" Ý ngươi là người nhà của ngươi không đồng ý ngươi gia nhập tông môn?"
Tạ Ngọc nhìn nàng hai mắt đáp tiếp:
" Đúng vậy, nhưng ta là con người càng ngăn cấm lại càng muốn làm."
Thấy hắn hai mắt thâm thuý nhìn nàng, nàng cũng không e ngại mà hỏi:
" Không sợ bị bắt về?"
Hắn nghe vậy haha cười nhìn nàng:
" Sẽ không, họ còn đang bận đấu tranh nội bộ, không rảnh đi đến bắt ta về."
Chung Ly có chút không tin tưởng nghe hắn nói, ở chung mấy ngày nàng hai cái bên người đồng bạn cảm giác nhanh nhạy đều không pháp hiện ra có người đi theo bảo vệ Tạ Ngọc. Vậy hắn mạnh mẽ hơi thở bao quanh là như thế nào? Hay là không phải hơi thở mà là một loại bí pháp? Ra ngoài có lớp nguỵ trang như vậy liền rất an toàn, nhìn xem nàng là một cái ví dụ, đều không dám manh động.
Nhìn Chung Ly không tin tưởng ánh mắt, Tạ Ngọc có chút bất đắc dĩ đáp:
" Ta nói đều là thật, ngươi cũng không cần luôn cảnh giác ta như vậy, ta không hề có ý xấu gì."
Hắn đã nói đến như vậy nàng cũng liền gật đầu:
" Tốt, ta tin tưởng."
Tên nhóc này vẫn luôn biết nàng nghi ngờ hắn, sau này đối nhân xử thế nàng cần phải cẩn trọng hơn.
Ngồi thêm một lúc thì Tiểu Á kêu có thể ăn cơm, đồ ăn đặt lên bàn từ sắc hương vị đều đầy đủ, tay nghề của Tiểu Á đã tốt hơn trước một chút. Đồ ăn đều mang theo hương thơm quanh quẩn đầu lưỡi, ngon nhất vẫn là món cá, thịt mềm lại không tanh, nàng và Tạ Ngọc trong bữa vẫn luôn tranh giành nhau gắp.
Ăn uống no nê, mấy người ngồi lại với nhau bàn bạc việc lên đường ngày mai. Nàng có chút lo lắng Tiểu Á vốn chưa từng sử dụng truyền tống trận có thể sẽ khó chịu được. Quyết định sẽ để Tử Đằng theo bên hắn, có thể phòng bất trắc. Bàn bạc mội chút liền từng người trở về phòng đi ngủ.
———
Hôm sau tỉnh dậy, Vân Vạn Á thấy trên tay có một vòng hoa quấn quanh liền sửng sốt. Tử Đằng liền giải thích là do Chung Ly để nàng bảo vệ hắn ngồi truyền tống. Tiểu Á biết lý do liền yên tâm giấu Tử Đằng sau ống tay áo. Mấy người rất nhanh liền tập hợp đầy đủ tiến đến truyền tống trận pháp. Lần này truyền tống tính cả họ liền có mười năm người. Đối với truyền tống trận cỡ nhỏ như vậy là quá đông người. Chung Ly cùng Tử Ngọc thấy số lượng người liền nhíu mày. Tạ Ngọc trực tiếp đến hỏi quản lý truyền tống trận này thì được báo cho là truyền tống trận mới vừa được gia cố, có thể tăng số lượng người truyền tống một lần.
" Đạo hữu thông cảm, số lượng người chờ truyền tống quá đông nên chúng ta phải tăng số lượng mỗi lượt mới có thể đáp ứng. Các vị yên tâm trận pháp đã được gia cố liền rất an toàn."
Chung Ly và Tạ Ngọc nghe vậy có chút tức giận nhưng ở dưới mái hiên không tiện trở mặt đành mím môi đi đến truyền tống trận.
Rất nhanh mọi người ổn định, trận pháp liền sáng lên, có một tia sáng vọt lên từ trận pháp, đoàn người bên trong đã lập tức biến mất.
Sau khi truyền tống trận hoạt, nhân viên đến kiểm tra gia cố lại thì thấy một mắt trận đã nứt vỡ vội gọi người quản lý trận pháp đến hỏi. Tên quản lý vừa rồi còn rất khéo léo đưa đẩy bây giờ đã xanh cả mặt. Tên kia kiểm tra trận pháp thấy vậy liền biết đã nguy:
" Ngươi,...Tùng Mậu ngươi nhét thêm người truyền tống? Trận pháp ta chỉ mới vừa gia cố sao có thể chịu được thêm nhiều người như vậy? Một mắt trận đã nứt vỡ e rằng truyền tống người đã có thể gặp nguy!"
Tùng Mậu nghe vậy hoảng sợ nói:
" A Cảnh xin ngươi, đừng báo cáo việc này tổng bộ, là do ta quá tham lam, ta con trai bệnh nặng cần gấp tiền mua đan dược nên ta mới hồ đồ như vậy. A Cảnh à nếu nói ra ta liền sẽ bị đuổi, mấy miệng ăn trong nhà đều là một mình ta gánh vác. Cầu ngươi A Cảnh.."
A Cảnh nghe hắn kể lể liền thở dài, nhìn kỹ mắt trận một lát mới nói:
" Ngươi lần sau đừng làm việc như vậy nữa, e rằng sẽ không ai còn có thể cứu nổi ngươi."
Hắn xem xét mắt trận liền có chút suy đoán, hy vọng nhóm người vừa rồi sẽ không bị không gian cắn nuốt. Thấy Tùng Mậu rối rít cảm ơn, hắn không quan tâm mà có chút suy tư nghĩ.
Bên này, sau khi truyền tống đi, không gian đè ép có chút khó thở, Chung Ly vẫn luôn cố nhịn mà nghĩ: chất lượng truyền tống trận này thật chẳng ra gì. Đang suy nghĩ thì không gian liền trấn động mạnh, ngực nàng trực tiếp buồn, một ngụm máu đến bên miệng liền trực tiếp phun ra. Nàng bị văng ra khỏi không gian vầng sáng ngã đập mạnh vào một cây cổ thụ liền bất tỉnh.
Giống Chung Ly bị văng ra như vậy còn có mấy người, đều là đứng ngoài rìa trận pháp. Những cái còn lại liền đã không có thể may mắn mà trực tiếp bị không gian cắn nuốt.
———
Tỉnh dậy liền thấy cả người đau đớn, ngực rất khó chịu, vội đổ ra một viên đan dược nuốt vào. Chung Ly lê thân xác mệt mỏi dựa vào gốc cây, dỡ xuống linh thú túi kêu gọi A Lân. A Lân mãi một lúc mới yếu ớt truyền âm kêu nàng muốn ngủ. Chung Ly cũng để nó nghỉ ngơi đeo lại túi bên hông. Lúc truyền tống trục trặc, A Lân đã vận dụng công lực bao lấy toàn thân nàng vì vậy Chung Ly mới có thể tránh cho bị thương nặng mà rơi xuống. Nhìn xung quanh muốn tìm kiếm đồng bạn nhưng chỉ thấy rừng sâu hoang vắng, không một bóng người. Chung Ly thân thể đau đớn cũng không có cố đi lại mà ngồi yên đợi đan dược chữa trị. Nàng không có linh lực nên không thể luyện hoá đan dược nhanh chóng, chỉ có thể chờ dược lực trải rộng từ từ.
Cảm thấy thân thể tốt lên một chút nàng mới nhân lúc sắc trời chưa ám đi tìm kiếm Tiểu Á và Tạ Ngọc.
" Hy vọng hai cái còn tốt, cũng may Tiểu Á có Tử Đằng bên người." Nàng vừa tìm kiếm vừa thì thầm nói.
Đang đi lại bỗng nàng nghe thấy một tiếng bước chân, sờ sờ sau lưng bố bọc yên lặng chờ phát động. Một thanh gai nhọn liền lao thẳng đến, Chung Ly mới chỉ vội vàng tránh khỏi liền đã có thêm hàng loạt thanh gai khác lao đến. Nàng tối sầm mặt rút ra kiếm vừa tránh vừa vận sức chém đứt từng đợt gai nhọn đâm đến. Thân pháp vận dụng đến mức tận cùng liền vẫn bị vài thanh gai xẹt qua đầu vai và bắp chân, vết thương trực tiếp trào máu. Chung Ly lùi khỏi khu vực vừa rồi liền nghe một âm thanh cót két như tiếng bánh xe, một con yêu thú người mọc đầy gai nhọn lao ra. Thấy không xiên chết được nàng mới lộ diện? A Lân đang suy yếu ngủ say nàng không thể đánh thức nó. Đánh giá một chút trước mắt yêu thú hình dáng có chút giống con nhím, tu vi nàng không thể xác định được. Trước mắt nếu gặp trung kỳ yêu thú trở lên nàng liền không có phần thắng.
Yêu thú thấy nàng nhìn nó liền há miệng lao lên, gai trên lưng mọc rậm rạp, từng đầu gai đều sắc nhọn mang theo ánh sáng bạc. Nhanh nhẹn tránh thoát khỏi vị trí vừa đứng, nhím yêu liền đâm mạnh đến, trên mặt đất một hố to hiện ra. Nàng nhíu chặt mày nhanh chóng thoát đi nó vài đòn tấn công liên tiếp, trên vai trái đã bị xuyên qua một cái gai nhọn, vết thương đau đớn xuyên tâm. Nhím yêu nhìn thân thể nặng nề nhưng tốc độ lại rất nhanh, nó cả công cả thủ đều vô cùng phối hợp khiến nàng vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay.