Phó Quan ngồi trên ghế mây yên lặng nhìn khuôn mặt hờ hững của Văn Lãng Tây, như thể câu nói làm người chấn động vừa rồi không phải phát ra từ miệng hắn.
Anh rất muốn tiến đến ôm hắn một cái nhưng lại cảm thấy quá đột ngột, nên chỉ siết chặt lấy tay vịn của ghế mây để phát tiết tâm tình oán giận cùng đau xót với những chuyện Văn Lãng Tây gặp phải.
Giờ phút này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng trở nên nhạt nhòa không chút màu sắc, Văn Lãng Tây bị những câu chuyện trong quá khứ hành hạ cho thương tích đầy mình, điều này không có cách nào chỉ dùng vài ba câu nói là có thể xoa dịu, mà là cần dùng toàn bộ nửa cuộc đời còn lại của hắn để chữa trị.
Văn Lãng Tây bỗng dưng nghiêng đầu, nhìn đôi mắt tràn ngập xót xa của Phó Quan, đôi con ngươi hẹp dài chợt lóe, thuận miệng hỏi:"Có phải thấy đáng thương lắm không?".
Phó Quan thoáng thu liễm nét đau lòng trong mắt mình, âm thanh bị đè ép tới mức thấp nhất, cả ngày mới khàn giọng nói:"Ông trời quá tàn nhẫn với em rồi".
Văn Lãng Tây nghe lời này, phì một tiếng bật cười:"Cùng ông trời có quan hệ gì chứ? Anh nghe mấy cái lý giải kiếp trước kiếp này chưa?".
"Nghe rồi, nhưng không tin" Phó Quan không hiểu vì sao Văn Lãng Tây đột nhiên lại cười.
"Lúc nhỏ em từng gặp qua một ông già đoán mệnh, ông ta nói em kiếp trước tạo nghiệt, nếu không muốn bị vận rủi quấn thân thì phải mua phù chú tránh hung né ác của ổng, nói phù đó có thể giúp em chặn tai"
Phó Quan nghe vậy nhíu nhíu mày, hiển nhiên không tin mấy cái đoán vận bói mệnh này, hỏi:"Em mua?"
"Tất nhiên không có"
"Ân, không bị...."
"Chỉ là bởi vì trong nhà không có tiền mà thôi" Văn Lãng Tây cười nói:"Cái phù chú của ông ta những 50 tệ, nhà em lúc đó làm sao có khả năng vì một tấm phù chú mà chi nhiều tiền như vậy, cho nên không mua được"
Nói xong thu liễm ý cười, nghiêm túc nhìn Phó Quan, nửa ngày mới chậm rãi nói:"Phó ca ca, nếu như lúc đó em có 50 tệ mua lại tấm phù chú đó, anh nói....hiện tại em có thể hay không sẽ không thành như này?".
Lời này như một cái gai nhọn đâm thẳng vào tim Phó Quan, không ngờ được.
Phó Quan nhất thời nghẹn lời, không biết phải đáp như thế nào.
Nói tấm phù chú đó không đáng tin? Nói hắn cho dù có mua được thì hiện tại vẫn sẽ là cái bộ dạng này? Hoặc là biểu đạt sự tiếc nuối, đáng tiếc lúc đó hắn không có đủ 50 tệ?
Phó Quan nghĩ không ra, bất kể là loại đáp án nào, đối với Văn Lãng Tây cũng là sự đả kích sâu sắc cùng tổn thương.
Cái trước sẽ đem vận mệnh của Văn Lãng Tây trực tiếp đóng đinh lên bảng, nói cho hắn biết cuộc đời hắn vốn đã định trước là sẽ như vậy. Cái sau càng hoang đường hơn, chỉ 50 tệ là có thể mua được một cái vận số tốt đẹp cho hắn, vậy mà lại bỏ lỡ.
Văn Lãng Tây thấy Phó Quan không nói lời nào, cũng không đợi thêm, quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía vườn hoa ngẩn người, một lúc sau mới không mang theo bất kỳ tâm tình gì cất tiếng hỏi:"Trưa nay ăn gì?"
Phó Quan sửng sốt, hiển nhiên là không theo kịp tư duy của người này, tâm trí nhảy số nhanh như vậy.
"Ăn rau xào do em tự chế ra được không?"
Phó Quan biết người này đang lảng sang chuyện khác nhưng vẫn thuận theo, nhẹ giọng đáp:"Được"
Nhiệt độ dần ấm hơn, trong khoảng thời gian này Phó Hoa Thăng có tiến hành phân tích, đánh giá hai lần, kết quả mỗi lần đều thể hiện rõ Văn Lãng Tây có chuyển biến rất tích cực.
Phó Quan thật sự không thể tin tưởng kết quả này, dù cho tâm tình hắn trong khoảng thời gian này vô cùng ổn định, chưa từng có hành vi kích động nào, nhưng hắn càng ngày càng trở nên trầm mặc, ít nói, có lúc một ngày cũng không nói được mấy câu.
Phó Quan quay lại trường đại học, tìm một vị giáo sư anh kính trọng nhất lúc còn đi học.
Trong lúc hai người thảo luận về tình trạng ngày càng trầm mặc, ít nói của người bệnh BPD, thông qua một ít hình dung cùng miêu tả của Phó Quan, giáo sư bước đầu phán đoán đưa ra ba khả năng.
Loại đầu tiên, chứng bệnh thật sự có chuyển biến tốt, đồng thời tính cách của bản thân cũng theo đó có sự thay đổi, đây là giả thiết lạc quan nhất.
Loại thứ hai, có thể hắn mắc bệnh chồng bệnh, tức là ngoài chứng bệnh hiện tại là BPD ra thì hắn còn gặp thêm một chứng bệnh tâm lý khác nữa.
Loại thứ ba, chứng bệnh BPD đã trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng bản thân hắn cũng không có ý chí cầu sinh quá mạnh mẽ, mà càng giỏi về ngụy trang hơn, sẽ không dễ dàng bộc lộ tâm tình của mình trước mặt người khác, có thể sẽ đem những tâm tình này tích lại dằn xuống đáy lòng, tương lai một ngày nào đó, chỉ cần một sự tình bé nhỏ cũng sẽ thành mồi dẫn lửa khiến hắn đem toàn bộ những cảm xúc tích tụ đè chặt dưới đáy lòng đã lâu ồ ạt cuộn trào bộc phát ra ngoài, đến lúc đó, cho dù là bản thân hắn hay người bên cạnh hắn đều phải hứng chịu những thương tổn vô cùng to lớn.
Đây chính là kết quả mà Phó Quan thu được từ giáo sư, thật ra anh vốn có thể hỏi Phó Hoa Thăng, sẽ tiện hơn nhiều, nhưng có thể do lần trước bị chọt trúng tâm sự nên không muốn thảo luận vấn đề này với ông.
Hôm nay, thời điểm Phó Quan đang cùng Văn Lãng Tây ngồi trên xích đu ở sân sau Tu Quý đột nhiên gọi điện thoại tới.
Không biết vô tình hay cố ý, Phó Quan trực tiếp mở loa ngoài, cho nên hai người đều có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Tu Quý nói chiều nay sẽ đến Văn gia tìm Phó Quan, còn dẫn theo Nguyễn Phong.
Nguyễn Phong là bạn cùng lớp thời đại học của Tu Quý, là một chàng trai vô cùng trắng, bình thường hay ngại ngùng, không dám giao tiếp với người khác, nhưng lại rất thân cận với Tu Quý. Tuy như trước vẫn không nói nhiều, nhưng so với người khác thì lúc ở cùng Tu Quý cười nhiều hơn.
Bởi vì Tu Quý cùng Phó Quan thường qua lại nên quan hệ của Nguyễn Phong với Phó Quan cũng rất tốt. Lần này hắn phải chuyển công tác đến một thành phố khác, nên muốn chào tạm biệt Phó Quan. Vốn định hẹn Phó Quan ra ngoài, nhưng khi Tu Quý biết đã ngăn lại.
Tu Quý cũng vì sự kiện lần trước mà đối với hai người Phó Quan – Văn Lãng Tây có chút hổ thẹn, cùng càng rõ ràng hơn, Văn Lãng Tây không thể tách ra khỏi Phó Quan, vì vậy để cho thuận tiện liền trực tiếp hẹn ở Văn gia, gọi cuộc điện thoại này cho Phó Quan chủ yếu là vì muốn hỏi Văn Lãng Tây có thấy bất tiện khi bọn họ đến đó hay không.
"Có thể" sau khi nghe thấy thỉnh cầu của Tu Quý, Văn Lãng Tây nói khẽ với Phó Quan.
Tu Quý và Nguyễn Phong 4 giờ chiều mới đến Văn gia.
Văn Lãng Tây ngồi ở phòng khách với hai người kia, Phó Quan đi nhà bếp lấy đĩa đựng trái cây.
Vì chuyện lần trước nên vừa ngồi xuống Tu Quý đã hướng Văn Lãng Tây nói:"Tiểu Tây a, lần trước là anh tiếp đón không chu đáo, có thể nói một và lời không nên nói, cậu ổn không?"
"Không sao, tôi cũng sai, không nên đối với anh như vậy"
"Đừng! Cậu cũng không phải cố ý" Tu Quý giọng điệu ôn hòa.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Nguyễn Phong ngồi bên cạnh Tu Quý trong tay ôm một ly nước trái cây, cúi đầu mím mím miệng nhỏ, tận lực đè thấp cảm giác tồn tại của mình.
Phó Quan trong nhà bếp có hơi lâu, Tu Quý muốn đi xem thử bèn đứng dậy, biến mất ở trong tầm mắt của Văn Lãng Tây.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Nguyễn Phong và Văn Lãng Tây, không ai lên tiếng, Nguyễn Phong cúi đầu uống nước trái cây, cặp mắt đen nhánh to tròn kia thỉnh thoảng sẽ lén lút liếc nhìn Văn Lãng Tây.
So với những động tác nhỏ đáng yêu của Nguyễn Phong thì Văn Lãng Tây tương đối trầm mặc, cúi đầu im lặng nhìn khớp xương nhô ra trên bàn tay mình.
Thật ra từ lúc Tu Quý đi, Văn Lãng Tây vẫn duy trì tư thế này, chưa từng cử động, chỉ có lồng ngực phập phồng càng ngày càng rõ ràng.
Tu Quý và Phó Quan làm gì trong bếp? Sao lâu vậy còn chưa chịu ra? Bọn họ nói những chuyện không thể để mình nghe à? Tu Quý có chạm vào Phó Quan không?
Ý nghĩ này làm hô hấp của Văn Lãng Tây càng ngày càng nặng, nội tâm đã vẽ ra hình ảnh Tu Quý chạm vào người Phó Quan, càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng đố kỵ, cuối cùng, Văn Lãng Tây đứng bật dậy.
Hắn hiện tại không nhịn nổi nữa, hắn cần phải đi ngăn cản Tu Quý chạm vào Phó Quan, một sợi tóc cũng không được.
Vừa chuẩn bị phóng vào nhà bếp trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Nguyễn Phong đã nhìn thấy thân ảnh hai người đi tới.
Phó Quan hai tay bê đĩa trái cây vừa bước vào phòng khách đã thấy Văn Lãng Tây đang đứng bên cạnh ghế salon, không khỏi hỏi:"Lãng Tây! Sao lại đứng đó?"
Văn Lãng Tây bị một đạo âm thanh thân thuộc đánh tỉnh mặt không thay đổi nhìn qua Phó Quan cách Tu Quý cả mét, lúc này mới ngồi xuống, nhàn nhạt đáp:"Vốn định vào giúp anh một chút".
Nghe vậy, khóe miệng Phó Quan không khỏi giương lên:"Không cần đâu, vừa rồi Tu Quý đã giúp anh cắt trái cây xong hết rồi, Phong Phong, chuẩn bị cho anh trái cây anh thích ăn nhất nè, mau lại ăn đi".
Thấy Phó Quan cùng Tu Quý quay lại, Nguyễn Phong mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn về, cười ngọt ngào với Phó Quan, thanh âm mềm mại nhỏ giọng nói:"Cảm ơn tiểu Quan!"
Tu Quý lúc này đã ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Phong, nghe tên này nói cảm ơn Phó Quan, khóe miệng giật giật, bình tĩnh nói:"Trái cây cậu thích ăn nhất vừa nãy là do tôi gọt, sao không thấy cảm ơn tôi?".
Nguyễn Phong nghe vậy mặt lập tức đỏ lên, nhìn cũng không dám nhìn Tu Quý, giọng nhỏ như muỗi nói:"Cảm ơn Tu Quý ca...."
Phó Quan liếc nhìn Tu Quý:"Đừng khi dễ anh ấy, lần nào cũng trêu chọc ảnh"
Mọi người hàn huyên một lát, vì Nguyễn Phong tối nay phải bay nên Tu Quý mang theo hắn rời đi rất sớm, Phó Quan đứng một bên cổng Văn gia, đến tận khi xe của Tu Qúy biến mất khỏi tầm mắt mới thở dài một hơi, quay người vào trong.
Một màn này của Phó Quan đều bị người luôn đứng trong phòng khách nãy giờ là Văn Lãng Tây thu hết vào đáy mắt.
"Lãng Tây! Lát nữa muốn ăn gì?" Phó Quan vừa vào thuận tiện hỏi.
Văn Lãng Tây lúc này đã ngồi lại trên ghế salon, con ngươi rũ xuống, khiến người khác không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:"Anh mới gặp bạn xong chắc hơi mệt, đi nghỉ đi, lát nữa em nấu cơm"