Mạc Lưu Ly nén sự đau nhức đang từng đợt làm rụng rời tay chân mình, nặng nề đứng dậy. Thể chất cô vốn yếu, căn bệnh tim này lại không cho phép cô chạy nhanh, càng khiến cô thêm lo lắng cho sự an nguy của Lãnh Dịch Khiêm trong mỗi giây mỗi phút. Mạc Lưu Ly dáo dác nhìn quanh tìm kiếm anh, trong lòng không kìm nổi bất an. Anh ấy đâu rồi? Tại sao chỉ còn có mình cô nằm đây? Có khi nào... người ta bắt anh ấy đi rồi?
Những suy nghĩ cứ chậm rãi được viết nên bất chợt khiến lòng dạ cô nóng như lửa đốt. Bước chân vì thế mà đi nhanh hơn vài phần. Dưới này hoang vu đến đáng sợ, đâu đâu cũng rập rình những mối nguy hiểm. Quả không thể ở lại lâu, dù cho... Lãnh Dịch Khiêm có chết, nhất định cũng phải tìm được xác người. Nhưng tuyệt đối, Lãnh Dịch Khiêm... anh không được xảy ra mệnh hệ gì!
Mạc Lưu Ly ngước nhìn lên đồi dốc, xác định vị trí mà hai người đã rơi xuống. Con dốc chết người này có nhiều vách đá lởm chởm, còn có những cành cây sắc nhọn cắm ra lắc lẻo giữa lưng chừng, dưới chân lại um tùm bụi rậm gai, thật không cho con người ta cơ hội toàn thây nếu rơi xuống. Con dốc khá dài cộng với việc Lãnh Dịch Khiêm dùng lực mạnh ôm cô nhảy ra khỏi xe chắc chắn đã gây ra cho anh nhiều thương tích. Nếu không mau chóng tìm ra anh, không biết anh có thể cầm cự đến bao lâu.
Mạc Lưu Ly vội vội vàng vàng bước thấp bước cao, đi dọc chân đồi lúi húi tìm kiếm. Trời đã chập tối, nếu không mau tìm ra nhau thì hậu quả về sau khó lường, nhất là ở nơi đây có nhiều thú dữ. Đi được mấy trăm bước, Mạc Lưu Ly đã nhìn thấy một cái hang cao ở gần chân đồi, có một cánh tay buông thỏng ra ngoài. Mạc Lưu Ly cả kinh, cô thu hết can đảm tiến tới gần hơn thì liền nhận ra ngay chiếc nhẫn biểu trưng của Lãnh gia trên tay người đó. Lãnh Dịch Khiêm!!!
Bao nhiêu kinh hoảng, bao nhiêu lo sợ thu hết vào từng bước chạy của Mạc Lưu Ly. Cô sợ... Cô rất sợ... Đừng! Chúa ơi, người đừng tàn nhẫn với con như vậy...! Đừng bắt con phải đối mặt... với thi thể anh ấy!
Mạc Lưu Ly cởi đôi giày đế cao bất tiện khỏi chân, cô hít sâu một hơi rồi vội vã bám víu vách đá leo lên hang. Vách đá sắc nhọn vài lần làm cô bị trầy trật, khiến cô vốn không giỏi leo trèo nay lại càng thêm khó khăn. Mạc Lưu Ly hổn hển thở từng tiếng, cuối cùng cũng leo đến cái hang này. Lãnh Dịch Khiêm!
Cô tức tốc lao người tới, tim như ngừng đập khi thấy anh nằm bất tỉnh, quần áo rướm máu chằng chịt những vết thương.
-- Dịch Khiêm! Dịch Khiêm!!! -- Trộn trong dòng nước mắt nhạt nhòa là từng tiếng thét xé lòng của Mạc Lưu Ly. Trời bị bao trùm bởi sự u ám của màn đêm đằng đẵng hệt như lòng cô đang bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi mất đi một người. -- Tỉnh dậy đi! Đừng chết! Có chết, cũng phải chết cho oanh liệt vào!!!
Mạc Lưu Ly bất chấp lay mạnh người Lãnh Dịch Khiêm, cô không có đủ dũng khí để trấn áp nỗi sợ trong tâm trí nên cứ thế mà òa khóc. Giọng của Mạc Lưu Ly đứt quãng bởi từng tiếng nấc, tay hết ấn ngực Lãnh Dịch Khiêm lại run rẩy đưa lên mũi kiểm tra hơi thở anh.
-- Dịch Khiêm!!! Cậu chẳng phải hờ hững với phụ nữ lắm sao!? Vì "anh hùng cứu mĩ nhân" mà chết, người đời sau sẽ coi cậu thành cái gì cơ chứ? -- Mạc Lưu Ly cảm thấy đầu óc choáng váng sau từng trận điên đảo. Cô mệt mỏi gục người xuống, tay gắt gao nắm chặt tay anh, vẫn không ngừng thút thít. -- Lãnh Dịch Khiêm... Đừng chết...
-- Tự cho mình là "mĩ nhân". -- Đột nhiên giọng Lãnh Dịch Khiêm nói yếu ớt vang lên khiến Mạc Lưu Ly lập tức dựng người dậy.
-- Cậu! Cậu chưa chết!!!
-- Chưa chết. -- Đúng là vậy, Lãnh Dịch Khiêm tuy thương tích đầy mình, song vẫn còn may mắn giữ lại cái mạng. Hoặc có lẽ, anh đã đi đến một nơi rất xa, nếu không có tiếng gọi kéo anh về của cô.
Mạc Lưu Ly run run nắm chặt tay anh, cảm nhận anh động đậy từng khớp tay mà không khỏi vui mừng.
Tạ ơn chúa, con cứ tưởng... người đã mang anh ấy đi...
Nước mắt lưng chừng khóe mi, Mạc Lưu Ly vô thức áp bàn tay anh vào má cô, truyền đến từng cơn ấm. Cô nhắm mắt lại để cảm nhận sự ấm áp ấy, thật lạ, ngỡ như cô đã chết rồi ngay khoảnh khoắc đó. Có lẽ Mạc Lưu Ly cũng không biết, có một giọt lệ đã chậm rãi trượt dài xuống, nóng hổi.
Khuôn mặt mãn nguyện ấy của Mạc Lưu Ly khiến Lãnh Dịch Khiêm phút chốc thất thần. Có lẽ biểu cảm hạnh phúc dường kia, là một nỗi ám ảnh đến tận mai sau của anh. Không phải vì cô trong giây phút ấy trở nên xinh đẹp như một thiên sứ, giang đôi tay cứu vớt một kẻ tội đồ, cảm hóa một linh hồn tội lỗi... mà là vì khoảnh khắc ấy bất chợt khiến Lãnh Dịch Khiêm nhận ra, người con gái trước mắt vô cùng yêu anh. Thực sự rất yêu anh... hơn những năm tháng anh nghĩ.
Đừng vì bất cứ người phụ nữ nào mà trầm luân. Họ không xứng, còn anh không đáng.
Không hiểu vì sao, Lãnh Dịch Khiêm nhíu mày giật tay lại trước sự sững sờ của Mạc Lưu Ly. Nhưng ngay lập tức Lãnh Dịch Khiêm thấy hối hận, cử động vừa rồi của anh đã động tới vết rách ở khuỷu tay, khiến nó rỉ máu. Anh nhăn mặt đau đớn, Mạc Lưu Ly thấy thế thì cuống cuồng cả lên, cô vồn vã xé áo mình lấy vải băng lại cho anh, không còn để tâm thái độ vừa rồi của "Lãnh thiếu". Một ngọn gió lạnh thổi vù quá, cô cảm nhận được thân hình Lãnh Dịch Khiêm thoáng chốc run rẩy.
-- Đi thôi, chúng ta vào trong hang.
Mạc Lưu Ly bước tới dìu anh đứng lên, Lãnh Dịch Khiêm ban đầu có chút bài xích đẩy cô ra. Nhưng sau cùng, tự thấy mình không đứng vững nổi, anh đành mặc sĩ diện để cho Mạc Lưu Ly đỡ vào.
Hang đá chật hẹp xộc mùi bụi gỗ khiến Lãnh Dịch Khiêm có phần khó chịu, không khí mốc meo còn chi chít những sâu bọ. Điều kiện này không tốt cho vết thương của anh. Nếu anh bị nhiễm trùng trong thể trạng này, vậy rất khó có khả năng sống sót.
Lãnh Dịch Khiêm ngồi tạm xuống khúc gỗ phủ đầy rong rêu có trong hang, đầu óc bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cú rơi vừa rồi khá mạnh, làm tứ chi anh như thể bị đứt lìa, thật không biết có thể cầm cự bao lâu. Mạc Lưu Ly lấy hết đồ vật từ trong túi áo ra, nhìn ngắm một hồi, đầu chợt suy nghĩ miên man. Mãi đến khi tiếng hắt xì của Lãnh Dịch Khiêm đánh thức cô, cô mới quay lại thực tại.
-- Cậu mặc đi. -- Mạc Lưu Ly cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên anh, ngay lập tức bị Lãnh Dịch Khiêm dứt khoát trả lại.
-- Không. Mặc vào đi, ban đêm rất lạnh. -- Lãnh Dịch Khiêm cau mày nói, giọng điệu có phần dữ dằn. Toan thấy Mạc Lưu Ly còn cứng đầu định khoác lại cho mình, Lãnh Dịch Khiêm lạnh nhạt nói thêm. -- Đằng nào đã sẵn thói quen tối ngủ phải có chăn đắp, em cũng sẽ quay qua giựt lại.
Mạc Lưu Ly nghe vậy thì bật cười, cũng không dùng dằng khoác áo cho Lãnh Dịch Khiêm nữa. Cô đi loanh quanh tìm vài ba cành cây khô rải rác trong hang, rút từ túi quần chiếc bật lửa nhóm lửa lên. Thấy không gian im ắng quá, Mạc Lưu Ly cố vui vẻ chêm thêm vài lời:
-- Em không ngờ cậu chủ Lãnh biết thói quen mới có một năm nay của em đấy!
-- Đây là tuyến đồi nổi tiếng buôn gỗ lậu mà bọn vận chuyển thường xuyên đi qua. Cái hang này là nơi bọn chúng đục ra để nghỉ chân, sau này bị tuần tra phát hiện thì lấp đi. Thủ hạ Lãnh gia nhất định sẽ bất chấp tất cả khởi hành tìm chúng ta sáng mai, chỉ cần cầm cự được qua tối nay...
"Chỉ cần qua được tối nay..." Khỏi cần nhìn nét mặt của anh cũng biết sự bất lực của anh khi nói ra những lời này. Không kể đến thương thế nghiêm trọng của Lãnh Dịch Khiêm, vấn đề là ở nơi đây quá nửa khuya nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhiều. Lúc nãy Mạc Lưu Ly đã đi khắp hang góp nhặt mới được chút gỗ khô này đốt lên sưởi ấm, nhưng sẽ không đủ cháy qua nửa đêm. Hai người quần áo rách bươm không đủ ấm, cộng với việc không có thức ăn để giữ sức, chỉ sợ Lãnh Dịch Khiêm lúc này chính là cảm thấy điều mình nói cũng quá hoang đường. Mà dưới khu đồi hiu quạnh thế này, thú dữ cũng rình rập săn mồi không ít. Nếu như Mạc Lưu Ly mới nãy còn có ý đi dọc chân đồi kiếm củi về đốt tiếp thì bây giờ đã nhất quyết không muốn rời hang sau khi nghe tiếng sói hú gọi bầy. Mạc Lưu Ly thu người về, nhìn chằm chằm vào đốm lửa tí tách.
-- Sợ rồi à? -- Lãnh Dịch Khiêm uể oải ngả người xuống, cười hờ. Mùi rêu mốc xông vào mũi khiến anh khẽ nhíu mày.
-- À... -- Mạc Lưu Ly liếc nhìn lại Lãnh Dịch Khiêm, vẻ mặt có chút bí hiểm.
-- Tiếng "à" đó là sao?
-- Tối nay sẽ rất lạnh đấy!
-- Thì sao?
-- Cậu có muốn cùng em trong hang làm ấm người không? Như cái lúc Bạch thiếu chủ làm với chị Tử Đằng ấy! Không biết chừng, cũng có Trình thiếu chủ và Bạch thiếu chủ lại đứng ở ngoài chờ như cậu ngày đó thì sao?
Lãnh Dịch Khiêm thật sự trợn mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Lưu Ly hết sức tự nhiên mà thốt nên những lời này. Cảm thấy như bị trêu tức đến nghẹn, anh dứt khoát quay lưng về phía Mạc Lưu Ly, hừ hừ vài cái rõ to:
-- Đừng nói nữa!
-- Ai da cậu mắc cỡ đúng không!? -- Hình như Mạc Lưu Ly không biết điểm dừng mà còn dạn dĩ đến bất thường trêu chọc vị Lãnh thiếu trước mặt. -- Ai bảo cậu Lãnh sống hai mươi mấy năm đến giờ vẫn còn là trai tân chứ? Nếu đổi lại là Bạch thiếu nghe Đằng tỷ nói câu này, chắc bây giờ đã làm khúc dạo đầu rồi!
-- MẠC LƯU LY!!! -- Lãnh Dịch Khiêm quả thật bị những lời cô nói làm cho tức điên lên rồi! Anh ngồi phắt dậy, nhìn cô dữ dằn với ý thị cảnh cáo rõ rệt. -- Em im ngay cho tôi! Em đi quá giới hạn rồi!
Vậy mà Mạc Lưu Ly chỉ nhìn Lãnh Dịch Khiêm rồi cười cười như thể không có gì to tát. Lãnh Dịch Khiêm đương nhiên có sự nghi ngờ thái độ lạ lùng của cô. Cô rất bạo dạn nói những lời nói "đen tối" thế kia trong khi trước đây Mạc Lưu Ly đối với phương diện này rất ngại. Hơn nữa còn cả gan chọc tức anh, trái với vẻ khúm núm ngày thường của mình.
Và, em cười nhiều hơn mọi ngày.
Trước cách hành xử kì hoặc của Mạc Lưu Ly, Lãnh Dịch Khiêm cho rằng đây là cách khiến cô phân tâm nỗi sợ hãi trong lòng nên cơn giận cũng dịu bớt. Anh mệt mỏi nằm xuống, lúc nãy đứng dậy đã một lần nữa động tới miệng vết thương, làm cho anh đau nhói. Anh không chấp cô nữa, hằn học nói:
-- Đừng bao giờ khiêu khích ranh giới giữa tôi và em. -- Lãnh Dịch Khiêm nói xong liền thấy mí mắt trĩu nặng, anh đã mất sức quá nhiều. Có lẽ, một cái chợp mắt sẽ tốt cho anh trong giờ phút này. -- Tôi chợp mắt một lúc. Em tự chăm sóc lấy. Lúc cảm thấy có nguy hiểm thì gọi tôi dậy.
-- Vâng.
Nói đoạn Lãnh Dịch Khiêm mơ màng ngủ thiếp đi. Mây đen thêu lên từng tấc trời, dệt nên một khung cảnh sầu bi mà chỉ Mạc Lưu Ly mới thấy. Cô ngước nhìn trời đã chuyển lạnh, mà thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Thời gian cuối cùng cũng chạm thời khắc phải dừng lại.
Ai mà biết được... một cái chợp mắt của một người con trai đã đổi lấy một giấc ngủ vĩnh hằng của một người con gái.
***
Cánh cửa sắt nặng trịch tự động mở để chiếc Limousine chầm chậm tiến vào. Chu Tử Đằng ngồi yên vị trong xe, cố quan sát địa hình để trấn áp trái tim đang đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ai mà biết được được ở cao tốc La Verne có xây một cái hầm cơ chứ? Cao tốc này xây quấn quanh một quả núi dẫn ra ngoại thành, đường đi quanh co có nhiều khúc cua chết người. Đường đi nguy hiểm là thế mà lại không có rào chắn ở bìa ngoài, chỉ cần lái xe không chú ý một chút thôi là sẽ rơi xuống vực tan xác ngay tức khắc. Cũng vì vậy mà "Cao tốc Tử thần" này rất hiếm người mạo hiểm đi qua dù đây là đường tắt ngắn nhất, cùng lắm xuất hiện ở cao tốc này chỉ có những thanh niên ngông cuồng thích tổ chức đua xe hay thử cảm giác mạnh. Bản thân Chu Tử Đằng vốn rất chắc tay lái mà trên đoạn đường đến đây cũng phải đổ mồ hôi hột.
Tại khúc cua thứ tư, ngay mặt núi sát liền với đường cao tốc là địa điểm hẹn mà Chu Khuynh Cơ gửi cho cô. Chu Tử Đằng đã tới nơi, song chẳng thấy có ai ở chỗ này, bốn bề chỉ có xe cô đứng trơ trọi. Trong khi cô đang sốt ruột ngó nghiêng thì bỗng "cửa núi" đột ngột mở ra. Mặt núi mà cô thấy trước mắt nhanh chóng tách ra hai bên để lộ một cánh cửa sắt bên trong.
Phải, là cánh cửa! Không thể tin được quả núi này đã được đục bên trong và xây hẳn một tầng hầm tân trang thiết bị đầy đủ trong đó. Dăm ba tên thủ hạ mặc áo đen hùng hổ bước ra, ai nấy cũng sặc mùi chết chóc. Cánh cửa tiên tiến sau khi nhận diện không còn người bước ra đã tự động đóng lại nhanh như chớp. Dường như đây là một hệ thống cửa bảo mật được cài sẵn tuyệt đối không cho ai có cơ hội bước vào.
Hai tên lực lưỡng trong số bốn tên bước tới, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của chúng mạnh bạo phá cửa xe của cô rồi ném quăng ra xa như để thị uy. Hắn thô lỗ núm áo lôi cô ra khỏi xe, tên kia ở sau vươn tay dùng lực đẩy ngã khiến cô té sụp xuống mặt đường. Một tên khác thích thú nâng cằm cô lên rồi huơ cao tay giáng thẳng xuống mặt cô một bạt tai đau điếng. Chu Tử Đằng không hề hé răng rên rỉ lấy một tiếng, máu từ khóe miệng cô chậm rãi chảy xuống từng giọt đậm. Tên còn lại cuối cùng cũng góp một tay, hắn thô bạo nắm tóc cô giật ngược ra sau, hung hăng rút con dao găm trong túi mình ra chém lên một đường. Từng lọn tóc của cô bị đứt lìa cứ thế mà rơi lả tả xuống mặt đường, mái tóc trước kia dài đến lưng bây giờ chỉ còn lòa xòa ở ngang vai.
Cô biết nhìn cô bây giờ rất thảm hại. Cô biết đây là ý chỉ của Chu Khuynh Cơ, vui thú nhìn cô quằn quại. Một tên ở đằng sau như thấy chưa đủ, mạnh tay nắm áo cô xé toạc ra, áo cô bị xé rách để lộ tấm lưng trắng ngần. Vì quá mạnh tay mà móng tay của hắn đã cào qua da thịt cô, để lại trên đó vết bầm đỏ rướm máu. Chu Tử Đằng gắt gao ôm vạt áo trước che trước ngực, vì áo cô là kiểu áo cột cổ thắt dây ở eo cho nên vẫn chưa hoàn toàn rách vải đến lộ hết thân trên.
Xong xuôi bọn chúng thô thiển cười ha hả, Chu Tử Đằng cắn chặt răng, chẳng biểu hiện một chút gì là chống đối, cứ để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm, cô chỉ cần mạng sống vẹn toàn để cứu con gái cô ra khỏi đây. Cô ả muốn cô thê thảm thì cô sẽ thê thảm, muốn cô thống khổ thì cô sẽ thống khổ, lúc này đây vị thế của cô hiện giờ không cho phép cô vì chút lòng tự trọng mà chọc tức cô ta. Nếu cùng đường thì cô chỉ mong muốn Chu Khuynh Cơ trút thù hận lên cô, không đả động Bạch Ngân Đằng.
Quả nhiên từ bộ đàm giắt ngang lưng của cái tên vừa hung dữ cắt tóc cô khi nãy truyền đến giọng nói thỏa mãn của Chu Khuynh Cơ: "Mang ả ta vào! Để xem ả kênh kiệu được bao lâu!"
Ngay lập tức bốn tên vận đồ đen cao to đứng lại nghiêm chỉnh, tên ở sau còn vì thấy khoái chí mà cho bờ lưng nõn nà của cô một đạp khiến cô hoàn toàn quỳ xuống. Cô có thể ngửi thấy mùi máu tang từ khóe miệng cô vẫn đang ngừng chảy in máu xuống mặt đường. Tên đứng trước mặt cô hình như sực nhớ ra thứ gì đó mà cúi người xuống, bàn tay bât đầu sờ soạng lần mò cơ thể cô.
-- Khốn nạn!!! Buông ra!!! -- Chu Tử Đằng vừa giãy người hét lên liền bị hai tên vạm vỡ ở sau kìm xuống chế trụ. Cô nước mắt rơi lã chã, chỉ còn biết nghiến răng khuất nhục để mặc hắn mò mẫm len lỏi khắp ngóc ngách thân thể mình.
Xong chuyện, hắn ta làm bộ gật gật đầu mấy cái, trước khi đứng lên còn cố vươn tay véo mạnh ngực cô một cái. Cô trừng mắt nhìn hắn liền bị gã không thương tiếc đạp một cái. Hắn ta phủi tay, chuyên nghiệp nói:
-- Ổn cả, người cô ta không có thiết bị gì. Có thể nhập mật mã mà không sợ cô ta truyền tín hiệu liên lạc rồi. -- Nói xong gã còn sảng khoái nhếch môi cười kệch cỡm, trong đầu còn ý nghĩ muốn xin chủ nhân Chu Khuynh Cơ trước khi giết chết cô ta hãy để cho hắn hưởng thụ chà đạp một phen.
Cô siết chặt mảnh áo rồi liêng liếc mắt nhìn, cánh cửa kia đúng thật cần có mật khẩu mới vào được. Tên bự con nhất vụng về quẹt thẻ rồi nhập mật mã có 4 con số lên khóa cửa không một chút phòng bị gì nữa khi nghe đồng bọn vừa nói.
1234
Mật khẩu không ngờ lại là 4 con số liên tiếp dễ dàng như vậy. Đúng theo phong cách của Chu Khuynh Cơ, quan niệm những gì càng dễ con người ta càng phức tạp hóa. Không bao giờ nghĩ đến sẽ có chuyện cô ta đặt mật khẩu khôi hài như vậy, vì thế nên bốn con số tưởng chừng đơn giản này lại nằm ngoài dự liệu của những kẻ muốn đột nhập.
Chu Tử Đằng nhanh tay quệt máu từ khóe môi mình rồi viết lên mặt đường, hy vọng nếu có người đến cứu họ sẽ cứu được cô.
"PW 1234"
Xong xuôi, Chu Tử Đằng vờ đau đớn trườn người lên để che đi, bọn chúng tưởng cô đang đau đớn mà cuộn người nên cũng không để ý gì nhiều. Sau cùng khi đã xác nhận, cửa liền tức khắc mở ra, hai tên đằng sau liền lập tức tiến tới nhấc cô lên lôi đi xềnh xệch vào trong. Căn hầm chỉ có vài ba ánh đèn nhấp nháy, lại trúng Chu Tử Đằng vì mất sức mà lả người đi nên không thể quan sát kĩ càng. Cô chỉ nhớ mình đã rẽ phải ba lần, đi lên hai tầng lầu, thẳng đến một cánh cửa kính trong suốt phải quẹt thẻ để mở.
Cánh cửa mở ra, cô đã thoáng nghe tiếng khóc nấc lên của Bạch Ngân Đằng. Bước chân trì trệ của cô vì thế mà trở nên gấp rút. Vẻ lo lắng càng lúc càng hiện rõ trên mặt cô, cuối cùng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Ngân Đằng bị treo lơ lửng trên trần nhà, trái tim của Chu Tử Đằng như ngừng đập.
-- Ngân Đằng!!!!!!!! -- Chu Tử Đằng hét lên thất thanh. Không biết cô lấy sức ở đâu mà có thể xô ngã hai tên thủ hạ đứng chắn cản cô, bất chấp lao tới. -- Ngân Đằng!!! Mẹ đây! Mẹ đến rồi đây!
Có lẽ bị tiếng la xé lòng của mẹ làm cho kinh sợ, Bạch Ngân Đằng khóc toáng lên quẫy quẫy người. Nhìn con bị cột treo lên cao mà Chu Tử Đằng ứa nước mắt, nét căm phẫn cùng hoảng sợ tột độ hiện rõ trong mắt cô, tay cô siết chặt lại, cố nhìn xung quanh tìm cách cứu con gái.
-- Thật cảm động quá đi! Nếu con tao được sinh ra, có lẽ cũng tròn trịa như con gái mày bây giờ. -- Chu Khuynh Cơ đứng ở lan can trên cao hất hàm nói vọng xuống.
Trên tay cô ta nắm sợi dây thừng treo con gái cô qua cái ròng rọc, còn ác ý làm hờ buông thả tay khiến Bạch Ngân Đằng như muốn rớt xuống. Con bé bị thả rơi xuống rồi đột ngột thựng lại khiến cho dây thừng căng ra siết cho đau điếng mà khóc dữ dội.
-- Đừng!!! -- Chu Tử Đằng mặt trắng bệch đứng ở dưới hét lên, hai tên đàn ông vừa nãy đã lao tới ghì cô xuống khiến cô không thể vùng vẫy. Cô chỉ còn biết trợn trừng mắt nhìn thân ảnh con gái yếu ớt đung đưa mà gào lên từng tiếng đứt ruột. -- Đừng!!! Đừng hại nó!!! Tôi xin cô...
-- Xin tao? Ha, mày nghĩ mày xứng sao? -- Nói rồi ả ta làm bộ yểu điệu cuộn quanh sợi dây qua lòng bàn tay, liếc xéo Chu Tử Đằng, hừ một cái. -- Nhưng nếu mày thể hiện đủ thành ý, tao sẽ rủ lòng thương xót cho.
Nói rồi Chu Khuynh Cơ ngoắc ngoắc tay ra lệnh tên thủ hạ ở dưới chạy lên. Một tên rảnh rỗi trong số bốn tên nhanh nhẹn chạy lên cho cô ta sai bảo. Chu Khuynh Cơ uyển chuyển chuyền sợi dây treo tính mạng Bạch Ngân Đằng cho hắn, gã cầm sợi dây thừng trong tay mà không khỏi vui thú, còn ác ý cố kéo lên thả xuống hành trái tim Chu Tử Đằng ở dưới như muốn chết đi sống lại. Chu Khuynh Cơ nhẹ nhàng bước xuống bậc thang xoắn ốc đã gỉ sắt, cô ta bước tới phía Chu Tử Đằng đang bị ghì xuống kia với cái khí thái uy nghi mà hùng hổ.
Tiếng đôi bốt của cô ta nện lên sàn mang theo vẽ thỏa mãn, khuôn mặt Chu Khuynh Cơ tràn ngập sự phấn khích, ả ta đã chờ đợi ngày này rất lâu. Tất nhiên khi đã đứng trước mặt Chu Tử Đằng, ả ta liền dùng cách thức quen thuộc nhất để làm bản thân hả giận - giáng cho cô một cái tát không lưu tình. Một tiếng *chát* vang lên rõ to, khuôn mặt Chu Tử Đằng in hằn năm dấu tay đỏ chói, vết thương vừa nãy ở khóe môi vì thế mà rách ra thêm.
-- Sao hả? Bạch phu nhân cũng có ngày này? -- Chu Khuynh Cơ cười nhếch môi. Cô ta cúi người xuống khiến những lọn tóc nâu óng rớt xuống từ bờ vai, nhìn thập phần yêu kiều. Trái với vẻ nhếch nhác của Chu Tử Đằng hiện giờ. Cô ta nâng cằm Chu Tử Đằng một cách thô bạo, vờ vuốt ve mái tóc đã bị cắt cụt đi của Chu Tử Đằng, hất hàm. -- Muốn cứu con gái? Được thôi!!! Làm mẹ thì phải hy sinh cho con một chút chứ!
Nói rồi ả mạnh tay hất cằm Chu Tử Đằng ra, đạp một cước vào bụng cô khiến cô ngã vật ra. Hai gã to con ở sau liền hiểu ý chủ nhân xốc cô lên lại, Chu Tử Đằng cảm thấy như lục phũ ngũ tạng đã rơi ra đến nơi rồi. Chu Khuynh Cơ ngoắc ngoắc tay gọi tên thủ hạ còn lại như gọi một chú cún, hắn ta biết ý liền đi lấy ngay một chiếc máy quay (mà cô chắc chắn đã chuẩn bị sẵn trước đó)!
-- Sao nhỉ? -- Chu Khuynh Cơ cầm máy quay, hướng thẳng về phía Chu Tử Đằng, cười cợt nhả. -- Mày muốn cứu con gái? Dễ thôi! Tự thoát y đồ mày ra rồi "phục vụ" thủ hạ của tao thật "chu đáo"! Nếu mày làm ba tên thủ hạ của tao hài lòng, tao sẽ nể tình tôi tớ mà tha cho con gái mày một mạng sống! Thế nào, dễ chứ?
Chu Tử Đằng nghe mà trợn trừng mắt, cô cắn chặt răng trước những lời lả lơi phát ra từ miệng Chu Khuynh Cơ. Cô ta muốn cô chịu khuất nhục! Muốn cô nếm trải cảm giác nhục nhã bẩn thỉu đến tận xương tủy!
-- Mày không chịu ư? Sao có thể! Bạch Dĩ Hiên cũng rất tự nhiên ném tao cho những tên đàn ông khác chơi đó thôi! Mày cứ tự nhiên như anh ấy đi, để tao quay lại và gửi cho anh ấy xem. Ái chà, phản ứng anh ấy sẽ thế nào đây? Ngài Lão đại trước đây đã chà đạp biết bao nhiêu người phụ nữ, nay người phụ nữ của mình lại bị chà đạp, thực rất muốn xem!
Chu Khuynh Cơ cười khúc khích giương máy quay trong trạng thái sẵn sàng, gật đầu nhẹ một cái. Hai tên kia mừng húm vội lần mò khắp cơ thể Chu Tử Đằng, thò vào trong bứt dây nịt ngực của cô. Chu Tử Đằng giãy giụa kịch liệt, không ngừng la hét phản kháng sự xâm hại của bọn chúng. Chu Khuynh Cơ cầm máy quay cười thích thú, ả càng vui vẻ hơn khi thấy một tên thủ hạ phối hợp nắm tóc bắt Chu Tử Đằng phải ngửa cổ lên, còn tên kia thì vội vàng... kéo khóa quần xuống.
-- Cút ra!!! Khốn kiếp!!! Cút ra!!! -- Chu Tử Đằng cố giãy mình ra liền bị tên ở sau giật tóc mạnh hơn nữa.
-- Phải rồi! Là như vậy đấy! -- Chu Khuynh Cơ vui sướng reo lên. Tay ả cầm máy quay mà không khỏi run lên thích thú, ngày này cuối cùng cũng tới. Để ả xem sau chuyện này, Bạch Dĩ Hiên có còn đủ rộng lượng mà thương yêu cô ta nữa không?
Đúng lúc đó, một tiếng "đoàng" rõ to vang lên ở ngoài cửa hầm khiến ai nấy cũng dừng ngay lập tức mọi hành động của mình. Chu Khuynh Cơ nhíu mày khi nghe tiếng súng kì lạ phát ra trong trụ sở liền cau có kêu:
-- Bảo mọi người tạm thời dừng hết mọi công việc thí nghiệm. Kêu tất cả thủ hạ tập hợp lại, bật camera giám sát lên xem chuyện gì xảy ra.
Đương lúc đó, một tiếng *bíp* đột ngột vang lên. Và cả tầng hầm được cho là bất khả xâm phạm nhanh chóng chìm vào bóng tối.
"Có kẻ đã ngắt điện khu trụ sở!!! Yêu cầu tất cả mọi người đề phòng xung quanh! "
"Báo động có xâm nhập!!! Giữ nguyên vị trí không được hành động bừa bãi!"
"Mau khởi động lại hệ thống! Trước hết đóng cổng hầm lại!!!"
"Chủ nhân đang ở đâu, xin người ra khởi động lại hệ thống an ninh!"
Chu Khuynh Cơ nghe vậy thì mày càng nhíu chặt hơn nữa, ả bật chế độ nhìn ban đêm trong chiếc máy quay đang cầm rồi sải bước đi ra. Ả còn quay lại lườm nguýt Chu Tử Đằng một cái, lớn giọng:
-- Đợi đến khi ta khởi động lại hệ thống hẳn làm tiếp. Việc bây giờ là cứ trông chừng nó!!!
-- Vâng!!!
"Chủ nhân, anh em đã tập hợp trước cửa, tin báo cho biết Lương thượng chủ sắp đến rồi!"
"Chủ nhân, có một nhóm thanh niên đua xe đang tiến về phía cao tốc. Nếu không đóng cửa lại chúng sẽ phát hiện! Xin người về phòng máy xử lí gấp!"
Từng tiếng la ó vang lên khiến Chu Tử Đằng thấy điếc cả tai. Hai tên lực lưỡng đằng sau vẫn chăm chăm ghì cô xuống khiến cô không thể nào động đậy! Chỉ biết lúc đó... cô có ngửi được mùi xạ hương quen thuộc phảng phất trong hầm kín. Và sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên.