*** Chu Tử Đằng cảm thấy tâm trạng rất nhẹ nhõm khi đã đoạn tuyệt với Chu gia. Cô lái xe lướt êm trên đường, con đường buổi đêm sáng lấp lánh ánh đèn vàng mờ ảo, trăng lung linh chiếu rọi đỉnh đầu. Nhà nhà đang vui vẻ quây quần bên nhau, đám trẻ con ra sân chạy nhảy cười nói rôm rả, phố sá náo nhiệt vẫn không lấn át được tiếng hò la rộn rã của chúng, đây mới là cái gọi là bình yên chân chính. Chu Tử Đằng cũng chìm vào suy nghĩ. Nếu cô đã cắt đứt quan hệ với Chu gia, cũng không thể xài tiền họ nữa. Để xem nào, ở thế giới của cô, có một câu "danh ngôn" rất nổi tiếng. Đó là đã gia nhập ngành thời trang, đừng bỏ qua cái tên Wisteria. Đúng vậy! Cô kiếp trước chính là một nhà thiết kế nổi tiếng thuộc đẳng cấp thế giới. Nhãn hiệu thời trang Glycine của cô phủ sóng khắp toàn cầu. Glycine trải rộng các mặt hàng thời trang từ túi xách đến trang sức, từ các phụ kiện thời trang cho đến áo quần. Đặc biệt là ở khoảng váy dạ tiệc. Những chiếc đầm do cô thiết kế được mệnh danh là "Những chiếc váy dành cho thảm đỏ". Như đã nói, đã gia nhập ngành thời trang thì không ai là không biết đến nữ thiết kế tài hoa mang nghệ danh là "Wisteria"- tên tiếng Anh của hoa Tử đằng. Nghĩ đến đây, cô thật tò mò không biết Wisteria có được tái xuất hay không đây. Lại trùng hợp công ty cô cũng tên Glycine, sẽ ra sao nếu Chu gia gặp lại cái tên đầy hoài niệm đây nhỉ! Đã đến lúc cô rúng động thế giới một lần nữa rồi. Sẽ thật hay khi biết được phản ứng của những kẻ trước đây chế nhạo cô nay lại khoác lên mình những chiếc đầm do cô thiết kế. Đang mải nghĩ vẩn vơ, Chu Tử Đằng không kịp để ý đến cô gái đang băng qua đường. Chu Tử Đằng hốt hoảng vội bẻ tay lái làm chiếc xe quay lộn mấy vòng. Chu Tử Đằng vội mở cửa xe lo lắng chạy tới cô gái đang run bần bật kia!
--Thật xin lỗi, xin lỗi! Cô có sao không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm, này này, cô nói gì đi! Cô... đừng nói là bị động thai đấy nhé! Ôi trời ơi!
***Chu Tử Đằng bộ dáng lúng túng vừa chạy vừa to giọng hỏi thăm từ lúc mới bước khỏi xe cho đến khi quỳ xuống gần cô gái suýt bị mình đúng. Cô gái nghe Chu Tử Đằng lua một tràng không kịp tiếp thu nổi, liền bật cười: "Chị à, chị bình tĩnh lại đã!"
Chu Tử Đằng đang độc thoại nghe tiếng nói mềm mại như nước của cô gái thì ngừng lại. Xinh quá! Trước mặt cô là một cô bé cỡ 16 tuổi, làn da trắng hồng mịn màng, đôi môi trái tim hồng hồng chúm chím, mái tóc màu nâu đậm ngắn xõa ngang vài, trên trán có vài sợi tóc thướt tha rũ xuống. Cô bé có đôi mắt phượng buồn màu nâu đen sâu thăm thẳm, cái miệng khi cười làm lộ ra chiếc răng khểnh trong rất đáng yêu. Cô bé có vẻ đẹp thuần khiết nhưng thật ảm đạm. Chu Tử Đằng say mê nhìn mới thấy mình thật thất thố, vội hỏi: "Em... chị thấy em run thế kia..". Cô bé vội khì cười: "Chị cứ thử bị đụng xe xem sao! Em dám chắc chị ngất luôn đấy."
***Chu Tử Đằng thấy cô bé ngoài bị hoảng sợ ra thì không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé này thật giống em gái Tử Lan của cô, khiến cô muốn yêu thương và tin tưởng. Cô vốn đã nhận định cô bé là người thân của cô rồi. Chu Tử Đằng nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng, ân cần hỏi:
-- Em gái, chị có thể mời em một bữa sáng coi như xin lỗi được không! Còn nữa, em mang cho chị một xúc cảm rất thân thuộc, như gia đình vậy. Chị muốn làm chị em kết nghĩa với em, có được không! Chị là Chu Tử Đằng.***Mạc Lưu Ly nghe đến cái tên Chu Tử Đằng thì không khỏi bất ngờ. Cô vẫn thường nghe những lời đồn không hay về chị này, nào là đỏng đảnh, là lẳng lơ, là khó gần. Nhưng bây giờ cô dám khẳng định điều đó là sai hoàn toàn. Cô gái trước mặt này, mang cho cô cảm giác có thể tin cậy, lại đúng như cô ấy nói, cô cũng cảm thấy cô gái này rất thân quen, nhất là ánh mắt chan hòa không thể giả của cô, làm Mạc Lưu Ly nương theo cảm xúc mà gật đầu:
--Chúng ta quả thật là chị em đấy! Em cũng có xúc cảm quen thuộc y hệt như chị vậy! Em rất vui khi được làm em gái của chị! Em là Mạc Lưu Ly, năm nay 17 tuổi!
***Chu Tử Đằng vui sướng khi có một người chị em chia sẻ ngọt bùi chưa được bao lâu thì bỗng chốc trở nên cứng đờ. Mạc Lưu Ly...
***Mạc Lưu Ly là nhân vật có cái chết tuy nhẹ nhàng nhưng cũng tang thương không kém "Chu Tử Đằng". Mạc Lưu Ly rất yêu Lãnh Dịch Khiêm- chủ nhân Lãnh gia, cũng là một nhà buôn vũ khí có tiếng trong thế giới ngầm và là bạn nối khố của Trình Phong Lữ. Có thể nói, các nam chủ của Chu Khuynh Cơ đều rất thân với con người lãnh huyết vô tình này. Mạc Lưu Ly, yêu con người này đã là một loại can đảm, nhưng yêu người anh cùng cha khác mẹ này lại là một loại can trường khó tưởng. Mẹ của Mạc Lưu Ly vốn là người hầu, một đêm ba của Lãnh Dịch Khiêm say rượu mới có Lưu Ly. Mẹ của Mạc Lưu Ly vì sợ Lãnh phu nhân vốn tàn nhẫn, âm độc nên đã rời đi khi hợp đồng làm việc chưa hết hiệu lực. Mẹ Mạc Lưu Ly vì sinh trong điều kiện thiếu thốn mà chết, Lưu Ly bị gửi vào trại trẻ mồ côi. Mới sinh ra Lưu Ly đã mang con nợ khổng lồ tiền bồi thường hợp đồng nên năm 10 tuổi, cô phải trở về Lãnh gia làm người ở thay phần của mẹ. Cô cũng biết rõ thân phận của mình qua lời di chúc của mẹ nên rất biết điều mà tránh né Lãnh Dịch Khiêm, cũng là anh mình. Chạy trời không khỏi nắng, Mạc Lưu Ly vô tình khơi gợi hứng thú với Lãnh Dịch Khiêm và khiến Lãnh thiếu để ý. Dần dần hai người tiếp xúc nhau nhiều hơn, sự thanh thuần không một chút giả tạo của Lưu Ly đã truyền hơi ấm cho đôi bàn tay vốn sinh ra để giết người của Lãnh Dịch Khiêm, anh ta dần thân mật với Lưu Ly hơn và Lưu Ly cũng đã sa vào lưới tình với anh ta. Dẫu biết mối quan hệ này là sai trái, Lưu Ly vẫn chấp nhận lời đề nghị làm nhân tình bí mật của Lãnh Dịch Khiêm dù anh ta đã có hôn sự với Giả Tư Lộ, con gái của giáo chủ giới Hắc đạo. Trong truyện, Giả Tư Lộ rất hay ghen và có thói chiếm hữu nên đã bị Chu Khuynh Cơ lợi dụng điểm này để mà hợp tác loại bỏ Mạc Lưu Ly và "Chu Tử Đằng". Họ đã thành công. Không, đúng hơn là Chu Khuynh Cơ đã thành công vì sau khi tiêu trừ Mạc Lưu Ly xong, Chu Khuynh Cơ cũng đã quay sang thủ tiêu luôn Giả Tư Lộ và chiếm lấy Lãnh Dịch Khiêm. Anh ta là vị nam chủ cuối cùng của Chu Khuynh Cơ, anh ta vốn yêu Lưu Ly nhưng do tính cách kiêu ngạo và vô tình nên đã đánh mất tình yêu này. Mãi đến khi Mạc Lưu Ly mất đi, Lãnh Dịch Khiêm mới đau đáu tìm kiếm lại bóng hình đơn thuần ấy. Và Chu Khuynh Cơ, thật khôn ngoan đã nắm thóp được điểm này mà phác họa vẻ nhu mì làm Lãnh Dịch Khiêm ngộ nhận. Thật đúng là bạn nối khố với Trình Phong Lữ, có không giữ, mất đừng tìm.
***Thấy Tử Đằng khi nghe xong tên mình thì chìm đắm trong suy nghĩ, Mạc Lưu Ly không khỏi lấy làm lạ. Cô nhìn đồng hồ mới phát hiện cũng đã đến giờ trở về Lãnh gia, vội cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của Chu Tử Đằng:
-- Chị à, em có việc phải đi rồi! Em rất thích chị đấy! Ngày mai Trình gia có tổ chức tiệc mừng thọ Trình lão phu nhân, em cũng sẽ có mặt ở đó! Em chỉ rãnh tối hôm đó thôi, sau khi bữa tiệc kết thúc, em biết một quán cà phê rất ngon, chị chở em đi nhé! Em không nhớ số điện thoại của mình nên mai gặp! Chị đừng cho em leo cây đấy!
***Nói rồi Mạc Lưu Ly chạy đi mất làm Chu Tử Đằng ngơ ngác. Lại là Trình gia! Hình như cô bé chưa biết cô đã đường ai nấy đi với Trình Phong Lữ. Thôi cũng không sao, dù gì Trình lão phu nhân trước đây cũng có chiếu cố cô vì cô cũng là đồng hương người Pháp giống bà ở đất khách quê người này. Cô cũng nên qua chào tạm biệt bà một tiếng. Chắc tối nay Lưu Ly phải vất vả nài nỉ tên Lãnh cục tượng ấy cho mình đi rồi. Cô cũng không nên phụ lòng con bé! Trời khuya thật yên tĩnh và thanh bình, có thể thấy vầng trăng đang khẽ cười cho sự cơ duyên kỳ ngộ này. Sự thay đổi của một người, kéo theo sự thay đổi của một người khác...