*** Cảm thấy toàn thân ê ẩm, cơ thể rã rời, động một cái cũng thấy đau nhức. Chu Tử Đằng nửa tỉnh nửa mơ mở đôi mắt, cô thấy lạ vì vẫn còn cảm giác được, khi rơi xuống hố cô còn đoán chừng nó sâu 5m, rơi xuống lành lặn lắm cũng phải trật khớp hay tệ là gãy xương. Chu Tử Đằng cố lắc đầu thật mạnh cho tỉnh táo, bỗng nghe tiếng nói trầm thấp vang lên kề tai cô:
-- Đừng chết vì cái lí do ngớ ngẩn là gãy cổ trên lưng tôi.
Lần này thì Chu Tử Đằng choàng tỉnh thực sự. Cô nhận ra Bạch Dĩ Hiên đang cõng cô trên lưng, và đang đi với tốc độ bước nhanh.
-- Bạch Dĩ Hiên? Đã có chuyện gì xảy ra vậy.
-- Sảnh trong. Rơi xuống hố. Ngất xỉu.
Cuối cùng mới tỉnh táo nhớ lại mọi chuyện, Chu Tử Đằng mới rùng mình một cái, Chương Du Thần đúng là không từ mọi thủ đoạn, kiểu cài bẫy này mà cũng hèn hạ dùng. Nhìn lại thân thể thấy người không một vết xước, lại nhìn lại Bạch Dĩ Hiên, cô thấy bả vai anh có một vết rách sâu, sau gáy cũng rướm máu , bước chân của Bạch Dĩ Hiên cũng lập chập không đều, có lẽ chân anh đã bị trật khớp. Cô còn nhớ rất rõ trước khi rơi xuống anh đã ôm cô lại bảo bọc hết mức, cô lại không hề bị chấn thương, phải hay chăng chính anh đã làm tấm đệm đỡ cho cô, nên cô mới lành lặn, còn anh thì thương tích đầy mình. Ấy vậy mà anh vẫn cõng cô đi một đoạn đường thế này, tâm trạng lo lắng, Chu Tử Đằng nói vào tai Bạch Dĩ Hiên:
-- Bạch Dĩ Hiên, anh chảy máu!
-- Ừ, tôi chảy máu.
-- Này, anh bị thương rồi. Đừng cõng tôi nữa, động tới vết rách ở vai rồi kìa!
-- Em bị trật chân rồi. Bình thường em đi đã chậm, cứ ngồi yên trên vai tôi đi.
Chu Tử Đằng nghĩ lại thấy cũng đúng, trong trường hợp này cô đi theo chỉ làm vướng víu, nếu Bạch Dĩ Hiên còn chịu đựng được, cô không cần phải lải nhải đòi anh ta thả cô xuống. Chu Tử Đằng cũng muốn giúp nên ngó nhìn xung quanh, khung cảnh thật ghê rợn. Đây có thể là một mật thất ngầm, tường đã mốc meo bám rêu, có loang lổ vết máu khô, chỉ có vài ánh nến lờ mờ treo xa xa, thi thoảng cô còn thấy vài bộ xương người đã mục rữa nằm lăn lóc ở bờ tường, gương mặt cực kì thống khổ, đám chuột đang rỉa ăn mấy miếng thịt còn sót lại trên xương người đó, mật thật tăm tối lại nồng nặc mùi hôi thối, thật kinh tởm! Nhìn cảnh tượng đáng sợ như thế này, Chu Tử Đằng bụng liền muốn một trận nôn mửa.
-- Không muốn nhìn thì úp mặt vào vai tôi.
Nghe vậy Chu Tử Đằng cũng không khách sáo định vùi mặt mình vào hõm vai anh luôn, liền nghe thấy anh nhắc thêm một câu:
-- Tránh cái vai dính máu ra. Đừng chết vì cái lí do ngớ ngẩn là nhiễm trùng trên lưng tôi.
-- Biết rồiiiiii!Chu Tử Đằng vùi vào bên vai không bị thương của Bạch Dĩ Hiên, bờ vai rộng quá, Bạch Dĩ Hiên thì vẫn tiếp tục khập khiễng bước nhanh tìm cách thoát khỏi nơi đây, thời gian tích tắc trôi, sực nhớ ra điều gì, Chu Tử Đằng liền ngẩng đầu lên hỏi:
-- Bạch Dĩ Hiên, những người còn lại đâu?
-- Lạc mất rồi.
-- Kể tôi nghe tình hình hiện giờ đi.
-- Chúng ta đang bị mắc kẹt trong "Ma trận một chiều". Đây là một mê cung động do Fallanvil C' thiết kế nên.
-- Fallanvil C' ?
-- Là một người bí ẩn, tôi không tra được danh tính của người đó, người này thực rất lợi hại. Đã bao lần bẻ khóa nhiều mã bảo mật bậc nhất, tôi đã tìm cách liên lạc thu nạp người đó nhưng kết quả chậm một bước. Chương Du Thần đã bắt tay với Fallanvil C', chính người đó đã hợp tác dựng nên ma trận này cho hắn.
Chu Tử Đằng cảm thấy cái tên Fallanvil C' này nghe rất mơ hồ, nhưng cô chắc chắn có nghe qua rồi. Thế nhưng cái tên này hình như chỉ xuất hiện chớp nhoáng, có lẽ chỉ có Từ Lục Giai là biết rõ nhất. Khi thoát khỏi đây nhất định phải tới gặp anh ta. Còn đang suy nghĩ, Chu Tử Đằng bỗng cảm thấy mặt đất bỗng rung lắc lư mạnh, kế đến là các bức tường đột ngột rung lên dữ dội. Chu Tử Đằng vô cùng hoảng hốt không biết sắp có chuyện gì xảy ra, thấy Bạch Dĩ Hiên cau mày lại cô càng lo hơn. Rồi bất thình lình các bức tường nặng trịch chục tạ đó bỗng di chuyển rất nhanh. Các bức tường tứ phía chợt phóng tới, nó ầm ầm dùng sức nặng của mình lao vút ra khỏi vị trí ban đầu. Bức tường to lớn sừng sững di chuyển, bức tường phía đông xê dịch sang phía Tây, các bức tường đồng loạt chuyển hướng đột ngột, cát bụi thổi mờ mịt. Có bức tường còn đổi hướng sát nhập với một bức tường mới, cán nát bét bộ xương người nằm lăn lóc ở đó. Bạch Dĩ Hiên cõng Chu Tử Đằng trên lưng dịch người thoăn thoắt né tránh sự sát nhập của các bức tường để không bị như bộ xương kia. Sự việc diễn ra quá nhanh, tai cô như ù đi bởi tiếng động rầm rầm dịch chuyển của mê cung, bỗng cô thấy có ba bức tường sát nhập đã vây cô cùng Bạch Dĩ Hiên lại.
Nếu không muốn bị nhốt lại chờ chết trong bốn bức tường, cô cùng anh nhất định phải kịp di chuyển trước khi bức tường thứ tư sát nhập lại với nhau. Bức tường to lớn đang hung hãn xé gió lao tới, Bạch Dĩ Hiên thầm chửi thề một câu "Chết tiệt", rồi anh nắm lấy tay Chu Tử Đằng đang vòng trước ngực mình, đỡ lấy người cô rồi nhanh chóng ném cô ra xa. Chu Tử Đằng tiếp đất hét lên một tiếng, còn Bạch Dĩ Hiên! Bức tường thứ tư đã nhanh chóng chuyển động, các bức tường khác cũng đã di chuyển lắp ráp lại với nhau thành một mê cung mới, Chu Tử Đằng sợ hãi la lên thất thanh:
-- Bạch Dĩ Hiên! Coi chừng!
Thế rồi đột ngột bức tường cuối rầm một tiếng, hoàn hảo sát nhập chặt chẽ với các bức tường còn lại. Khói bụi bay mù mịt, Chu Tử Đằng hoảng loạn gượng đứng dậy, dáo dác nhìn quanh. Bạch Dĩ Hiên đâu rồi? Cô đã thoát được, còn anh ta, anh ta bị kẹt lại rồi sao? Không, không thể nào! Chu Tử Đằng hoang mang tột độ, đây là một mê cung! Rất khó có thể tìm lại nhau trước khi bỏ mạng, cố gắng buộc mình bình tĩnh, Chu Tử Đằng giọng lớn hết mức gọi to, tiếng cô vang vọng lại khắp cả mật thất:-- Bạch Dĩ Hiên! Bạch Dĩ Hiên! Anh thoát ra chưa vậy? Bạch Dĩ Hiên! Này! Đừng bỏ tôi lại! Này!!!
-- Tôi ở đây. Em ồn ào quá.
Nghe tiếng Bạch Dĩ Hiên ho khụ khụ đáp lại, Chu Tử Đằng lòng thở phào nhẹ nhõm. Bụi cát tan đi, Chu Tử Đằng mới dáo dác tìm Bạch Dĩ Hiên. Cô thấy anh đang ngồi sụp xuống sát bức tường vừa nãy. Một vạt áo của anh bị hai bức tường sát nhập kẹp chặt lại, thật quá may mắn, nếu Bạch Dĩ Hiên phản ứng chậm một chút thôi, thì không chỉ vạt áo, hai bức tường đó sẽ nghiến cả người anh, Chu Tử Đằng không khỏi run sợ, nhìn chân anh có vẻ vì chuyển động mạnh mà máu chảy càng nhiều, cô bước tới xé vạt váy của mình, rồi ngồi xuốnh bó lại cầm máu đỡ cho chân anh.
-- Còn tưởng anh bị kẹt chết trong đó rồi! Làm tôi sợ chết đi được.
Nghe cô nói Bạch Dĩ Hiên thoáng cười nhẹ, anh dứt luôn vạt áo bị mắc trong hai bức tường, dùng hết sức đứng dậy, Chu Tử Đằng ngước lên nhìn, thì thấy một đôi tay đang đưa về phía cô:
-- Em hết sợ rồi chứ? Giờ thì đi bên cạnh tôi. Tôi không thể cõng em được nữa, vì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép sát vào người tôi.
Khoảnh khoắc đó không hiểu sao mọi lo sợ trong Chu Tử Đằng như cạn đi một nửa. Cô vô thức nhìn Bạch Dĩ Hiên, lúc ý thức được thì thấy tay cô đã đặt lên tay Bạch Dĩ Hiên từ lúc nào, Bạch Dĩ Hiên vì còn mải quan sát lại tình trạng nên không thấy được vẻ mặt đã hồng một mảng ưng ửng của Chu Tử Đằng, trước giờ chưa ai nói thế với cô cả, dù gì cũng là người đã một đời chồng, nay lại được một cậu trai khác nói như vậy, cô cũng thấy lúng túng, liền áp chế cảm xúc hỏi vu vơ một câu:
-- Tại sao các bức tường lại chuyển động?
Bạch Dĩ Hiên thấy tay cô run run, liền nghĩ cô cũng chỉ là một cô gái, gặp phải chuyện này cũng không thể ổn định tinh thần nhanh được, liền không tiếc lời giải thích cho cô:
-- Cứ cách 20 phút các bức tường sẽ chuyển động sắp xếp lại với nhau thành một mê cung mới. Nếu em không kịp di chuyển, em sẽ bị vây hãm trong mê cung cũ. Em sẽ bị thiếu khí mà chết. Còn nếu em di chuyển không nhanh em sẽ bị chúng nghiền nát. Người lập ra ma trận này thực rất giỏi, sau khi mê cung được tái tạo, em sẽ không thể xác định phương hướng mê cung cũ lúc nãy, vì vậy mọi hành động đánh dấu đều vô dụng. Em chỉ có thể tiếp tục đi trong mê cung mới, vì vậy nên cái này mới được gọi là "Ma trận một chiều".
Chu Tử Đằng nghe vậy thì cũng thầm kinh ngạc. Như vậy khả năng thoát ra càng thấp rồi, Chu Tử Đằng quay ngang quay dọc quan sát địa thế xung quanh, lúc này mới để ý kĩ trên mỗi bức tường có đánh một con số, liền quay sang hỏi Bạch Dĩ Hiên:
-- Đều là số có một chữ cái. Anh có biết nó nghĩa là gì không?
-- Sau ba lần tường dịch chuyển trước đó, tôi quan sát thì thấy mỗi bức tường đều đánh con số từ 1 đến 9. Mỗi lần sẽ có sáu bức tường dịch chuyển tạo thành nhiều lối đi. Vì vậy muốn thoát ra khỏi đây em phải men theo sáu bức tường có đánh mật mã nhất định là sáu con số.-- Có manh mối nào giúp anh tìm ra mật mã này không?
-- Tôi đã thử suy đoán hết các loại mật mã nhưng vẫn chưa tìm ra lối thoát. Vì các bức tượng cứ cách 20 phút là tạo mới nên tôi không xác định được hướng đi.
-- Còn những người còn lại?
-- Lúc bức tường chuyển động lần đầu tôi đã bị ngă cách nên mất dấu họ. Vừa rồi có cùng nhau sử dụng bộ đàm liên lạc, nhưng vì khoảng cách xa tiêu hao quá nhiều pin nên giờ chỉ còn đúng mỗi một vạch năng lượng dùng cho một lần. Chờ khi thực sự cấp thiết, sẽ liên lạc.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, kiểu này họ hoàn toàn lâm vào thế bị động. Không thể liên lạc, lại không thể làm dấu xác định phương hướng, chẳng có một chút manh mối gì để mà lần tìm mật mã, kiểu này chẳng phải chết mục trong cái ma trận này sao? Chu Tử Đằng vò đầu thầm mắng, cái cô tác giả bạn gái tên Từ Lục Giai kia viết chi cho cao siêu thế. Chẳng có thông tin nào để mà truy ra mật mã cả, chết rữa trong đây thật sao? Khoan! Khoan đã!!! Từ Lục Giai! 6 chữ số! Mật mã! Nghĩ đến đây, Chu Tử Đằng bỗng vui mừng reo lên một tiếng làm Bạch Dĩ Hiên đi bên cạnh khẽ giật mình kinh ngạc:
-- Em vui cái gì?
-- Bạch Dĩ Hiên! Bạch Dĩ Hiên! Tôi tìm ra rồi, tôi tìm ra rồi. Mau mau liên lạc với những người còn lại, tôi tìm ra mật mã rồi! - Chu Tử Đằng như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.
-- Em tìm ra? - Bạch Dĩ Hiên có chút bất ngờ, cô vốn không có can hệ gì với giới Hắc đạo, sao có thể có manh mối mà tìm ra?
-- Hãy tin tôi! Là 255110! Mật mã là 255110. Nhanh lên, các bức tường sắp giao chuyển lần nữa rồi! - Chu Tử Đằng ánh mắt lộ rõ vẻ chắc chắn nói, cảm ơn Từ Lục Giai!
-- Được, tôi tin em. - nói rồi Bạch Dĩ Hiên rút ra bộ đàm chỉ còn lại duy nhất một mức pin, kết nối tới Trình Lạc Nghiêm và Lãnh Dịch Khiêm.
Rất nhanh sau đó, liền có tiếng đáp trả:
-- Có gì quan trọng sao, tiểu Dĩ Hiên?
-- Đã có mật mã, đi theo số 255110. - Bạch Dĩ Hiên ngắn gọn trả lời.
-- Được, ra ngoài nhớ phát tín hiệu. - Lãnh Dịch Khiêm cất giọng.
Nói đoạn, Bạch Dĩ Hiên liền cầm tay Chu Tử Đằng, cả hai cùng chạy men theo bức tường có đánh chữ số. Là bức tường số 2, rồi rẽ theo bức tường số 5, rồi lại cua qua góc bức tường số 5, cứ thể mải miết mặc thương thế mà chạy, bức tường số 1, số 1 rồi cuối cùng là số 0. Đến nơi, lại là ngõ cụt.
-- Không thể nào! - Chu Tử Đằng sửng sốt lên tiếng. Bạch Dĩ Hiên im lặng không nói gì. Ở bức tường số 0 có một bộ xương người đã bị nghiền nát bét. Chắc trong lúc tường sát nhập đã không tránh kịp, nhưng ở một ô gạch trên bức tường có dấu máu năm ngón tay. Bạch Dĩ Hiên liền bước tới, ấn năm ngón tay lên ô gạch đó, tức thì ô gạch đó sụt vào, bức tường số 0 đột ngột mở ra. Là một cánh cửa thông với một tầng hầm. Bên ngoài vách hầm có cỏ cây sinh sống, tức có ánh sáng và nước giúp nó tồn tại. Bạch Dĩ Hiên cùng Chu Tử Đằng kinh ngạc không tin nổi vào mắt mình. Họ thoát rồi!!!
-- Em giỏi lắm! - Bạch Dĩ Hiên không tiếc lời khen nhìn cô, sau đó liền cầm tay cô đi qua tầng hầm, thoát khỏi ma trận một chiều. Cùng lúc đó bộ đàm của Bạch Dĩ Hiên vang lên hai tiếng bíp, chứng tỏ Trình Lạc Nghiêm cùng Lãnh Dịch Khiêm cũng đã thành công thoát khỏi. Mon theo tầng hầm một hồi, cô nghe thấy tiếng nước chảy ngày càng rõ, hít thở càng dễ hơn. Sau một hồi chui lủi, cô như chết ngất đi vì vui sướng, cùng Bạch Dĩ Hiên hoàn toàn ra khỏi tầng hầm. Nhìn quanh thì đây có lẽ là một cánh rừng nhiệt đới bí mật, trời sáng hẳn chứng tỏ họ đã bị mắc kẹt một đêm. Chu Tử Đằng cảm thấy như đã thoát khỏi Tử thần, liền thở phào ra một hơi, thật là một kỳ tích. Bạch Dĩ Hiên nhìn cô đang say sưa tắm ánh nắng mặt trời buổi sớm, nắng sáng chiếu vào làm cô thêm lung linh, rạng rỡ, Tử Đằng, em là ai, đưa tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Bất thình linh mặt đất rung động dữ dội. Chỗ hầm họ vừa mới thoát ra ban nãy đã sụp xuống, hoàn toàn bị đất đá lấp đi. Chỗ đất bỗng nức ra lở xuống, Chu Tử Đằng thét lên một tiếng, Bạch Dĩ Hiên chợt nhận ra họ đang đứng ở vách vực. Đất lở đã tới chỗ họ, Bạch Dĩ Hiên theo phản xạ lại kéo Chu Tử Đằng vào ngực mình, ôm cô lại thật chặt, động đất ngày càng lớn, anh cùng cô liền mất đà. Bạch Dĩ Hiên ôm Chu Tử Đằng tránh thương tích cho cô lăn vài vòng xuống đáy vực. Chu Tử Đằng thấy tiếng cây đổ rạp, mặt đất vẫn chưa ngừng động mạnh, cô thấy tất cả như xoay vòng. Đất trời bỗng nhiên tối sầm lại...
^^^ Chap mới nè! Bất ngờ chưa!!! Nhớ ủng hộ tham gia event nha mọi người. Event đọc lại ở Thông báo^^^^