Giỏi ngụy trang? Phó Quan nhíu nhíu mày, nhớ lại Văn Lãng Tây lúc bình thường....
Lại nghe Phó Hoa Thăng nói tiếp:"Nó có thể sẽ đem một ít cảm xúc giấu ở đáy lòng, chỉ có tại thời điểm thực sự không thể khống chế nổi mới bộc phát ra ngoài. Điều này kỳ thực là thương tổn lớn nhất đối với người bệnh, cảm xúc được tích lũy, đè nén quanh năm suốt tháng không thể chỉ dựa vào một hai lần liền biến mất được".
Nói tới chỗ này, Phó Hoa Thăng dừng lại một chút, nhíu nhíu mày rồi nói tiếp:"Cho nên, nó hẳn là phải phát tiết thường xuyên, mà phương thức có lẽ không phải chỉ có một cái, có thể nó sẽ chia ra theo cấp bậc, cấp một là phương thức tự tổn hại gì? Cấp hai là cái gì? Có thể còn còn cả cấp ba, cấp bốn".
Phó Quan nghe nói như vậy, ngón tay lập tức siết lại, nếu Văn Lãng Tây thật sự như vậy, thì hơn nửa tháng này hắn rốt cuộc đã làm những gì với bản thân mình.
Quan trọng nhất là, anh cư nhiên một lần cũng không có phát hiện qua.
Phó Hoa Thăng tiếp tục nói:"Trong quá trình nói chuyện, ba phát hiện tính cảnh giác của nó rất mạnh, tâm lý phòng tuyến đặc biệt cao, có lúc còn muốn khống chế ý nghĩ của ba, cưỡng ép truyền lý niệm của nó cho ba".
Phó Quan choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Nhận thấy, Phó Hoa Thăng trước tiên sâu sắc liếc nhìn Phó Quan một cái, mới chậm rãi nói tiếp:"Mà ba phát hiện, mỗi lần nhắc đến con nó vô cùng hưng phấn".
"Hưng phấn?"
"Đúng vậy, nó sẽ hỏi ba một ít chuyện liên quan đến con"
"Cái gì?"
Phó Hoa Thăng đột nhiên nở nụ cười, hé mắt, mập mờ khó giải thích được mà nhìn Phó Quan, nửa ngày mới nói:"Nó hỏi con có từng nói qua chuyện yêu đương không?"
"Yêu đương?"
"Ừm, con có biết ở thời điểm như thế nào mới khiến một người có thể quan tâm tới tình trạng mối quan hệ tình cảm của một người khác không?" Phó Hoa Thăng trong mắt lập lòe ánh sáng, quan sát biểu tình của Phó Quan.
"Là thời điểm đối với người kia có ý đó"
Phó Hoa Thăng nhìn chằm chằm Phó Quan, hỏi tiếp:"Vậy Văn Lãng Tây đối với con có ý đó sao?".
Không đợi Phó Quan trả lời, tiếp tục nói:"Hoặc là nói, Văn Lãng Tây thích con, con có biết không?".
Đáy lòng Phó Quan nhất thời nổi bão, trên mặt mang theo gấp gáp phủ định:"Ba, ngài cũng biết thái độ của bệnh nhân BPD lúc tốt lúc kém, mà nhận thức cá nhân cũng không ổn định, em ấy mấy ngày nay cũng có những lúc thấy phiền chán con, huống chi con còn là một thằng con trai".
Thấy vậy, Phó Hoa Thăng không tiếp tục nhìn Phó Quan nữa, cầm lấy ly nước giữ ấm trên bàn, chậm rãi uống một hớp nước nóng, vừa uống vừa cười, phảng phất như vấn đề sắc bén vừa rồi không phải do ông hỏi, cười híp mắt nói:"Vậy được, Quan a, nhanh ăn cơm đi, khí trời gần đây ấm lên rồi, nhưng vẫn phải chú ý cái rét tháng ba a".
"Vâng, ba cũng bảo trọng thân thể"
Buổi tối sau khi tiễn Phó Hoa Thăng rời đi, Phó Quan ngồi một mình trên ghế salon ở phòng khách, tự hỏi cái vấn đề khiến mình hoảng loạn vừa nãy kia.
Văn Lãng Tây có khả năng thích mình?
Nhưng, hắn có thể phân biệt giữa thích và không thích sao?
Bệnh nhân BPD bởi vì bản thân thiếu hụt cảm giác cùng với nhận thức không ổn định, có lúc sẽ phán đoán sai tình cảm của chính mình.
Đây chủ yếu là vì nội tâm bọn họ tồn lại một cái tâm lý "Không trắng thì đen" liên kết cùng hình thức nhận thức, tức là thế giới của bọn họ chỉ có "Phải và không phải", "Đúng và sai", "Tốt và xấu".
Như vậy, "Yêu và không yêu" cũng vậy, bọn họ sẽ cho rằng tình cảm chỉ phân hai loại, yêu hoặc không yêu, do đó bỏ qua những tình cảm khác ở giữa, quá mức cực đoan.
Vậy Văn Lãng Tây có phải hay không cũng vì nguyên nhân này mà nghĩ rằng hắn yêu mình?
Bất quá tình cảm con người quá mức phức tạp, cần thời gian lắng đọng mới có thể lĩnh hội được, mà việc cấp bách trước mắt là phải ngăn cản Văn Lãng Tây tự gây thương tổn cho bản thân, tuy rằng anh còn chưa biết người nọ rốt cuộc là dùng phương thức gì.
Phó Quan khẽ thở dài, cảm giác có chút mệt mỏi.
Anh khoảng thời gian này vẫn luôn thần kinh căng thẳng, thời thời khắc khắc chú ý cảm xúc của Văn Lãng Tây, mỗi ngày đều vây quanh hắn, tuy rằng thân thể không có gì mệt nhưng thế giới tinh thần của anh lại vô cùng mệt mỏi.
Lấy mắt kính xuống xoa xoa mi tâm, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã sắp 12 giờ rồi, Văn Lãng Tây buổi tối không ăn cơm, cũng không biết hắn có đói bụng không.
Cộc cộc cộc.....
"Lãng Tây, ngủ chưa?" Phó Quan vẫn là không yên lòng.
Rất nhanh, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân, cửa gỗ màu đen theo đó bị mở ra, Văn Lãng Tây đầy mặt lim dim nhìn Phó Quan, lười biếng không lên tiếng.
Rất rõ ràng là em ấy đang ngủ, Phó Quan nhất thời cảm thấy áy náy khi dựng người dậy, nhưng vẫn thân thiết hỏi:"Có đói không? Có muốn ăn chút gì rồi ngủ tiếp không?".
Văn Lãng Tây vừa nãy thật sự là đang ngủ, mơ mơ màng màng mở to mắt, sau khi nghe thấy âm thanh Phó Quan, lập tức ôm lấy eo anh, đem cằm đặt ở hõm vai đối phương, nhắm mắt lại hít vào một hơi hương vị độc nhất trên thân thể người này.
Một lúc sau mới dùng âm giọng trầm khàn đặc biệt của hắn kề sát bên tai Phó Quan nói:" Không đói. Phó ca ca, anh vào ngủ với em đi, buồn ngủ quá!".
Phó Quan bị người ôm như vậy, lập tức nghĩ tới vấn đề mà Phó Hoa Thăng nói, Lãng Tây hắn, đối với mình rốt cuộc có phải là yêu hay không?
Nếu như không phải yêu, vậy thì là cái gì? Ỷ lại?
Đè xuống nghi vấn trong lòng, đưa tay vuốt ve tấm lưng dày rộng của Văn Lãng Tây, nhẹ giọng nói:"Thật sự không muốn ăn?"
"Không.....ăn...." Văn Lãng Tây dài giọng nói.
Phó Quan thấy người này làm nũng, trên mặt không tự chủ được cười rộ lên:"Được, vậy không ăn, đi ngủ đi!".
"Anh vào cùng em!"
"Mấy tuổi rồi? Không khác gì đứa nhỏ..."
Không biết có phải ảo giác hay không, Phó Quan mới vừa cảm giác bên gáy mình chạm phải một mảnh mềm mại, nhưng nháy mắt đã biến mất.
Theo xúc cảm mềm mại biến mất, âm thanh khàn khàn của Văn Lãng Tây truyền vào lỗ tai anh:"Không có anh em ngủ không được".
Không đợi Phó Quan trả lời, Văn Lãng Tây đột ngột khom lưng dùng lực ôm lấy Phó Quan đi vào trong phòng, dùng chân đá cửa rồi ôm người đem đến bên giường.
Sau khi Phó Quan phản ứng lại cũng đã bị người ôm mông đưa vào phòng, vốn là muốn bắt lấy tóc Văn Lãng Tây, nhưng không biết làm sao người này một đầu tóc ngắn sát, bắt hụt, liền dùng tay nắm chặt lỗ tai đối phương, hét lên:"Lãng Tây! Thả anh xuống!".
Lúc này Văn lãng Tây cũng mặt dày, ôm Phó Quan xoay vài vòng, mặt dày mày dạn nói:"Trừ phi anh theo em, nếu không, em cứ ôm anh như vậy!".
"Không mệt a!?"
"Không mệt! có ôm cả đời cũng không mệt!"
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Văn Lãng Tây ngẩng đầu nhìn Phó Quan, anh cũng cúi đầu nhìn cậu.
Một lúc sau, Phó Quan mới dùng ngón trỏ chọt chọt lên đầu Văn Lãng Tây, nhanh chóng nhỏ giọng nói:"Thả anh xuống!".
Lần này Văn Lãng Tây không tiếp tục chơi xấu nữa, nghe lời mà thả người xuống, dè dặt đứng một bên không lên tiếng.
Phó Quan nhất thời thấy có chút buồn cười, anh chưa từng thấy qua một mặt này của đối phương, nhưng cũng không thể phủ nhận, anh rất thích Văn Lãng Tây như vậy.
Thoải mái, tùy hứng, không tự ti.
Không nỡ phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp như vậy, Phó Quan tiến lên phía trước, đứng đối diện Văn Lãng Tây, điểm điểm mi tâm hắn, cười nói:"Chờ chút đã, anh tắm xong lại qua, em buồn ngủ thì ngủ trước đi!".
Nghe lời này, đôi mắt Văn Lãng Tây lập tức sáng ngời, nắm chặt bàn tay thon gầy mà trắng nõn kia của Phó Quan, cúi đầu mạnh mẽ hôn một cái, mới nói:"Nhanh đi! Em chờ anh!".
.....
Phó Quan đóng cửa phòng mình lại, dựa vào trên ván cửa nghe tiếng tim đập.
Anh tựa hồ đối với Văn Lãng Tây càng ngày càng dung túng.....
Anh đã lâu không cự tuyệt yêu cầu nào của người này.
Mà càng khiến người ta khó hiểu chính là, anh cũng không muốn cự tuyệt....
Phó Quan rất nhanh đã đem chính mình thu thập xong, mặc áo ngủ vào liền đến phòng Văn Lãng Tây.
Lặng lẽ đóng cửa lại đi vào đã thấy Văn Lãng Tây đang nằm thẳng ngủ.
Phó Quan không dám tạo ra tiếng động lớn, cẩn thận nhẹ nhàng lên giường, đắp cái chăn Văn Lãng Tây vì mình mà chuẩn bị lên người, nhắm hai mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại, bàn tay đang để bên người được một lòng bàn tay rộng lớn mà thân thuộc phủ lên, sau đó bên tai truyền đến một đạo âm thanh khàn khàn mà ôn nhu.
"Ngủ ngon!"
Phó Quan quay đầu nhìn Văn Lãng Tây nằm chếch ở đầu giường bên kia, người kia vẫn đang nằm thẳng nhưng khóe miệng hơi nhếch đã bán đứng hắn.
Phó Quan đôi mắt cong cong, nhỏ giọng đáp:"Ngủ ngon! Lãng Tây!"
Mới nhắm mắt lại không bao lâu, Phó Quan cảm giác được Văn Lãng Tây đã thu tay về.
Lại như vậy!
Năng lực bảo vệ cánh tay mình của Văn Lãng Tây đúng là không thể chê vào đâu được.
Từng có một đêm, Phó Quan chợt tỉnh dậy giữa đêm, muốn trộm nhìn lén cánh tay của Văn Lãng Tây, nhưng chỉ vừa nhích lại gần người kia đột ngột bừng tỉnh, sau khi thấy rõ là ai sự lãnh lẽo trong mắt mới dần biến mất, mà ngược lại còn trở nên nồng nhiệt hơn, hỏi Phó Quan có phải muốn chiếm tiện nghi hắn không.
Sau lần đó, Phó Quan có vài lần muốn giả vờ trong lúc lơ đãng vén lên ống tay áo người kia, nhưng mỗi lần đều bị Văn Lãng Tây tự nhiên tránh thoát, đồng thời cũng vì không thể quá mức lộ liễu nên vẫn luôn không nhìn được.
Mãi đến tận đêm nay, Phó Quan bắt đầu kiên định tin tưởng trên cánh tay người nọ chắc chắn có vấn đề!
.....
Đảo mắt lại qua thêm hai ngày, sau khi ăn tối, Văn Lãng Tây thần thần bí bí lôi kéo Phó Quan đi phòng khách.
"Làm gì vậy?"
Văn Lãng Tây khéo miệng cong cong, ngồi vào bên cạnh Phó Quan, nghiêng người quay mắt nhìn Phó Quan, thanh âm trầm thấp bên trong xen lẫn mong đợi cùng hưng phấn.
"Phó ca ca! em muốn tặng anh một món quà!"
Phó Quan thoáng kinh ngạc, hơi nhíu nhíu mày, dò hỏi:"Tại sao?"
"Muốn tặng thì tặng, làm gì có nhiều tại sao như vậy, anh nhắm mắt lại đi!"
Phó Quan nhìn đôi mắt Văn Lãng Tây lập lòe ánh sao, không khỏi cười nhẹ, nghe lời mà nhắm mắt lại.
Anh phát hiện, cảm xúc của Văn Lãng Tây đã có thể ảnh hưởng đến mình một cách rõ rệt.
Hắn vui vẻ, chính mình cũng vui vẻ, hắn đau khổ, trái tim mình cũng đồng thời đau nhói.
Văn Lãng Tây từng nói, hắn đem tim mình gửi gắm nơi lồng ngực anh, lúc đó chỉ thấy giống truyện cười, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ chuyện này thật sự có thể.
"Đếm từ một tới ba rồi mới mở mắt, được không?"
Phó Quan gật đầu cười.
"Một..."
"Hai..."
"Ba..."
Đập vào mắt là một hộp vuông màu tím xanh, lớn cỡ lòng bàn tay, có cảm giác rất trân quý, được đóng gói vô cùng tinh xảo.
"Mau mở ra nhìn!"
Phó Quan cười hỏi:"Cái gì vậy?".
Cẩn thận kéo dải ruy băng, trên mặt tràn đầy nụ cười, trong mắt mang theo mong đợi mơ hồ, từ từ mở ra hộp vuông.
Chờ sau khi nhìn thấy món quà bên trong, Phó Quan ngây ngẩn cả người.
Trong mắt chứa đựng một tia không thể tin tưởng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt đang cười của Văn Lãng Tây, dò hỏi:"Đây là.....son môi?".
Văn Lãng Tây gật gật đầu, ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Phó Quan, bên trong lập lòe nồng đậm hy vọng, nhanh chóng hỏi:"Thích không?".
Phó Quan cật lực khống chế biểu tình, tuy răng rất muốn biểu đạt sự yêu thích đối với món quà, nhưng điều này thật sự là không thể nào tiếp thu được, vì vậy lại hỏi:"Em....tại sao lại muốn tặng cái này cho anh?".
"Thấy rất hợp với anh nên liền mua, thích không? Có muốn dùng thử luôn không?"
Phó Quan càng thấy khó xử hơn:"Lãng Tây, anh...."
"Anh không thích!"