Nữ tu Giản Tình trầm mặt, sau đó nhìn xung quanh một vòng nói:
" Các vị, có thể có mặt tại đây chúng ta phải phấn đấu không ít! Hà cớ gì vài người này nhẹ nhàng liền có được danh ngạch? Hơn nữa sau đó lại vẫn có thể đè đầu cưỡi cổ chúng ta? Các ngươi phục sao?"
Thấy không ai đáp lời, giận càng không thể át, Giản Tình lập tức quay người rời khỏi, để lại câu nói tức giận vang vọng trong không khí:
" Kế hoạch các ngươi tự giữ lấy dùng. Ta không tin trong bí cảnh lại có thể có đoàn đội không xung đột lợi ích!"
Nhìn Giản Tình rời khỏi liền lập tức có vài người cúi chào Tần Xuyên theo sau. Những người còn lại đều một khuôn mặt trầm lặng, không ai muốn tiên phong phát biểu ý kiến.
Thấy không khí càng lúc càng không đúng, Tần Xuyên mở miệng, câu đầu tiên là quay sang Chung Ly thành kính nói:
" Cảm ơn Chung sư muội đã bênh vực ta."
" Cũng cảm ơn tất cả các vị tại đây đã không rời đi."
Nam tu Trúc Phong ngồi gần nhất đặt nhẹ chén trà xuống bàn theo sau mở lời:
" Tần sư muội không cần để trong lòng. Chúng ta đều là đồng môn đệ tử, ra ngoài làm nhiệm vụ tất nhiên phải đoàn kết lại."
" Đúng vậy Tần sư tỷ, Giản Tình kia căn bản không phải thứ tốt. Ghen tức chỉ càng khiến bản thân càng trở lên xấu xí." Xung quanh đệ tử thay phiên nhau nói lời tốt với Tần Xuyên.
" Cảm ơn mọi người, Tần Xuyên được tông môn cử tiếp quản lần nhiệm vụ này, khó có thể khước từ. Cho nên mong mọi người ít nhất có thể nghe ta nói hết những lời này trước khi hành động."
....
" Đây là tơ tín hiệu, sau khi tiến vào bí cảnh trong phạm vi hai mươi dặm đệ tử mang theo thứ này sẽ cảm ứng được nhau. Nếu có thể, mọi người cần nhanh chóng hội hợp..."
" Bí cảnh lần này hung hiểm sao?" Một nữ tu rụt rè hỏi.
Tần Xuyên nghiêm túc nhìn mọi người gật đầu:
" Rất tiếc, ta phải nói là rất hung hiểm. Bởi vì thứ xuất hiện tới đây có thể khiến toàn giới các thế lực mạnh mẽ ra quân."
" Tất nhiên! Đây là thứ gì vẫn chưa thể dự đoán trước. Nhưng ắt sẽ không đơn giản là bình thường tài nguyên."
Tạ Ngọc theo sau cũng lên tiếng:
" Nếu cần thiết, đừng nương tay với bất cứ kẻ nào."
" Yên tâm, chúng ta tuy là danh môn chính phái nhưng cũng không phải đầu gỗ mặc người khác chơi đùa." Trúc Phong đáp lời.
———
Ba ngày trong pháp bảo lặng lẽ trôi qua,...
Đến buổi sáng nọ, một âm thanh đã đánh thức mọi người khỏi tu luyện:
" Thanh Hà đệ tử nghe lệnh, tập hợp. Đã đến nơi."
Chung Ly nhanh chóng cắt đứt tu luyện, phủ lên áo choàng sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Doãn Ứng Nguyệt ở bên cạnh cũng vừa lúc xuất hiện, hai người nhìn nhau không nói chuyện chỉ tăng mạnh bước chân.
Đến nơi, Tần Xuyên và Hoắc Kiến đã có mặt. Gần đó còn có vị Nguyên Anh chân quân dẫn đội lần này. Chung Ly biết đến vị này chân quân, ngài ấy còn là thần tượng của không ít Thanh Hà đệ tử, danh tiếng vô cùng tốt.
Đạo Kính chân quân không hổ lời đồn, vẻ ngoài hào hoa phong nhã vô cùng, mị lực lớn đến mức trong phạm vi thần thức của nàng đã phát hiện vài đệ tử mới đến đang lặng lẽ đỏ mặt.
Chân quân chính là chân quân, giống như phát hiện ra nàng đánh giá, ánh mắt theo sau hướng tới.
Chung Ly cách lớp áo choàng vẫn có thể cảm nhận được áp lực. Phần cằm lộ ra khỏi áo choàng giống như bị thiêu đốt, thực sự đáng sợ hơn khi nàng sử dụng Toái Bổ thảo rất nhiều. Cũng may ánh mắt này dừng lại không lâu, cơ bắp của Chung Ly bấy giờ mới dám buông ra.
Ứng Nguyệt hình như không phát hiện, quàng lên vai nàng thì thầm:
" Hy vọng ta và ngươi có thể được truyền tống đến cùng một địa điểm."
" Tốt, cho dù không xuất hiện cùng một nơi, hít chung bầu không khí cũng không tồi."
Doãn Ứng Nguyệt phồng má đáp:
" Ngươi lần này không mang theo A Lân và Tử Đằng sao?"
" A Lân đột phá đã không thể tiến vào bí cảnh, Tử Đằng liền ở nhà chơi với nó."
" Rất tốt, ta cũng muốn kiếm thêm một yêu thú làm bạn với Tiểu Vũ. Nó hiện tại ở một mình cũng rất nhàm chán."
" Bí cảnh lần này là cơ duyên. Có cơ hội ngươi liền tìm kiếm một con ấu thú."
" Thì thầm cái gì? Có gì thú vị sao?" Tạ Ngọc không biết xuất hiện khi nào cũng lại gần các nàng to nhỏ.
Chung Ly nhìn hắn sau đó hắc hắc cười:
" Là rất thú vị, ngươi xem Ứng Nguyệt xuân phong phơi phới, chính là sắp được gặp tình lang~"
Tạ Ngọc ngạc nhiên hỏi:
" Tần Nhiễm kia cũng xuất hiện sao?"
Doãn Ứng Nguyệt mở to mắt nhìn hai người sau đó quay ngoắt đầu đáp:
" Ta không, hắn đến hay không có liên quan tới ta?"
" Đúng vậy a, chúng ta chỉ là đùa giỡn. Tai ngươi vì cái gì mà đỏ như vậy?" Chung Ly tiếp tục trêu trọc.
Tạ Ngọc và nàng đang ngấm ngầm cười thì Đạo Kính chân quân cuối cùng cũng mở miệng:
" Chúng đệ tử theo ta rời pháp bảo."
Sau đó như đột nhiên nhớ ra, vị này bổ sung thêm một câu:
" Chuẩn bị tinh thần thật tốt!"
" Tinh thần tốt để làm gì nga?" Ứng Nguyệt lầm bầm.
Chung Ly hơi cười đáp:
" Làm vạn nhân chú mục."
Vừa dứt lời ánh sáng ùa đến bao vây lấy mọi người, pháp bảo mở nhanh chóng mở ra. Không khí nóng hổi lập tức ập đến khiến áo choàng của nàng bay lên. Một góc mặt mới chỉ vừa lộ ra đã bị bàn tay nhanh nhẹn tóm về áo choàng che kín.
Bên cạnh Ứng Nguyệt hít vào một hơi lạnh sau đó trầm mặc cùng theo phía sau Đạo Kính chân quân.
Không khí túc sát bao trùm lấy nhóm người vừa mới lộ diện. Hàng ngàn cặp mắt dõi theo Thanh Hà tiên tông đệ tử.
Trong phạm vi bao trùm thần thức của nàng có thể thấy rõ mỗi một đệ tử Thanh Hà đều thẳng thắn sống lưng, chính là muốn kháng cự lại đánh giá ánh mắt xung quanh.
Nơi đây quả thực đã đến rất nhiều người, các nàng hẳn là tông môn cuối cùng xuất hiện.
" Haha, không hổ là Thanh Hà. Lên sân khấu lúc nào cũng luôn chọn cuối cùng." Một vị nữ tu cười duyên cất tiếng.
Đạo Kính chân quân quét một vòng khắp nơi các thế lực sau đó lễ độ trả lời:
" Thanh Hà tọa lạc gần nhất với Tam Đản Phục bí cảnh. Cho nên đi lại có thể không cần quá đuổi lộ trình. Các hạ đường xa mệt nhọc, đến sớm nghỉ ngơi âu cũng là lẽ thường tình."
Vị kia nữ chân quân phe phẩy trong tay quạt tròn nhìn chằm chằm Đạo Kính chân quân khuôn mặt nói tiếp:
" Nghe danh ngài đã lâu, nay được gặp gỡ quả nhiên là may mắn của Hồng Hoa."
Xem thái độ thay đổi chóng mặt của Hồng Hoa chân quân, xung quanh đệ tử đều bắt đầu to nhỏ bàn tán.
Tạ Ngọc cũng đúng lúc nói nhỏ vào tai nàng:
" Vị này rất nổi danh tại Quỳ Hoa tông."
" Nổi danh như thế nào?" Nàng hỏi lại.
Tạ Ngọc thần bí dùng tay ra hiệu, Chung Ly lập tức hiểu. Vội quay đầu nhìn kỹ vị nữ tu nổi danh ' háo sắc' này.
Nhan sắc quả thật không kém, chính là điển hình của mỹ nhân yểu điệu. Nhìn vẻ ngoài thật sự nhìn không ra vị này đã ở nguyên anh cảnh giới.
Đạo Kính nghe được chỉ bình tĩnh mỉm cười, sau cùng phủi phủi vạt áo ra hiệu cho đệ tử cắm trại mới trả lời:
" Cùng may mắn. Gặp được Hồng Hoa đạo hữu cũng là vinh hạnh của tại hạ."
Vị kia Quỳ Hoa tông chân quân nghe được đang vui mừng muốn tiếp theo nói chuyện thì liền bị một âm thanh cắt ngang:
" Các ngươi còn muốn trêu đùa đến bao giờ? Người đã đông đủ liền bắt đầu vào bàn đi." Một vị kiếm tu khí tràng mạnh mẽ đi đến cắt ngang.
Hai vị chân quân bị hắn ngắt lời cũng không tức giận, cả ba người lần lượt rời đi đến một phương hướng.
Đạo Kính trưởng lão trước khi rời đi đã quay sang dặn dò hai vị kim đan kỳ chân nhân sắp xếp đệ tử.
Chung Ly dõi ánh mắt theo ba bóng người rời khỏi, trong lòng trầm ngâm lại.
' Mỗi thế lực lớn ắt hẳn đều sẽ cử ra một vị chân quân, xuất hiện tại đây lại chỉ có hai vị Quỳ Hoa tông và Quy Nhất kiếm tông, đây là...kết minh?'
' So với đan tu và đạo tu tất nhiên Thanh Hà đáng giá kết minh hơn rất nhiều. Chờ đợi cùng tiến vào, thật sự là một cái bắt tay mạnh mẽ.'
" Ngươi đang suy nghĩ gì?" Tạ Ngọc vỗ vai nàng hỏi.
" Ta đang suy nghĩ, thế lực cần giành được bảo vật nhất lúc này hẳn sẽ không phải là tam đại tông môn. Nhưng đệ tử tam đại tất sẽ là mục tiêu đầu tiên bị nhắm vào."
Tạ Ngọc gật đầu, mắt hướng về đệ tử Quỳ Hoa và Quy Nhất đáp:
" Phía trên ba vị trưởng lão cùng bắt tay, phía dưới đệ tử liền trông theo hành sự."
" Các ngươi nghĩ lần này ai rất muốn có được Tam Đản Phục đứng đầu chiến lợi phẩm?" Ứng Nguyệt bên cạnh cũng cất tiếng.
Ba người mặc dù âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của Tần Xuyên ngay gần đó.
Nàng ấy đi tới, cùng ngồi xổm xuống đất tiếp lời:
" Rất khó xác định, nơi này thế lực nào cũng đã đặt cược một tay. Cử đi một thế hệ nhân tài tham gia, chính chúng ta cũng đã được tông môn đưa ra đặt cược."
" Nếu là một phay thế hệ bị đứt gãy, tông môn thực lực sẽ bị giảm xuống. Ta cảm thấy không tham gia mới chính là kẻ chiến thắng." Tần Xuyên nói thêm.
" Ngư ông đắc lợi, kích động một chút đã có thể thu được thành quả gấp nhiều lần." Chung Ly ôm đùi theo sau đáp.
" Ngươi nghi ngờ rằng sẽ có kẻ kích động các đệ tử?" Ứng Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
" Không khí một khi đã bị lây nhiễm sẽ rất khó để bình ổn lại. Thứ sắp xuất hiện bây giờ vẫn chỉ là đồn đoán. Cho dù nó là thật thì cũng chỉ củng cố được một thế lực, những thế lực còn lại không phải đã thua cược?" Chung Ly gật đầu trả lời.
" Ban đầu đã nói, thua cược một thế hệ chính là tổn thất nặng nề." Tần Xuyên nhìn ba người khuôn mặt sau đó khẳng định lại.
" Các ngươi nghĩ nhiều, chúng ta chỉ là luyện khí kỳ đệ tử, chỉ mới tiến tông được năm năm. Tu tiên giới nhân tài xuất hiện lớp lớp, bỏ phí năm năm lại đáng bao nhiêu?" Doãn Ứng Nguyệt tâm trạng nặng nề nói ra.
Im lặng lắng nghe Tạ Ngọc cuối cùng cũng tiếp lời:
" Năm năm đã đủ kéo xuống một thế hệ. Ngồi ở phía trên cao đã lâu, chỉ cần một chút sai sót phía dưới người sẽ không hề nương tay mà kéo ngươi xuống."
Tần Xuyên nhìn chằm chằm Tạ Ngọc phát biểu sau đó trực tiếp góp lời:
" Sư phụ ta từng nói, chúng ta này một thế hệ: vận khí cùng nhân quả tụ hội. Hà cớ gì lại tự coi rẻ mình?"
Ứng Nguyệt nghe thấy hai người phản bác liền đỏ mặt cúi đầu.
Chung Ly bên cạnh vỗ vai nàng ấy, mở miệng an ủi:
" Ngươi có thể xuất hiện tại nơi này lại không chỉ dựa vào vận khí. Những nỗ lực phấn đấu của ngươi mọi người lại đều có thể xem trong mắt. Ứng Nguyệt muốn thua sao?"
" Không, ta sẽ cố gắng hết sức, chúng ta sẽ không thua." Doãn Ứng Nguyệt mặc dù ngồi xổm nhưng vẫn lập tức thẳng thắn sống lưng nhìn mọi người đáp.
" Ta nói này, ba người các ngươi có thể góp nhặt thêm ta sao?" Tần Xuyên đột nhiên nghiêm túc hỏi chuyện.
" Tần sư tỷ muốn tham gia liền rất tốt."
Thấy ba người đều gật đầu đồng ý, Tần Xuyên bấy giờ mới thở ra.
Vài người vẫn muốn tiếp tục ngồi xổm nói chuyện thì Trúc Phong đi đến truyền lời:
" Doãn sư muội, có người muốn gặp ngươi."
Doãn Ứng Nguyệt giật mình, tò mò dõi mắt ra xa thì thấy một nam tử đầu đeo ngọc quan gọn nhẹ, trên thân ăn mặc Quy Nhất kiếm tông đệ tử phục sức.
Đang ngẩn người thì lập tức bị Chung Ly kéo dậy, tiến về phía nam tử đang chờ đợi.
Tần Xuyên thấy vậy cũng lập tức theo sau để lại Tạ Ngọc bơ vơ ngồi xổm nơi gò đất trống.
Hắn xoa mặt thở dài:
" Ta kém như vậy sao. Nam nhân kia vừa xuất hiện ta đồng bạn lập tức liền bỏ đi hết."
Tần Nhiễm nhìn vài nữ tử cùng đi đến cũng có chút bất ngờ nhưng vẻ ngoài vẫn vừa lúc hiện ra vẻ đạm nhiên lễ độ.
" Các vị sư muội, tại hạ Tần Nhiễm mạo phạm làm phiền."
" Ca ca, ngươi tìm Doãn sư muội là có việc?" Ứng Nguyệt chưa kịp trả lời đã lập tức nghe thấy giọng nói của Tần Xuyên.
Ca ca? Hai người họ...? Đúng rồi Tần Xuyên Tần Nhiễm, tại sao nàng lại không nhận ra tên hai người này rất giống một cặp huynh muội!
" Tần Xuyên, Doãn sư muội là ta vị hôn thê." Tần Nhiễm trả lời.
" Ra là vậy, vậy chúng ta sẽ không làm phiền hai người nữa." Nói xong Tần Xuyên kéo theo đang ở một bên hóng chuyện Chung Ly rời khỏi.
Chung Ly có chút không cam lòng nhìn nàng ấy ai oán.
" Chung sư muội, làm kỳ đà cản mũi không tốt."
" Ta chỉ muốn làm một pho tượng, yên lặng nghe một chút chuyện nhân sinh, thật sự quá nhàm chán."
Gầm gừ xong nàng liền hỏi thêm Tần Xuyên:
" Vị kia là ca ca ruột Tần sư tỷ?"
" Không phải, là dòng bên, vì vậy hắn hôn ước ta chưa từng biết đến."
Nàng gật đầu sau đó ngoan ngoãn để Tần Xuyên kéo đi.
....