*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
***Đó là một buổi sáng trong lành, gió cõng nắng dạo chơi khắp phố. Mây rủ chim tung tăng khắp trời. Chợt một tia nẵng khẽ ghé vào bên cửa sổ của một căn phòng, chạm nhẹ lên khuôn mặt thoáng chút xanh xao của cô gái.
***Cô gái ấy là Chu Tử Đằng.
***Chu Tử Đằng khẽ chớp động đôi mắt. Thứ cô thấy đầu tiên là trần nhà có vẽ những đóa hoa Tử đằng rất đẹp.
***Cô uể oải nhổm người dậy. Đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh căn phòng ngoại trừ chiếc gương lớn sừng sững trước mặt thì trống trơn. Trên chiếc gương có dòng chữ viết bằng máu đỏ thẫm: "Trình Phong Lữ, cảm ơn...". Cô cau mày, Trình Phong Lữ, cái tên nghe rất quen. Lại nhìn sang bên cạnh, chỗ mình ngồi, cô thấy một quyển nhật ký. Bìa ngoài có đề tên chủ nhân: Chu Tử Đằng. Chu Tử Đằng? Chẳng phải là tên cô sao? Cô có thói quen viết nhật ký từ bao giờ? Cô nhăn mày, nhìn đến vết cắt sâu hoắm trên cổ tay của mình. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội xé rách một phần áo của mình, ra sức lau sạch chiếc gương loang lổ vết máu kia.
***Không thể tin được! Trong gương là một cô gái có mái tóc vàng xơ xác, khuôn mặt thì tèm lem bởi mascara bị nhòe, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, tròng mắt màu xanh lơ nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy đó là kính áp tròng. Chu Tử Đằng ngơ ngác nhìn mình một cách xa lạ trong gương. Chẳng phải cô đã chết rồi sao, bị "bạn thân" của mình đâm chết, ngay tại rừng cây tử đằng- nơi tình yêu giữa cô và hắn bắt đầu. Ấy vậy mà không hề có vết thương nào ở ngực, chỉ có vết rạch khá sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng ở cổ tay.
***Chu Tử Đằng vội cầm quyển nhật kí kia lên và bắt đầu đọc thử xem có chút manh mối gì không. Một lúc sau, gấp quyển nhật kí lại. Chu Tử Đằng chỉ biết thở dài một lượt.
***Cô xuyên không rồi. Xuyên vào cuốn tiểu thuyết NP "Không ai bằng em" cô mới đọc gần đây. Sau khi đâm Đường Vi Yên không thành mà còn bị ả ta cầm tay mình đâm ngược lại mình, cô đã chết...và đã được trọng sinh, sống lại trong một thế giới mới. Tuy nhiên, trong cái rủi có cái xui. Cô lại xuyên thành nữ phụ có cái chết tồi tệ nhất trong truyện.
***Cô biết được điều đó thông qua cuốn nhật kí của nguyên chủ này, cũng tên Chu Tử Đằng như cô. Những gì cô cảm nhận về nhân vật này khi đọc truyện so với khi đọc nỗi trải lòng của cô gái này khác một trời một vực.
***Trong truyện, nguyên chủ được miêu tả là một người đanh đá, chua ngoa, gặp ai nói không hay về mình cũng la lối, hung dữ đánh người. Đặc biệt đố kị với Chu Khuynh Cơ, chị gái cùng cha khác mẹ với mình, cũng là nữ chính. Nữ chính hiền dịu, nhẹ nhàng và lương thiện bao nhiêu thì nữ phụ cộc cằn, xấu tính bấy nhiêu. Có nhiều lần Khuynh Cơ còn tốt bụng nói đỡ cho những chuyện thị phi mà em gái mình làm tuy nhiên cô em gái này lại không biết điều mà gây chuyện với Khuynh Cơ, lại năm lần bảy lượt đi quyến rũ các nam chủ của chị gái. Kết quả lại chuốc họa vào thân. Bị các nam chính mình cố gắng tiếp cận vì bảo vệ nữ chính mà hành hạ, chà đạp, giết chết mình.
***Thế nhưng, khi đọc xong cuốn nhật ký kia, cô mới thấu hiểu tất cả. Quyển nhật ký to dày ấy là người tâm sự duy nhất của nữ phụ Chu Tử Đằng từ lúc cô gái ấy mới 10 tuổi cho đến 20 tuổi bây giờ. Trong đó viết về nỗi buồn vô tận của cô bé 10 tuổi khi mẹ mất vì đau tim, viết về nỗi bàng hoàng trong một đêm không trăng khi cô bé 11 tuổi bỗng dưng xuất hiện thêm một người chị gái lớn hơn mình 3 tuổi cùng người mẹ kế mà ba cô vô cùng yêu thương đem về, viết về nỗi xót xa của cô bé 12 tuổi khi thấy đôi tay ba vốn từng ôm mình giờ trống trải, để rồi lại lấp đầy trong vòng tay khác, lạnh nhạt với cô, sủng nịch chị ấy. Suốt 3 năm chung sống, cô bé ấy dần thấy lạc lõng trong căn nhà mình, ghen tị khi thấy mọi sự yêu thương dành hết lên người chị gái mình. Cô uất ức, chị ta luôn "ngây thơ, trong sáng" luôn tính kế cô, vu oan giá họa cho cô hết lần này đến lần khác. Chị ta thay đổi rất nhiều chiêu trò để giành lấy sự thương cảm từ mọi người, thế nhưng, có một điều chung quy không thể thay đổi, người sai vẫn sẽ là cô, mặc cô có cố gắng giải thích, họ vẫn sẽ chỉ trích cô và bảo vệ chị ta. 16 tuổi, nhận ra sự vô hình của mình trong mắt những người chung quanh, cô bé ấy đã thay đổi. Trở nên xấc xược, vô lễ, kiêu kỳ, phách lối, hư hỏng hơn cả, hoàn toàn trái ngược với "chị gái ngoan hiền" của mình. Và cô đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người dưới cái nhìn khinh bỉ, rẻ rúng của mọi người.
***17 tuổi, cô gặp Trình Phong Lữ và đã yêu tha thiết anh ta ngay từ những phút ban đầu. Yêu đến bất chấp, đến cuồng si, mù quáng đến nỗi không nhận ra sự coi thường và hờ hững trong mắt anh ta. Chu Khuynh Cơ cũng có nhìn trúng gia thế của Trình Phong Lữ nên "vô tình" tiếp cận anh ta. Bằng vẻ ngoài yếu đuối, dịu dàng, nhu thuận của mình đã thành công tạo nên ham muốn bảo vệ của người đàn ông, thành công câu dẫn anh ta.
***Chính vì biết lẽ đó, nguyên chủ này mới tức giận. Trong suốt 3 năm, "Chu Tử Đằng" đã cố gắng vạch bộ mặt giả tạo, thối nát của Chu Khuynh Cơ cho Trình Phong Lữ nhưng toàn gây tác dụng ngược. Càng thêm khiến Trình Phong Lữ chán ghét và say mê Chu Khuynh Cơ ngay cả khi Chu Khuynh Cơ qua lại với nhiều người.
***20 tuổi, trong tiệc sinh nhật 23 của chị gái, cô vì muốn thấy Trình Phong Lữ mà áp chế cảm xúc đến dự, sẵn tiện bày tỏ tình cảm với anh. Tuy nhiên, cô chẳng những bị mọi người chế giễu "chim sẻ muốn thành phượng hoàng" mà còn bị chính anh- người cô yêu đến tê tâm phế liệt dùng những lời lẽ nặng nề nhất sỉ nhục cô, chà đạp lên sự chân thành của cô và quay sang ngỏ lời muốn Lạc Khuynh Cơ làm bạn gái của mình trước sự sững sờ của cô. Chỉ biết mình là con ngốc mà anh vẫn luôn đem ra làm trò cười, chỉ biết anh đã hoàn toàn dẫm nát tình yêu của cô chỉ bằng một câu nói: "Tôi chưa bao giờ yêu cô, Chu Tử Đằng, chỉ có cô như con chó hoang mãi bám đuôi tôi thôi, cô không hề để ý sao? Rằng tôi chưa hề nhìn cô, dù chỉ một phút. Hãy thu lại thứ tình yêu bẩn thỉu ấy của cô và đến bãi rác ở biệt thự của tôi đem những món quà rẻ mạt mà cô tặng về luôn giùm! Làm bạn gái tôi đi, Chu Khuynh Cơ".