vật nào đó trong sách.
Đúng, không sai được, cô từng đọc thấy cái tên này trong một cuốn tiểu thuyết, Hạ Văn Xuyên, là nam phụ trong một bộ truyện tình cảm, lại còn là một nam phụ phản diện bị hắc hóa!
Không đợi Hạ Miên Miên nghĩ xong, bãi đỗ xe đã ngay trước mặt, mà nằm trơ trọi giữa sân trống, là một chiếc BMW trắng tàn tạ.
Sau khi thấy tình trạng của chiếc xe, Hạ Miên Miên cũng phải giật mình, không ngờ lực tay mình mạnh thế, cầm cục đá thôi mà cũng có thể làm một chiếc BMW đẳng cấp nát bươm thành thế này.
Mẹ Trình Dũng lại gần chiếc xe, đam mê diễn xuất bỗng nhiên trỗi dậy, bà ôm ngực nghẹn ngào: “Mọi người nhìn đi, nhìn đi, chiếc xe còn mới thế này, sao mà nỡ xuống tay cơ chứ, ông trời ơi, tấm kính chắn gió nát không còn mảnh nào!”
Cô Lưu và mẹ Đỗ Tư Kỳ lên tiếng an ủi: “Mẹ Trình Dũng à, đừng kích động, đừng kích động, nghe xem Hạ tiên sinh nói thế nào đã.”
Hai tay Hạ Văn Xuyên xỏ túi quần, dáng người thẳng tắp, hệt như minh tinh đang chuẩn bị chụp poster quảng cáo vậy, chẳng có vẻ gì là định phản ứng lại.
Trợ lý Phương lại gần đánh giá chiếc BMW, một lát sau mới lên tiếng: “BMW 5 series sản xuất trong nước, cấu hình thấp hơn 40 vạn, cấu hình cao hơn 60 vạn. Chiếc này thuộc loại cấu hình thấp, giá không thể hơn 45 vạn.”
Mọi người: ...
Đang thảo luận vấn đề bồi thường đó hả?
Mẹ Trình Dũng thôi ôm ngực, cơ mặt co giật mấy hồi mới bình tĩnh lại được: “Đúng là giá này.”
Trợ lý Phương gật đầu, nói tiếp: “Vậy nói chuyện hỏng xe trước. Hạ tiểu thư nhà chúng tôi đã thích phá xe, vậy thì Hạ tổng đồng ý trả 50 vạn mua lại chiếc xe này, mang về nhà để tiểu thư đập cho đã, mọi người có ý kiện gì không? Đây chắc chắn không có phải một vụ mua bán thua lỗ đâu.”
Ai nấy đều há hốc mồm.
“Trình phu nhân, phiền bà cho tôi biết số tài khoản ngân hàng.” Trợ lý Phương tiếp.
Mẹ Trình Dung còn tưởng mình đang mờ, không ngờ sự việc lại được giải quyết nhanh gọn lẹ như thế, vội vàng rút thẻ ngân hàng ra, đọc số thẻ cho trợ lý Phương. Chẳng mất bao lâu, 50 vạn đã nằm gọn trong tài khoản.
Tốc độ như chớp giật này quả thực làm người ta líu cả lưỡi. Không chờ mọi người hoàn hồn, Hạ Văn Xuyên vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Chuyện xe cộ đã xong, giờ chúng ta thảo luận một chút về việc bồi thường tổn thất về thân thể và tinh thần của em gái tôi chứ nhỉ.”
Mọi người: ...
Trợ lý Phương bổ sung thêm: “Là một trong những người thừa kế hợp pháp của tập đoàn do Hạ gia sở hữu, Hạ tiểu thư nắm giữ 20% cổ phần Hạ thị, trị giá hơn 10 tỷ, chỉ tính riêng tiền mua bảo hiểm hàng năm cũng phải lên tới hơn ngàn vạn. Giá trị nhân thân như thế, không phải người các vị nói muốn đánh là đánh.”
Hình như... đúng là không thể đụng nổi!
Hạ Văn Xuyên chốt hạ câu cuối: “Trình phu nhân, bà cứ về nhà mà đợi đơn kiện của luật sư đi.”
Ánh nắng trượt qua vai Hạ Văn Xuyên, hắt ra sau lưng anh cái bóng thật dài, trên cái bóng đó, dường như thấp thoáng đôi cánh của ác ma.
------oOo------