Tiết trời mùa thu gió hiu hiu nhè nhẹ, lá vàng êm đềm lìa cành, không gian đằm thắm đượm chút hữu tình, quả thực càng điểm xuyến cho cặp đôi đang ôm nhau đằng đó.
Nếu không biết rõ Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai, người ngoài nhìn vào chắc sẽ cho rằng "đôi tình nhân" này đang mừng rỡ ôm ấp nhau như thể được đoàn tụ không bằng.
Tất nhiên Bạch Dĩ Hiên thuộc kiểu người "biết rõ Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai", nhưng anh chọn cách suy nghĩ của "người ngoài". Bạch Dĩ Hiên mặt không sắc thái, chỉ nhìn cô rồi 'hờ hững' nói:
-- Được mấy lần rồi?
Chu Tử Đằng liền theo phản xạ rồi đẩy Từ Lục Giai ra, Từ Lục Giai cũng vờ huýt sáo buông cô ra. Cứ kiểu như bị chồng bắt gian tại trận vậy! Bạch Dĩ Hiên không nói gì nữa, anh bước đến nắm tay của Chu Tử Đằng lôi cô đi xềnh xệch. Lúc đi còn thờ ơ ném cho Từ Lục Giai cái nhìn lạnh thấu xương. Từ Lục Giai chỉ có thể đứng đó lặng nhìn Bạch Dĩ Hiên kéo cô đi, chỉ một khắc thôi, anh có ý muốn nắm tay giật cô lại vào lòng mình. Nhưng với tư cách gì chứ?
Nở một nụ cười nhẹ, cô không sao, vậy là tốt rồi, phải không?
Bạch Sở Viên nhìn bóng dáng anh trai đang có vẻ giận lắm kéo Chu Tử Đằng đi, rồi còn Từ Lục Giai như đang tự an ủi mình trở vào xe thì cũng nhún vai một cái. Chuyện tình cảm anh không phải là quân sư, tốt nhất không can dự thì hơn.
-- Bạch Sở Viên, anh có biết Đại luật sư Tần Ngũ không?
-- Tần Ngũ? Sao có thể không biết! Đệ nhất bất bại pháp trường, chỉ cần thấy Tần Ngũ ở bên phía nào thì y như rằng phía ấy sẽ thắng! Đừng nói là anh định mời hắn ta đến giải án của Chu Tử Đằng đấy nhé!? Tôi không tin anh mời được tên Đại luật sư đã "mai danh ẩn tích" ấy!
-- Lên xe đi.
Nói rồi Từ Lục Giai ngoắc đầu ra hiệu Bạch Sở Viên vào xe mình, Bạch Sở Viên khó hiểu nhưng cũng thực thấy tò mò, liền nhanh nhẹn bước lên xe. Từ Lục Giai bẻ tay lái, thẳng hướng đến biệt thự nhà họ Từ. Chiếc xe càn rỡ phóng qua, xé rách những vạt lá thu xơ xác đã lìa cành...
Hướng ngược lại, thẳng đến phòng riêng, Bạch Dĩ Hiên vẫn không nói không rằng trưng bộ mặt vô nắm chặt tay cô dắt đi. Chu Tử Đằng biết tâm trạng anh không vui nên cũng không mở miệng, ây dà, đợi anh hạ hỏa một chút rồi hẳn hay.
Bạch Dĩ Hiên đưa cô đến khu sảnh thứ hai sau Dinh thự, anh kéo cô lên tận phòng ngủ. Mặc dù nói là "kéo", nhưng Bạch Dĩ Hiên vẫn không làm đau cô, tốc độ cũng không gọi là quá nhanh, chưa đến mức phải thô lỗ với cô. Mở toang cửa phòng, anh ghì cô lên giường, cúi người xuống trừng phạt đôi môi nhỏ ấy.
Một tay anh chế trụ hai tay cô trên đỉnh đầu, tay kia nâng cằm cô lên, áp đôi môi lạnh của mình xuống đôi môi mọng căng tràn. Anh tách môi cô ra, bắt đầu thăm dò khoang miệng phía trong. Chu Tử Đằng cũng thật biết hưởng thụ, cô nhẹ đáp lại nụ hôn của anh, dây dưa quấn quít, môi lưỡi giao nhau tạo nên âm thanh mê hoặc.Bạch Dĩ Hiên càng trở nên cuồng nhiệt hơn, anh khẽ cắn hai cánh môi đỏ rồi điên cuồng mút lấy mút để như muốn nuốt trọn nó. Chỉ mới xa cô chưa bao lâu mà đã thèm khát đến thế, như một kẻ nghiện đang kêu gào được thỏa mãn. Bạch Dĩ Hiên lưu luyến rời đôi môi quyến rũ kia, anh hôn dọc xuống cổ, tham lam để lại chi chít ở đó những dấu hôn xanh tím. Anh cắn nhẹ ở vùng xương quai xanh, hôn liếm trên từng tấc da thịt làm thân thể cô run lên từng đợt. Khuôn mặt cô nhuộm một mảng phiếm hồng đầy dụ hoặc, tay trên anh vẫn ghì chặt tay cô xuống, càng khiến cô vì ngại ngùng cùng khó chịu mà cong người lên.
-- Trên người của em có mùi hắn.
-- Vậy anh xóa nó đi.
Lời nói ma mị như một lời dụ dỗ người ta phạm tội thốt ra từ chính người con gái gợi tình trước mắt. Cô nhìn anh rồi nhếch môi cười quyến rũ, cứ như vậy càng khiến anh thêm điên đảo. Bạch Dĩ Hiên vì lời cô nói mà cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, anh dời cái hôn xuống trước bầu ngực đẫy đà. Một tay anh xốc váy cô từ dưới lên, men theo chiếc đùi trắng mịn vuốt lên, khiến Chu Tử Đằng giật mình thở dốc. Tay anh du ngoạn khắp người cô, chạy dọc lên sống lưng rồi khẽ miết theo đường cong gợi cảm. Thao tác lại rất dễ dàng tháo dây áo ngực cô ra, tay trên cũng thôi ghì đôi tay đã siết chặt ga giường của cô.
Anh luồn tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng mở dây kéo. Váy áo rời khỏi người cô, để lộ tấm thân trắng nõn nà, tay sao càng xấu xa kéo tuột áo ngực cô xuống, cùng váy áo thoát y khỏi người cô. Thân thể thon thả với từng đường cong tuyệt đẹp phơi bày trước mắt anh làm thần kinh anh tê dại. Gương mặt của cô ửng đỏ, khẽ nhoẻn lên nụ cười mê hồn, như đang mời gọi anh, như đang mị hoặc anh, muốn anh phải say mê đến chìm đắm.
Bạch Dĩ Hiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, anh cúi người xuống ngậm lấy một bên nhũ hoa. Tay kia di dời lên quả anh đào còn lại, dùng lực nắn bóp. Anh như kẻ mất hết lí trí điên cuồng cắn, liếm, mút nơi căng tròn của cô, tay bên kia thì càng càn rỡ bóp thật mạnh. Anh dùng lực đạo khiến cô đau bật ra tiếng: "A", vào tai anh lại một thêm kích thích. Bàn tay hư hỏng còn lại mon men xuống nơi tư mật nhất của cô. Chu Tử Đằng cảm thấy toàn thân tê liệt như có dòng điện chạy qua, cô thở dốc, miệng vô tình phát ra tiếng rên rỉ đầy mị lực. Chẳng biết thế nào, anh đã hoàn toàn cởi bỏ lớp vải mỏng duy nhất còn lại trên thân thể ngọc ngà của cô.
Hơi thở anh trở nên trầm đục, vì kìm nén mà mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt điển trai kinh người. Từng nhịp thở của anh trở nên nặng nề, nhìn người con gái lõa thể gợi cảm trước mặt khiến anh đã sớm muốn đè cô xuống dày vò một đêm. Ngón tay anh khẽ khám phá vùng mẫn cảm chết người phía dưới, anh cho một ngón vào hoa huyệt sâu thẳm, mới khẽ động một cái đã làm cô giật nảy người lên.
Chu Tử Đằng cảm thấy đất trời xoay mòng mòng, tay cô bấu chặt vào ra giường, hơi thở trở nên dồn dập. Nhất là khi anh nhẹ thăm dò vùng bí mật của người phụ nữ, cô chẳng còn nhận thức được gì nữa.
-- Đừng... Khoan đã... -- Xen lẫn trong tiếng thở dốc mê mẩn mọi người đàn ông là tiếng nói yếu ớt nhiễm phong tình.-- Thật nhạy cảm. Đã tới nước này còn bảo anh dừng lại? -- Bạch Dĩ Hiên đôi mắt đã đục ngầu, anh cũng nhanh chóng cởi từng cúc áo, ham muốn được tiếp xúc một cách nguyên thủy nhất với cô càng thêm mãnh liệt.
-- Ưm.. Dừng lại... Em... Em nói thật đấy! A... -- Ngón tay anh lại xấu xa trêu đùa nơi tư mật của cô, khiến cô không thể chịu nổi mà yêu kiều thở dốc.
-- Anh... Không được! -- Chu Tử Đằng xấu hổ ngăn anh, hai tay cô vô lực chống lên bờ ngực vạm vỡ của anh, ánh mắt thực sự khẩn thiết xoáy sâu vào ánh mắt đã chìm vào dục vọng của anh.
-- Lại vì cái gì? Anh mặc kệ. Anh muốn em. Ngay bây giờ. -- Bạch Dĩ Hiên nãy giờ đã kìm nén rất lâu, vì không muốn làm cô sợ mà phải chịu đựng đi khúc dạo đầu, thực anh chưa làm thế với bất kì người phụ nữ nào. Quả thật chỉ có cô mới có thể làm anh điên dại đến mức này.
-- Em không đùa đâu! Anh dừng lại! -- Chu Tử Đằng bây giờ đã thang tỉnh mình lại, cô bất mãn nhìn anh kêu lên.
-- Không. -- Bạch Dĩ Hiên đáp lại một câu, lại tiếp tục chuyên tâm vào việc của mình, anh chuyển người xuống nơi thần bí của cô.
-- Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!!!
Tiếng cô cứ cương quyết vang lên, là cương quyết, rất cương quyết đến độ có gì đó buộc anh phải dừng lại thật, nếu không sẽ hối hận. Ánh mắt cô giận dỗi nhìn anh, chân cô giẫy đành đạch, tay cô cũng loạng choạng ôm lấy đầu anh, tất nhiên là đã thành công quấy rối anh. Bạch Dĩ Hiên quả thực muốn đi chết ngay lập tức, anh tức giận cau mày gằn từng tiếng:
-- Em lại muốn gì nữa đây chứ!
Bạch Dĩ Hiên thật tức chết bỏ lại một câu, anh lập tức rời khỏi người cô, hằm hằm bước vào nhà tắm. Rất nhanh sau đó liền có tiếng nước xả truyền đến, anh thật muốn tự phong danh hiệu "Đệ nhất kiềm chế" cho mình. Đã bốn lần và lần nào cũng thất bại, đã vậy anh lại còn tự ép mình phải nhịn! Anh bị gì thế này! Anh thực sự bị gì thế này!?
Chu Tử Đằng lúc này mới nhổm người ngồi dậy, cô khì cười quấn chăn lại quanh người mình, nhìn dáng người cao lớn của anh đang phải khắc chế chính mình trong phòng tắm, không hiểu sao cảm thấy có chút vui. Vậy có thể coi là tình yêu anh dành cho cô hơn cả tình dục không? Nhưng mà thật ra cô cũng không quá đáng đến mức năm lần bảy lượt từ chối anh như vậy, chỉ là, ai bảo anh xui xẻo cơ chứ. Khẽ xoa xoa sinh linh nhỏ đang nằm trong bụng, cô phì cười, cũng không hẳn là xui xẻo đâu!
Chỉ một lát sau, Bạch Dĩ Hiên một bộ mặt không cảm xúc bước khỏi nhà tắm. Mái tóc anh ướt sũng rũ xuống trông càng thêm hút hồn người, ánh mắt xanh thăm thẳm khiến người ta lạc lối, thân trên vạm vỡ để trần, anh chỉ quấn ngang hông một chiếc khăn tắm, nước chảy dọc trên từng tấc da thịt của anh, anh à, anh "quyến rũ" lắm đấy!
Bạch Dĩ Hiên nhìn cô không mảnh vải che thân như con mèo nhỏ cười thật tươi cuộn tròn trong tấm chăn càng thêm bực mình. Anh tiến tới cốc lên trán cô, giọng có chút đáng ghét:
-- Vui lắm sao? Còn không mau mặc đồ vào? -- Anh hằn giọng quay người đi, có chút bất mãn nói. -- Anh không thích em.
Cô nghe vậy liền cười to trong lòng, anh thật là! Biết anh đang rất giận, cô liền bước xuống giường đi tới bên cạnh anh, nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình. Anh còn khó hiểu trước hành động của cô thì đã nghe cô lém lỉnh nói:
-- Con yêu à, tại vì con mà ba giận mẹ đấy! Mẹ phải làm sao đây!?
Khoảnh khoắc ấy, thời gian như đứng lại. Bạch Dĩ Hiên không tin nổi vào tai mình, đôi tay ấm áp của đan chặt vào bào tay anh đặt lên vùng bụng của cô. Ánh mắt cô đầy chân thành cùng hạnh phúc nhìn anh, tim Bạch Dĩ Hiên như ngừng đập. Tai anh như ù đi, đôi tay anh dường như run rẩy, bất ngờ này đến với anh quá lớn tới nỗi mọi lời nói sung sướng như bị hạnh phúc nghẹn lại ở cổ họng.
-- Em... Em có thai sao? -- Thực không biết thời gian đã chạy hay chưa mà anh mất rất lâu mới có thể thốt lên từng lời ngỡ ngàng này.
Đáp lại anh lại cái mỉm cười dịu dàng của cô, cô kiễng chân lên yêu thương trao cho anh cái hôn nhẹ. Rồi cô quàng tay qua cổ anh, nghẹn ngào nói:
-- Đúng vậy! Chúc mừng anh, đã gần hai tháng rồi!
Đôi mắt anh ngập tràn niềm vui sướng khó tả, anh chưa bao giờ nở nụ cười rạng rỡ đến thế, anh ôm bổng cô lên, sự mừng rỡ dâng trào thoát thành tiếng:
-- Tử Đằng, anh sắp được làm cha rồi ư? Tử Đằng, em không lừa anh đấy chứ!?
-- Anh mừng gì chứ! Không phải con anh đâu! -- Nước mắt của cô cũng tự dưng ứa ra, nó tuôn vì hạnh phúc. Cô cúi đầu dựa vào trán anh, ánh mắt chứa chan là yêu thương cười nói.
Bạch Dĩ Hiên quả thật chưa bao giờ thấy mình vui đến thế này, anh ôm chặt cô vào lòng, niềm vui của họ lan tỏa trong không gian đến không cần một lời nào để biểu thị. Anh cúi người xuống nhẹ nhàng vuốt ve khoang bụng của cô, nơi đang nuôi dưỡng kết tinh cho tình yêu của họ:
-- Chào con...
-- Anh làm gì vậy chứ! Con chưa thể nghe thấy anh đâu! -- Cô cũng thật hết nói nổi với người đàn ông của đời mình, dịu dàng mân mê khuôn mặt anh, cô nhoẻn miệng cười thật thanh thuần, cúi người xuống ôm lấy anh.
-- Sao có thể? Nhất định cảm nhận được! -- Anh ôn nhu siết chặt vòng tay, cả thế giới này anh chỉ thấy một mình cô. -- Tử Đằng, cảm ơn em...
-- Chỉ cảm ơn thôi ư? Nhẫn của em đâu chứ!? -- Cô bật cười đan tay vào tóc anh, nhẹ vuốt.
-- Đáng lẽ em nên nói với anh ngay từ đầu! Có cần thiết phải hành hạ anh đến thế không? Nếu như anh không kiềm chế được, đã suýt tổn hại đến em và con rồi!
-- Anh yêu, đó là sự trừng phạt, vì đã để mẹ con em bơ vơ đấy! -- Cô đắc thắng hôn lên môi anh, ánh mắt nồng đậm nhu tình nhìn anh. -- Bạch Dĩ Hiên, em muốn nói một điều mà trước đây em đã từng phân vân. Nhưng giờ em đã nhận ra.
-- Điều gì vậy? -- Trái tim Bạch Dĩ Hiên đập loạn xạ, ánh mắt anh chất chứa những yêu thương, những trân trọng, những chân thành hòa quyện vào tâm hồn cô.
-- Bạch Dĩ Hiên, Jet'aime.