Tất cả mọi thứ đều đã dừng lại.
Qua một chặng đường dài, ta còn lại những gì sau cuộc chiến tàn khốc?
Đó là những nấm mồ ảm đạm xếp ngay ngắn trên nền đất lạnh lẽo. Xung quanh là những con người vận y phục đen đang than khóc tiễn đưa.
Có những bia đá vô tri tạc những cái tên đã một thời lừng lẫy, nhưng cũng có những cái tên chỉ cho người nào nhớ họ, cũng có cái chẳng có dòng chữ nào.
Mưa rơi rất nhẹ, không đủ thấm ướt áo người đi tang. Nhưng rốt cuộc vẫn là mưa. Những giọt nước hiu hắt ẩm lên da mặt, cũng đủ để khiến không khí hôm ấy càng thêm ngậm ngùi với hai dòng nước mắt ngắn dài trộn lẫn.
Vì cái chết quá nhiều, sau cuộc chiến gay gắt, kinh phí của mỗi gia tộc đều bị hao hụt nên họ quyết định tổ chức chung một ngày - ngày cầu mong phước lành sẽ được ban phát cho người còn sống và lời khấn nguyện an nghỉ sẽ thấu truyền tới người đã khuất.
Mỗi người đều có một cái tên riêng trên nấm mộ để nhớ về những ngày người đó còn tồn tại trên thế gian và để đặt bó hoa tang như một lời giã biệt.
Lãnh gia với sự ra đi của Mộc Diêu Tuyền và Mạc Lưu Ly.
Chương gia với sự vĩnh biệt của Lãnh Vô Triệt cùng Chung Băng Tâm.
Bạch gia với cái chết không được đón nhận của Lương Kỷ Khiên.
Chu gia với một gia đình bị gạch tên khỏi sự sống lần lượt là Chu Cảnh Điềm, Quách Mộng Thu, Chu Khuynh Cơ và Chu Quân Dạ.
Và Trình gia với sự vắng mặt mãi mãi của Trình Phong Lữ.
Lễ tang đang được diễn ra, người người cúi đầu nghe lời tưởng niệm về những ngày những cái tên kia còn hiện hữu trên cõi đời. Lễ tang trịnh trọng nhưng không quá nhiều hình thức rườm rà, bởi không một ai có tâm trạng để tuân theo những quy tắc nữa cả.
Lãnh Dịch Khiêm, Chương Y Dao, Trình Lạc Nghiêm và Bạch Dĩ Hiên có mặt để đại diện cho tứ đại gia tộc. Sau lễ tang trọng đại ngày hôm nay, một cơn mưa máu rồi sẽ đến để gột tẩy những tàn dư chưa bị xóa sổ. Sự thanh tẩy Hắc đạo sẽ diễn ra triệt để với một bản kí kết đồng minh của bốn gia tộc, đó mới là mục đích sâu xa của việc làm đám tang chung một ngày. Suy cho cùng, đây là thế giới ngầm, nó gieo rắc sự tang thương và buộc con người ta phải nhanh chóng nguôi ngoai để tiếp tục tồn tại.
Trong lễ tang hôm ấy, ai ai cũng có những suy nghĩ riêng về quá khứ, về hiện tại, về tương lai, họ đang băn khoăn rồi khi nào sẽ đến lượt cái tên mình được khắc trên bia đá đó. Và những ai sẽ tới viếng thăm nó.
Mọi người đều để ý, Bạch gia là một gia tộc không mất mát nhiều ngoại trừ sự biến mất vĩnh viễn của một kẻ phản bội. Và những vị giáo chủ già đang đinh ninh một điều, Bạch Dĩ Hiên vẫn sẽ là "Vua".
Nhưng trong tâm trí của anh, anh có có những suy nghĩ khác, ngôi vị kia là gánh nặng, không phải ân huệ. Đôi mắt anh dáo dác tìm bóng hình của Chu Tử Đằng, rồi nhận ra cô không có mặt ở đây. Cô đã đi đâu đó, cô không thể chịu nổi sự tang tóc nơi này sau khi đặt vòng hoa tang đầu tiên lên mộ Trình Phong Lữ.