“Tư Đồ Triều Huy kêu ngươi hỏi đúng không?”, Như Tuyên không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này nữa:”Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng không muốn ích kỷ vì mình mà liên lụy đến người xung quanh.”
“Ta biết ngươi sợ Minh Châu hữu tình với ngươi, sau này sẽ sinh rắc rối. Nhưng ngươi không cần lo lắng điểm này, ta đã nói chuyện với Minh Châu, nàng ấy chấp nhận cùng ngươi giả làm phu phụ, không có bất kỳ yêu cầu nào khác.”
Mộ Dung Phục Ý vỗ vỗ vai hắn:”Ngươi có thể yên tâm lấy nàng, nhiều nhất là hai năm, đến khi Bách Lý Hàn Băng yên tâm rồi, hai người mới nghĩ cách rời khỏi Băng Sương thành. Sau đó chẳng phải đã có trời cao biển rộng, mặc ngươi bay nhảy?”
“Lẽ nào ngươi tưởng trước khi ước định sẽ không có bất cứ vấn đề nào?”, Như Tuyên ấn xoa thái dương loáng thoáng đau:”Mộ Dung, ngươi sẽ không nghĩ mọi chuyện đơn giản thế chứ!”
“Ngươi hãy khoan giáo huấn ta, ta không thể tùy tiện nghĩ một biện pháp sơ sài, ta cũng đã thận trọng suy xét, cảm thấy cách này khả thi nhất nên mới làm theo ý của Tư Đồ.”, Mộ Dung Phục Ý giải thích:”Mặc dù Minh Châu có chút do dự, nhưng sau cùng đã lập lời thề, tuyệt không hối hận.”
“Mộ Dung…”
“Ngươi nghe ta nói hết được không?”, Mộ Dung Phục Ý ngắt lời hắn:”Với lại, ngươi tưởng mình muốn tốt cho Minh Châu, nhưng có từng nghĩ với Minh Châu mà nói, thực ra chính là một cơ hội trăm lợi chứ không hại?”
“Chuyện này quả thực có lợi cho ta, nhưng với nàng ấy không ổn, ta không thể hiểu được.”, hắn đương nhiên không thể tin, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chắc nịch hiếm có của Mộ Dung Phục Ý, cũng muốn nghe thử một chút.
“Ngươi cũng biết Minh Châu vì liên lụy tội trạng nên mới bị sung làm ca kỹ của quan lại, dù Tư Đồ đã đón nàng ấy về phủ, nhưng nàng vẫn chưa thật sự thoát khỏi thân phận đó.”, Mộ Dung Phục Ý mỉm cười:”Trừ điều đó ra, ta còn hứa sau khi chuyện này kết thúc sẽ tặng nàng ấy ngàn lượng vàng, đủ để nàng sống vô lo nửa đời còn lại. Minh Châu cũng là một nữ nhân băng tuyết thông minh, điều kiện khoáng hậu như thế đặt trước mặt, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.”
“Vậy không phải đến một nửa là ép buộc nàng ấy ư? Sao ngươi có thể đồng ý cho Tư Đồ làm vậy?”
Như Tuyên không hiểu, cách làm bức ép lợi dụng này, Tư Đồ Triều Huy hiển nhiên đã quen tay, nhưng Mộ Dung Phục Ý sao có thể đáp ứng?
Mộ Dung Phục Ý phụt cười một tiếng, lắc đầu với hắn:”Như Tuyên, ngươi nói ta suy nghĩ đơn giản, nhưng chẳng phải ngươi suy nghĩ cũng quá phức tạp rồi sao?”
“Ý ngươi là sao?”, lòng hắn bất chợt kinh ngạc, không khỏi lùi lại.
“Đối với mỗi người thì người mà mình yêu thương rất quan trọng, Minh Châu đương nhiên cũng vậy, nhưng suy cho cùng nàng đã không còn là thiên kim tiểu thư ở trong phòng kín không biết khổ đau nữa.”, nét mặt Mộ Dung Phục Ý trầm tĩnh, lộ ra dáng vẻ vừa thận trọng lại thâm trầm mà Như Tuyên chưa từng thấy qua.
“Như Tuyên, Minh Châu đã trải qua trắc trở thăng trầm của nhân sinh, hiểu được mình cần thứ gì. Đó có thể là cơ hội đạt được tự do khó có được trong đời, hoặc là cuộc sống sung sướng có thể khiến nàng thoát ly thống khổ, nhưng tuyệt đối không phải là trái tim vô định của ngươi.”
Như Tuyên trầm mặc một lúc, sau đó mới hỏi:”Nếu vậy, những điều kiện đó là nàng chủ động nói với ngươi?”
“Vì giải thoát mình khỏi nan đề này, cũng thuận đường giúp đỡ hồng nhan tri kỷ của ngươi, chuyện lưỡng toàn kỳ mĩ này, người còn do dự gì nữa?”
Biểu tình Mộ Dung Phục Ý không những biến chuyển mà ngôn từ cũng trở nên sắc sảo hơn:”Đừng nói rằng ngươi đặc biệt nhờ ta đến, song chỉ tìm cách chỉ trích biện pháp của ta, căn bản vì ngươi không mong ta giúp ngươi giải quyết vấn đề này, chẳng qua chỉ muốn cắt đứt đường lui duy nhất của mình mà thôi.”
“Mộ Dung Phục Ý, ngươi đang nói gì vậy?”, hắn đương nhiên nổi nóng:”Ngươi tưởng ta làm bộ làm tịch, cố ra vẻ phiền não để trêu chọc ngươi sao?”
“Không phải thế.”, Mộ Dung Phục Ý chỉnh lại y bào, ngồi xuống yên ổn bên cạnh hắn:”Nhưng ngươi hãy tự hỏi, ngươi cảm thấy dựa vào bản lĩnh của Mộ Dung Phục Ý ta, rốt cuộc có thể nắm chắc mấy phần để có thể điệu hổ ly sơn?”
Như Tuyên không trả lời, biểu tình nhìn y có phần bất định.
“Mặc dù Mộ Dung Phục Ý ta đã từng vì trung nghĩa hộ quốc mà danh chấn thiên hạ, nhưng người người đều biết, khi ấy chẳng qua ta chỉ cậy chờ sức trẻ cùng tính xấu không biết trời cao đất dày.”, Mộ Dung Phục Ý cười lạnh với hắn.
“Cứ cho là Tư Đồ Triều Huy có sự an bài xảo diệu, nhưng tính khí kỳ quặc với dễ kích động của ta hơn một nửa sẽ làm hư chuyện, ngươi muốn dựa vào ta để qua mắt Bách Lý Hàn Băng, lẽ nào không cảm thấy quá miễn cưỡng sao?”
“Ta thường cảm thấy, con người ngươi có lúc cổ quái đến độ không nói đạo lý, nhưng so với tính tùy tiện khinh suất của ngươi…”, hơi sững người một lúc, Như Tuyên mỉm cười chua chát:“Hiện tại nghĩ tới, quả nhiên do ta quá mức ngu xuẩn mới không thể nhìn thấu nhiều chuyện đến vậy.”
Hắn đến cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn cánh cửa đóng kín hồi lâu.
“Ngươi nói rất đúng!”, tay hắn để trên bệ cửa rất lâu, hình như muốn mở cửa sổ ra nhưng lại bất lực:”Trong lòng ta biết rõ tìm ngươi giúp hơn một nửa là sẽ vô ích, nhưng nếu lúc ấy không làm gì hết thì ta sẽ không cam tâm… Nhưng khi ngươi đến đây nói cho ta hay vẫn còn một con đường có thể đi, ta vẫn thấy không cam tâm… Nhưng ngươi không cần lo lắng, cũng không cần cố gắng nhắc nhở ta. Ta nghĩ mình chỉ nhất thời hồ đồ, có chút không hiểu mình muốn thuận theo tâm ý của y, hay là không muốn nhìn y mà dối mình dối người nữa…”
Mộ Dung Phục Ý kín đáo thở dài, không nói lời nào.
“Chỉ là gần đây, ta cảm thấy… khi y tốt với ta, ta chỉ hận không thể đâm y vài nhát, khi không thấy y thì ta lại muốn gặp y, còn khi ta đáp ứng y chuyện lấy vợ…”, Như Tuyên hít thật sâu, có phần run run, nhưng khi cất lời lại không hề run rẩy:”Mộ Dung, dạo gần đây ta thường cảm thấy, y chẳng qua chỉ quên đi quá khứ trốn tránh sự thật, kẻ điên thực sự là ta mới đúng.”
Mộ Dung Phục Ý đã có chút không đành lòng nhìn hắn nữa.
“Nếu không điên, sao ta lại cùng hắn giả vờ, giả vờ như chưa từng có chuyện gì…”, hắn gục đầu vào cửa sổ:”Bách Lý Hàn Băng luôn là tâm ma, thứ tâm ma trong lòng của ta, ta đến đâu thì y đến đó, chạy thế nào cũng không thoát được…”
Mộ Dung Phục Ý bắt đầu hối hận vì bức hắn nói rõ tâm sự, khẽ càu nhàu một câu:”Chí ít ngươi vẫn có thể chạy trốn…”
“Nếu không trốn được thì ta sẽ không trốn nữa.”, Như Tuyên cuối cùng đã mở toang cửa sổ, đối diện với đình viện tràn ngập ánh nắng.
“Giống như vấn đề khi nãy ngươi hỏi ta, suy cho cùng ta thà để người khác đau khổ, cũng không thể để y có chút khó chịu nào, cho nên… ta nghĩ mình sẽ lấy Minh Châu, sau đó nghĩ cách hóa giải khúc mắc trong lòng y… Dù ta hận y đã lâu, song thời gian yêu y vẫn nhiều hơn…”
Mộ Dung Phục Ý không thể tiếp tục ngồi nữa, đứng dậy rời đi không hề ngoảnh lại.
“Sau khi nói ra chuyện này, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngươi đối xử với ta quả thực không tồi… Hiện tại ta thấy nhẹ nhõm không ít.”, Như Tuyên quay lưng với căn phòng không một bóng người, bình tĩnh nói:”Có điều, những lời này ngươi cũng đừng nói với ai khác, ta chỉ nói cho mình ngươi, chỉ một mình ngươi mà thôi.”
Bách Lý Hàn Băng nhắm mắt ngồi ở giữa kiếm thất, Như Tuyên đứng ở bên ngoài, không biết có nên làm phiền y hay không.
“Ngươi vào đi!”
Như Tuyên nghe lời tiến vào, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Bách Lý Hàn Băng nói với hắn:”Nếu ngươi đến đây vì chuyện của Minh Châu kia thì không cần nói gì hết.”
“Ta…”, hắn do dự hồi lâu, sau cùng không nói gì nữa, buồn bã xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!”, Bách Lý Hàn Băng đứng dậy:”Lẽ nào ngươi thật sự muốn lấy nàng ấy?”
“Ta nghĩ… chuyện này đợi hai ngày sau hẵng nói!”
“Không cần đâu.”, thanh âm Bách Lý Hàn Băng vừa cứng rắn vừa lạnh lùng:”Hiện tại ta có thể nói với ngươi, bất luận là bao lâu, ta cũng không đồng ý hôn sự này.”
“Sư phụ.”, Như Tuyên quay lại, thần tình vừa cung kính lại kiên định:”Đời này ngoài Minh Châu ra ta sẽ không lấy nữ nhân nào khác.”
Bách Lý Hàn Băng không nghĩ hắn sẽ nói đến mức không thể vãn hồi, biểu cảm lập tức cứng đờ.
“Minh Châu là thê tử duy nhất mà ta sẽ chọn.”, hắn tiếp lời:”Nếu người không muốn ta sống cô độc đến già thì xin hãy đáp ứng hôn sự này!”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Ta đang thương lượng với sư phụ.”
“Tốt, quả thực rất tốt…”, trong lòng Bách Lý Hàn Băng cực kỳ giận dữ:”Mộ Dung Phục Ý kia đã nói những gì mà có thể khiến ngươi thay đổi chủ ý nhanh đến như thế!”
“Mộ Dung?”, Như Tuyên lắc đầu:”Y không nói gì cả, lấy Minh Châu là quyết định của bản thân ta.”
“Thật ư?”, Bách Lý Hàn Băng đương nhiên không tin:”Ta biết ngươi và Mộ Dung Phục Ý kia giao tình rất tốt, nhưng ta thấy vẻ ngoài của y kích động cuồng ngạo, bên trong lại sắc sảo thâm hậu cũng nên. Ngươi tin tưởng y như vậy, không chút hoài nghi dụng tâm của y hay sao?”
“Ta có gì đáng để y lập mưu đồ chứ?”
“Như Tuyên, ngươi quá dễ dàng tin tưởng người khác.”, Bách Lý Hàn Băng càng ngày càng không vui:”Ta cảm thấy chuyện này nhất định có nội tình, dụng tâm của Mộ Dung Phục Ý rất khả nghi nên ta mới không đáp ứng.”
“Sư phụ.”, Như Tuyên quỳ xuống trước mặt y.
“Ngươi đang làm gì vậy?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn hắn, sắc mặt trở nên xanh xao:”Chỉ vì muốn lấy một văn nhân mà nguyện ý quỳ xuống cầu xin ta?”
“Vâng.”
“Ngươi…”
Bách Lý Hàn Băng muốn đỡ hắn dậy, song lại cực kỳ oán hận dáng vẻ phi khanh bất thú* này của hắn.
“Ngươi tưởng quỳ xuống thì ta sẽ thay đổi chủ ý sao?”
Như Tuyên im lặng, chỉ một mực nhìn y. Bách Lý Hàn Băng để mặc hắn nhìn một lát, sau cùng dần dần mềm lòng, cơn bực bội cũng chuyển thành biểu cảm bất đắc dĩ.
“Ngươi muốn ta đồng ý, vậy hãy cho ta biết lý do! Rốt cuộc vì điều gì mà ngươi cứ khăng khăng muốn lấy Minh Châu?”, y ngồi lại xuống ghế:”Ta không muốn nghe những lời giả dối như hai lòng cùng thuận, ta biết ngươi không hề có lòng ái mộ nàng ấy, ngươi lấy nàng nhất định vì nguyên nhân khác.”
“Sư phụ còn nhớ lần trước người từng hỏi ta đã có ý trung nhân hay chưa không?”
“Nhớ.”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu:”Ngươi nói là không có.”
“Thực ra trong những năm rời khỏi Băng Sương thành, ta đã từng yêu một người.”
Như Tuyên cúi đầu nhìn con đường lát đá dưới chân.
“Ta yêu rất cực khổ, cũng khiến đối phương bị liên lụy, dây dưa trong khoảng thời gian rất lâu, sau cùng vẫn không có kết quả nào.”
“Người ấy cự tuyệt ngươi sao?”
“Từ đầu đến cuối chỉ do mình ta tình nguyện, dù y biết rồi vẫn tỏ ra điềm nhiên như không biết, dù sau đó ta đã nói rõ ràng trước mặt y, y cũng chỉ cho rằng ta nhất thời hồ đồ.”, Như Tuyên mỉm cười buồn bã.
“Y không những cự tuyệt ta không chút lưu tình, còn nói ta là một đứa trẻ bồng bột, không hề biết mình đang làm gì, nếu ta không sớm quay đầu lại thì khi trưởng thành nhất định sẽ cảm thấy mình rất buồn cười và đáng thương.”
Như Tuyên cố tỏ ra thản nhiên nhưng không thể che giấu được nỗi phiền muộn đó, Bách Lý Hàn Băng thấy được, chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên từng đợt chua xót.
“Người này sao khó ưa đến như vậy?”, (nói anh chớ ai =.=) y nắm lắm bờ vai Như Tuyên:”Không nói đến việc cự tuyệt ngươi, tại sao còn nói những lời tổn thương người khác như thế?”
“Thật vậy ư?”, Như Tuyên khẽ run, ngơ ngẩn nhìn y:”Người thật cảm thấy vậy sao?”
“Đương nhiên, nàng ta không tiếp nhận đã đành, hà tất phải khiến ngươi nhục nhã như vậy?”
Bách Lý Hàn Băng xoa đầu hắn tỏ vẻ an ủi:”Người đã như thế, ngươi không cần phải nhớ nhung lưu luyến nữa, một chút cũng không đáng.”
“Thực ra y làm thế cũng không phải vì chán ghét ta, mà là lo lắng cho ta, bởi y không yêu ta và cũng không thể yêu ta, cho nên y thà để ta dứt khoát hận y, đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ nữa…”, Như Tuyên bật cười chua chát.
“Có lẽ y có chút tàn nhẫn đối với ta, có điều cũng không thể nói rằng y không có đạo lý. Thời gian lâu như vậy, hiện tại nhớ lại những chuyện xưa, dù không thể nói là nực cười, nhưng ít nhiều ta cũng cảm thấy có chút không đáng.”
“Nàng ấy khiến ngươi đau lòng như vậy mà ngươi còn nói đỡ cho!”, Bách Lý Hàn Băng vừa đau lòng vừa tức giận:”Người ấy rốt cuộc là ai?”
“Là ai…có còn ý nghĩa gì nữa, nói cho cùng chuyện này đã qua rất lâu rồi.”, Như Tuyên ảm đạm nói:”Nếu có thể gặp lại y, ta chỉ muốn nói với y, trên đời này quả nhiên không ai có thể khiến ta đau khổ cả đời… y muốn ta hiểu được điều đó, ta có thể cảm nhận được rồi.”
“Cho nên?”, Bách Lý Hàn Băng đặt tay sau đầu hắn, khom người nhìn vào mắt hắn:”Ngươi muốn lấy Minh Châu, sau đó chứng mình cho người đó thấy ngươi sẽ không vì nàng mà sống cô độc đến già, đau khổ cả đời, đúng không?”
“Không đúng.”
Như Tuyên nhìn thẳng vào mắt y:”Ta không phải muốn lấy Minh Châu để chứng mình gì đó, chỉ là vì tâm ý Minh Châu dành cho ta cũng giống như cảm tình mà ta dành cho người ấy. Hiện tại ta cùng Minh Châu có thể xem là đồng bệnh tương lân, nhưng ai biết sau này sẽ vì thương hại mà nảy sinh tình cảm hay không?”
“Nhưng vì ta muốn ngươi lấy vợ nên ngươi mới quyết định lấy nàng ấy?”, Bách Lý Hàn Băng nghi hoặc hỏi:”Với lại chuyện từ nay về sau hiện tại không thể suy đoán được, sao ngươi có thể khẳng định sẽ yêu nàng chứ không ghét nàng?”
“Mới đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng lúc này thì không còn nữa. Đối với ta và Minh Châu, thậm chí với cả người đã cự tuyệt ta mà nói, là một cơ hội rất tốt.”
Như Tuyên thử thuyết phục y:”Trước khi lấy nhau hai bên đều chưa từng gặp qua, không phải vẫn có nhiều phu thê vẫn tương kính như tân đó sao? Huống chi ta vẫn luôn quý mến Minh Châu, nếu đổi là người khác có thể ta sẽ không nắm bắt được, nhưng nếu là Minh Châu, ta nhất định sẽ cố gắng…”
“Đủ rồi, ngươi không cần nói nữa!”
Ánh mắt khẩn cầu của Như Tuyên khiến lòng Bách Lý Hàn Băng chợt nhói đau:”Suy cho cùng ta chỉ là sư phụ chứ không phải phụ mẫu của của ngươi, ngươi muốn lấy ai ta cũng không quản được. Nếu như ngươi một mực muốn lấy Minh Châu thì không nên quá xem trọng ý kiến của ta.”
“Không, nhất định phải có người đáp ứng thì ta mới lấy nàng ấy!”
“Nếu như ta vẫn không đáp ứng?”
“Vậy thì ta sẽ không ngừng cầu xin người đáp ứng!”
Bách Lý Hàn Băng đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn bị lép vế.
“Ngươi quả thực đã hạ quyết tâm đến cùng?”
Như Tuyên nhận ra sự dao động của y, vội ra sức gật đầu. Bách Lý Hàn Băng đứng dậy, cũng kéo Như Tuyên đứng dậy theo.
“Được thôi! Ngươi cứ lấy nàng ấy!”, sắc mặt của Bách Lý Hàn Băng âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn nói:”Dù ta vẫn không thể tán thành chuyện ngươi lấy Minh Châu, nhưng ngươi đã kiên trì đến mức này, nếu ta tiếp tục phản đối thì không phải là chia rẽ uyên ương sao?”
“Đa tạ sư phụ.”
“Ngươi không cần cảm ơn ta, nên cảm tạ quyết tâm của chính ngươi.”
Bách Lý Hàn Băng xoay người:”Ngươi có thể cũng đoán được kết quả này, chỉ cần kiên trì đến cùng thì ta sẽ chiều theo ngươi, ta cũng quá nuông chiều ngươi mới để ngươi tự do tùy ý thế này.”
Như Tuyên nhìn thấy thân ảnh của y, trong phút chốc muốn đưa tay ra, rồi lại cứng rắn ngẫn nhịn. Khi rời khỏi kiếm thất hắn quay lại nhìn, vẫn thấy Bách Lý Hàn Băng đứng quay lưng lại với mình.
Lúc nào cũng vậy… luôn luôn như thế! Bách Lý Hàn Băng lúc nào cũng chỉ để lại cho hắn một mình bóng mỹ lệ nhưng không thể nào chạm tới được…
Như Tuyên cúi đầu nhìn quả cầu vải đỏ trong tay, bên miệng mỉm cười.
Bách Lý Hàn Băng ngắm hắn, không biết có phải vì hỉ phục đỏ tươi đó mà sắc mặt vốn hơi trắng nhợt của Như Tuyên cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Hình như Như Tuyên… rất vui vẻ… Minh Châu kia thật sự tốt đến vậy sao? Có thể lấy nàng ấy lại vui đến vậy sao?
“Sư phụ?”, Như Tuyên ngẩng đầu nhìn y, có chút bất ngờ:”Sao người lại đến đây?”
Bách Lý Hàn Băng nhìn bộ hỉ phục đỏ tươi của Như Tuyên, chậm rãi bước vào cửa, sau đó kéo Như Tuyên đi đến trước gương.
“Giúp ta chải đầu.”
“Chải đầu?”, Như Tuyên nhìn thấy mái tóc dài xõa tung ở sau lưng của y, lúc này mới có phàn ứng.
Trường hợp hôm nay y không thể tùy tiện xõa tóc, nha hoàn cũng không thể chải được mái tóc của y, cho nên y mới đến đây nhờ mình giúp đỡ!
Lúc này Bách Lý Hàn Băng đã đem quả cầu vải trong tay Như Tuyên để qua một bên, nhét chiếc lược cho hắn, sau đó kéo ghế ngồi trước mặt hắn.
Như Tuyên cầm lấy chiếc lược, nhẹ nhàng nâng tóc y, sao đó chải từ gốc cho đến đuôi tóc…
Sau khi chải được vài lượt mới ý thức mình đang làm gì, khi dừng lại thì không cách nào tiếp tục.
Bách Lý Hàn Băng quay đầu lại nhìn hắn, hai người nhìn thẳng vào mắt cùa nhau, đều có chút hoảng hốt.
Tiếng pháo truyền từ bên ngoài, nhưng hai người ở trong phòng vẫn không hề hay biết. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai trái tim đều ẩn chứa tâm tình phức tạp không thể nói nên lời.
“Ai da!”, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai:”Tân lang quan, sao ngài có thể làm thế?”
Hai người cùng ngoảnh lại, nhìn thấy hỉ nương bước vào phòng.
Hỉ nương đó đi theo tân nương tử đến đây, lúc này muốn đến giúp tân lang chỉnh trang chuẩn bị, bà nhìn thấy tân lang quan lại thảnh thơi chải đầu cho người bên cạnh, gương mặt lập tức như sắp ngết đến nơi.
“Có chuyện gì?”, Như Tuyên chưa kịp mở miệng, Bách Lý Hàn Băng đã nhíu mày hỏi.
“Cái này…”, hỉ nương bị y liếc nhìn, nhất thời bị dọa, làu nhàu nói một câu:”Chuyện này không tốt lắm, có tân lang quan nào lại giúp người khác chải đầu, không may chút nào hết!”
“Nói nhảm gì vậy, sao lại không may?”, Bách Lý Hàn Băng nghe rất rõ ràng, sắc mặt lập tức sầm xuống. Hỉ nương nhất thời lạnh run người, không dám nói tiếp nữa.
“Chuyện này không cần bà quản, ra ngoài trước đi!”, Như Tuyên nói với hỉ nương:”Ta tự chuẩn bị được rồi, khi nào đến giờ cứ việc đến gọi ta.”
Hỉ nương chỉ mong có thế, vội vàng chạy đi. Trong phòng trở nên im ắng, tiếng huyên náo ở xa như truyền đến từ một thế giới khác.
Như Tuyên nhìn chiếc lược cùng lọn tóc nắm trong tay, đột nhiên mỉm cười.
“Như Tuyên…”
“Người đừng cử động.”, hắn với với Bách Lý Hàn Băng:”Sắp chải xong rồi.”
Hắn nhanh nhẹn vấn tóc cho Bách Lý Hàn Băng, sau khi cài trâm cố định bèn lùi lại hai bước, đợi Bách Lý Hàn Băng đứng dậy.
“Sau khi thành thân, ngươi vẫn sẽ giúp ta chải đầu như thế này?”, Bách Lý Hàn Băng vẫn ngồi đó, không hề có ý đứng dậy.
“Chỉ cần người nguyện ý, ta thì sao cũng được.”
Bách Lý Hàn Băng trầm mặc một lúc.
“Vậy… ngươi sẽ giúp nàng ấy chải đầu chứ?”, Bách Lý Hàn Băng hơi cúi đầu, giọng nói có chút khó chịu.
“Nàng ấy?”, một lát sau Như Tuyên mới phản ứng lại:”Thê tử của ta?”
Bách Lý Hàn Băng ngẩn người, sau đó gật đầu.
“Nếu nàng ấy muốn như thế, ta nghĩ mình sẽ làm vậy.”
Giúp Minh Châu chải đầu? Không nên như thế! Nếu làm vậy chỉ sẽ khiến sự tình càng thêm phức tạp, Minh Châu không nên đề ra yêu cầu đó mới đúng.
Bách Lý Hàn Băng không nói gì nữa.
“Sư phụ, sắp đến giờ lành rồi.”, Như Tuyên đến trước mặt y, nhẹ giọng nhắc nhở:”Có phải nên đi thăm hỏi khách khứa…”
“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng vẫn cúi đầu:”Ngươi sẽ đối xử tốt với nàng ấy phải không?”
“Chẳng phải có câu nói ‘duyên phận ngàn năm mới có thể kết thành phu thê’ hay sao?”
Sau khi bái thiên địa, dù là giả vờ nhưng mình cũng có trách nhiệm với Minh Châu, đương nhiên phải chăm sóc nàng ấy cho tốt.
“Với lại Minh Châu cũng đã chịu nhiều vất vả, gả cho ta sẽ càng thêm uất ức, ta sẽ cố gắng đối xử với nàng thật tốt.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy!”, hắn cúi nhìn chiếc lược trong tay, mỉm cười nói:”Ta với Minh Châu sẽ ổn thôi, người… có thể yên tâm được rồi!”
“Không…”, Bách Lý Hàn Băng cố ép ra một tiếng:”Không được!”
Như Tuyên giật mình, đánh rơi lược xuống đất, chiếc lược vỡ “rắc” thành hai mảnh.
“Không lấy…”
“Cái gì?”, Như Tuyên đang nhặt lược dưới đất không thể nghe rõ lời của y.
“Hình như ta đã hối hận rồi!”, Bách Lý Hàn Băng ngẩng đầu nói với hắn:”Như Tuyên, chúng ta đừng lấy nàng ấy nữa!”
“Người đang nói gì vậy?”, Như Tuyên cảm giác mình đã nghe lầm.
Còn nữa, cái gì mà kêu chúng ta đừng lấy nàng ấy? Rốt cuộc là ai muốn thành thân đây!
“Ta luôn cảm thấy nàng không xứng với ngươi.”
Trước khi nói ra, Bách Lý Hàn Băng có hơi do dự, nhưng sau khi nói ra y lại phát hiện không hề có chút cảm giác hối hận, thậm chí còn cảm thấy sức nặng đang đè lên tim của mình bỗng dưng biến mất trong nháy mắt.
“Về chuyện này, không phải chúng ta đã bàn qua…”
“Ta đúng là đã đáp ứng, nhưng không phải hoàn toàn vì sự kiên trì của ngươi, mà là vì lý do ngoài nàng ấy ra thì ngươi không lấy ai khác.”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười:”Nếu không như thế sao ta có thể để ngươi lấy nàng ấy?”
“Không phải người đã đáp ứng rồi sao?”, hắn cảm nhận được sự nghiêm túc của Bách Lý Hàn Băng, bắt đầu cảm thấy bất an.
“Ta đã đồng ý, nhưng mấy ngày nay nghĩ đi nghĩ lại ta thấy không được thỏa đáng.”, Bách Lý Hàn Băng nói với vẻ đương nhiên:”Cho nên ngươi đừng lấy nàng ấy.”
“Sao có thể…”, Như Tuyên ngây người nhìn y một hồi, sau đó bất chợt hỏi một câu:”Nếu lúc này hủy hôn, có lẽ cả đời này ta không thể lấy thê tử được nữa, người sẽ chuẩn bị thế nào đây?”
Nếu y trả lời không việc gì, không lấy được thì không lấy…
“Không thể có chuyện đó.”
Bách Lý Hàn Băng trà lời chắc nịch:”Nữ nhân ưu tú xuất sắc hơn Minh Châu trên đời này đâu đâu cũng có, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được người tốt hơn nàng ấy gấp trăm lần, cho nên lúc này vẫn còn kịp…”
“Đủ rồi!”, mặt Như Tuyên trắng nhợt, mạnh mẽ cắt lời y:”Không kịp nữa đâu! Các tân khách đã ở bên ngoài, cả hoàng đế cũng cho người đưa hạ lễ đến, mọi người đều biết hôm nay ta lấy Minh Châu. Hiện tại kiệu hoa sắp đến rồi, sao có thể hủy hôn lúc này?”
“Vậy thì có gì đâu, để bọn họ về hết là được rồi?”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười nói:”Nếu ngươi không muốn nói thì cứ ở đây, ta sẽ đi nói với họ.”
“Người có nghĩ thông chưa vậy?”, Như Tuyên đúng chắn trước mặt y:”Nếu chúng ta thực sự làm vậy, há chẳng phải để Băng Sương thành làm trò cười cho thiên hạ, như vậy cũng ổn ư?”
“Ngươi không cần lo lắng chuyện đó.”, Bách Lý Hàn Băng thấy rõ biểu tình của hắn, thu lại nụ cười:”Ngươi chỉ cần nói với ta, ngươi không lấy nữ nhân đó là được rồi.”
“Sắp đến giờ bái đường thành thân, chúng ta nói chuyện này làm gì?”, Như Tuyên cảm thấy đau khổ, thanh âm cũng bất giác cao hơn:”Ta lấy Minh Châu hay lấy nữ nhân khác, với người cũng đâu có gì khác biệt? Tại sao người không để ta tùy ý lựa chọn người ta muốn?”
Khi Như Tuyên nói xong, sắc mặt Bách Lý Hàn Băng trở nên vô cùng khó coi.
“Ta không muốn nói chuyện này nữa.”, Như Tuyên quay đi, gấp gáp nói:”Ta ra trước đây.”
Bách Lý Hàn Băng cúi đầu nhìn mặt đất đến ngây dại. Như Tuyên đi được vài bước liền ngừng lại, nghĩ ngợi một chút, sau cùng vẫn quay lại đứng trước mặt Bách Lý Hàn Băng. “Ta biết người lo lắng ta chọn nhầm người, nhưng xin người tin ta có được không?”, hắn cố hết sức nhẹ nhàng nói với y:”Chỉ cần đợi đến sau khi ta thành thân với Minh Châu, người sẽ hiểu được nàng ấy, khi đó sẽ không còn lo ngại nữa.”
“Vậy ư?”
“Nhất định.”, Như Tuyên gật đầu khẳng định:”Người sẽ biết Minh Châu tốt hơn người tưởng tượng, tuyệt đối là thê tử thích hợp nhất của ta.”
Bách Lý Hàn Băng không nói gì nữa, chỉ luôn cúi đầu, không biết đang nhìn đôi hài của mình, hay là muốn đâm vào bóng đổ trên đôi hài… Đó là bóng đổ của Như Tuyên…
Đuôi mắt chân mày của Như Tuyên trở nên đỏ hồng bởi giá y diễm lệ của người ấy phản chiếu.
Tiếng pháo vang lên hồi lâu mới dừng hẳn, mọi người trong sảnh xúc động, thấp giọng cười nói, nhìn theo đôi tân nhân tay cầm nút thắt lụa đỏ bước vào.
Người chủ trì cao giọng hô nhất bái thiên địa, hai người quay lại, bái lạy khoảng trời xanh ngoài cửa.
Người chủ trì lại hô nhị bái…
“Khoan đã.”
Thanh âm này dù không vang vọng nhưng đều lọt vào tai mọi người. Trong đại sảnh lập tức im lặng như tờ, yên tĩnh đến nỗi tiếng trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trong sảnh có khá nhiều người, một phần là người nhà chủ nhân, còn lại hơn phân nửa là tân khách đến từ bên ngoài. Chủ nhân bên này không nói, đại đa số khách nhân đang cười nói rạng rỡ, cho dù trong số ít những người không thích cười nói đó, cũng không nói có ai mặt mày u ám như mây mưa kéo tới, chỉ trừ… người luôn ngồi ở trên chủ vị.
Có điều dựa vào thân phận địa vị hôm nay của người này, hành vi cử chỉ có hơi khác biệt cũng là chuyện thường. Huống chi trong những năm nay, tính tình quái đản khó lòng nắm bắt của y đã âm thầm truyền khắp đại giang nam bắc không ai không biết.
Cho nên khi y xuất hiện ở sảnh với vẻ mặt khó coi, sau đó ngồi một mình trên cao, không phản ứng với bất kỳ người nào nói chuyện với y, trong mắt y không để ý đến bất cứ thứ gì… Dù cho y tham gia hỉ sự của đồ đệ của mình với thái độ như vậy, cũng không ai dám nghị luận vẻ quái dị của người này, ngay cả thầm nói nửa câu cũng không dám.
Đương nhiên rồi, không nói thì sẽ không thể hiện mình đang nghĩ hoặc suy đoán gì đó trong lòng.
Hầu hết mọi người đều để ý đến y, cho nên khi câu “Khoan đã” vang lên thì mọi người đều cực kỳ ăn ý mà ngừng cười nói nhìn về phía y.
Dù y không phải là tân nhân của hỉ sự này, nhưng cũng là nhân vật quan trọng không thể thiếu được.
Lần nhị bái cao đường này, người được bái cũng là y, mà người đứng dậy kêu ngừng cũng chính là y.
Y chính là chủ nhân của Băng Sương thành, là kiếm khách thiên hạ đệ nhất – Bách Lý Hàn Băng.
Đôi tân nhân đứng ngây người tại chỗ, sau khi Bách Lý Hàn Băng hô xong liền xông thẳng đến kéo tân lang đi ra từ cửa bên hông thông đến hậu viện.
—
*Phi khanh bất thú: “khanh” là tiếng gọi thân mật giữa hai vợ chồng, ý câu này chỉ ngoài ngươi ra thì ta không lấy ai khác.