Nàng mơ hồ nhớ tới một thân ảnh bạch y ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sách, một đứa bé ngồi ở bên cạnh, chăm chú ghé vào trên mặt bàn khắc thẻ tre, an tĩnh mà hài hòa.....
-----------
Vốn đang chuẩn bị đánh ra một chưởng, khi nghe đến âm thanh quen thuộc đó thì miễn cưỡng ngừng lại, thanh y nữ tử cũng chính là Thư Khinh Thiển liền nắm lấy cánh tay trắng như tuyết kia, lôi kéo người từ trên cây nhảy xuống.
Quả nhiên, chủ nhân cánh tay này một thân váy áo đỏ như lửa, có vẻ khoa trương mà lại quyến rũ, lúc này trên gương mặt xinh đẹp kinh hãi vẫn chưa rút đi, đôi mắt hoa đào trong suốt như muốn khóc, không phải là Hạ Tâm Nghiên thì là ai.
Mà lúc này lại có hai người vội vã chạy đến, một người trong đó Thư Khinh Thiển từng gặp qua, chính là Hạ Viêm. Một người khác khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn tao nhã, nhưng thực lực lại so với Hạ Viêm còn mạnh hơn, đã là Nguyên Anh sơ kỳ. Không cần phải nói hẳn cũng là người nhà Hạ gia.
Hai người trên mặt có chút bối rối, hẳn là bị tiếng la thê thảm của Hạ Tâm Nghiên hù dọa, cho rằng nàng gặp phải nguy hiểm.
Bất quá Hạ Tâm Nghiên không có để ý tới hai vị hộ vệ tận chức tận trách của mình, một mặt lên án đối với Thư Khinh Thiển kêu lên: "Ngươi là đồ bụng dạ độc ác, người ta sợ ngươi gặp chuyện không may, không ngại cực khổ mang theo Hạ Viêm cùng Hạ Hành đi suốt đêm, vốn định cho ngươi kinh hỉ, ngươi lại đối với ta như vậy?! Chẳng những cố ý làm ta sợ, còn ra tay đánh ta!"
Thư Khinh Thiển vốn là nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên bộ dáng nước mắt như mưa thế kia, trong lòng còn có chút áy náy. Kết quả Hạ đại tiểu thư liền bóp nát sự thật, vừa ăn cướp vừa la làng. Cái gì gọi là vì cho nàng một kinh hỉ, rõ ràng là kinh hãi. Hơn nữa rốt cuộc là ai cố ý dọa người rồi? Chính mình dọa người không được, ngược lại còn bị dọa đến bộ dáng như vậy, rốt cuộc biết cái gì gọi là tự tìm đường chết đi! Một chưởng kia của mình còn chưa có phát ra, con mắt nào của nàng nhìn thấy mình đánh nàng rồi?
Hạ Hành cùng Hạ Viêm nhìn thấy tình hình như vậy, lại nghe tiểu thư nhà mình nói, trong nháy mắt rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhìn dáng vẻ ấy của tiểu thư, trong lòng cười trộm không thôi.
Vì phòng ngừa tiểu thư nhà mình thẹn quá thành giận, hai người phi thường tự giác nghiêm mặt giả vờ đứng đắn. Chỉ là độ cong nơi khóe miệng làm sao cũng ép không được, đến có vẻ giấu đầu hở đuôi.
"Ai cho phép các ngươi cười? Cười cái gì mà cười, ta nói không đúng sao? Còn cười nữa thì trở về hết cho ta!" Hạ Tâm Nghiên tức giận tới mức dậm chân, chỉ vào hai người quát to.
Hai người Hạ Viêm lập tức vận khí đè xuống nụ cười, cung kính nói: "Tiểu thư nói đúng."
Thư Khinh Thiển nhìn thấy bộ dáng Hạ Tâm Nghiên như thế cũng không muốn đả kích nàng, vội vã chịu thua nói: "Là ta không tốt, ngài đại nhân đại lượng, đừng để ý ta được không?"
Lập tức lại cau mày hỏi: "Ngươi không phải là cùng Uẩn Nhi bọn họ cùng nhau trở lại rồi sao? Tại sao lại đi vào rồi?"
"Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi. Còn nói chúng ta bằng hữu, tự mình đi mạo hiểm như thế này là thế nào? Ta biết rõ là ngươi sợ liên lụy chúng ta, nhưng không phải bằng hữu phải có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu sao! Văn Hiên cùng Tiểu Uẩn Nhi kinh nghiệm không đủ, ngươi không dẫn bọn hắn đây là không sai, còn bổn tiểu thư từ nhỏ đã lang bạc Tu Chân giới, ngươi không mang theo ta tuyệt đối là tổn thất của ngươi. Huống hồ ta còn mang tới hai người giúp đỡ cho ngươi!" Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt khó chịu nói.
Thư Khinh Thiển nghe xong trong nội tâm liền cảm thấy chút ấm áp. Nàng từ nhỏ sống cùng Nguyệt di, ẩn cư ở Phiên Vân Cốc ngoài thành Toàn Cơ, mười năm này bởi vì sức khỏe của Nguyệt di, một mực không dám rời nhà quá lâu cho nên chưa từng có bằng hữu. Không nghĩ tới lần này lại gặp được Hạ Tâm Nghiên trượng nghĩa cùng Văn Hiên Văn Uẩn Nhi đơn thuần thiện lương, cũng không uổng chuyến này.
Nàng còn không biết, tối hôm qua sau khi hộ tống Văn Hiên cùng Văn Uẩn Nhi rời đi, Hạ Tâm Nghiên liền vội vội vàng vàng trở lại Hạ gia, rồi vội vàng đi nhận sai với lão đầu tử, bị lão đầu tử hạ lệnh cấm túc một tháng không cho phép ra ngoài. Hạ Tâm Nghiên nhõng nhẽo đòi hỏi quấn hắn hồi lâu, sau đó đồng ý sau khi trở về nhất định đột phá Kim Đan kỳ, Hạ Cư Thịnh thấy nữ nhi vốn ham chơi náo động nay lại vô cùng kiên quyết, cũng hết sức tò mò nữ nhi là vì cái gì, lúc này mới đáp ứng để nàng rời đi, đồng thời để nàng mang theo Hạ Viêm cùng Hạ Hành.
"Cám ơn ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi vì chuyện của ta mà gặp phiền toái, là ta không đúng, ta xin nhận lỗi." Thư Khinh Thiển nhẹ nhàng cười nói, trong giọng nói tràn đầy chân thành.
Hạ Tâm Nghiên khoát tay, cười đến rất là sáng lạn, "Không cần phải nói cái gì cảm ơn, hơn nữa ngươi không cảm thấy trong cuộc đời có thể có một bằng hữu nguyện vì ngươi bất chấp nhảy vào nước sôi lửa bỏng là rất may mắn sao?"
Thư Khinh Thiển nhìn người kia cười đến rất là phong tình mặt ngẩn ra, sau đó cười đến rất là ấm áp "Đúng vậy, thật là may mắn!"
"Được rồi, chúng ta cũng đừng tiếp tục đa sầu đa cảm, Thư..." Hạ Tâm Nghiên đột nhiên ngừng nói, mắt đào khẽ nheo lại, "Ta cảm thấy phải gọi ngươi tên đầy đủ rất không được tự nhiên, nếu không gọi ngươi... Thư Thư a! Ừ, nghe cũng không tệ lắm." Hạ Tâm Nghiên tự biên tự diễn liền vui sướng quyết định, để rồi sau đó nàng vì quyết định này cảm thấy hối không kịp.
Thư Khinh Thiển nghe luôn cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá mới từ trong biển cảm xúc thoát ra, cũng chỉ là không nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp ứng.
Hai người ngồi xuống thảo luận một chút lộ tuyến tiếp theo. Các nàng phân tích, Thư Khinh Thiển nghe thấy tin tức từ này từ những tu sĩ tìm kiếm dị tượng trở lại, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không cách khu vực này quá xa.
Địa phương xuất hiện dị tượng đại khái cách cửa vào rừng Tuyệt Tích chừng sáu nghìn dặm theo hướng Đông Bắc. Lúc này các nàng đã đi được đại khái bốn ngàn dặm, sơn mạch phía Tây Nam nơi phát sinh dị tượng bị yêu tu chiếm giữ, tu sĩ sẽ không tới gần. Mặt Đông Bắc có một toà u cốc quanh năm nóng bỏng phi thường, được gọi là Xích Diễm Cốc, vật cực hàn sẽ không xuất hiện ở đây.
Hiện tại các nàng đang ở mặt Tây Nam, nên nếu không gặp được chỗ cực hàn, vậy thì nó chỉ có thể ở phía Tây Bắc.
Đem các tin tức các nàng biết được họp lại, Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên lập tức quyết định ngự phi kiếm trước đi tới khu phế tích, nếu không tìm được gì liền chuyển hướng Tây Bắc. Trên đường đi Hạ Tâm Nghiên đem thần thức toàn bộ triển khai. Nàng là Hỏa linh căn, đối với hàn khí vô cùng mẫn cảm, hơn nữa nàng đối với linh khí dao động rất nhạy cảm, cho nên do nàng phụ trách quan sát.
Trên bầu trời rừng Tuyệt Tích, một đỏ một thanh hai bóng người ngự trên phi kiếm không nhanh không chậm phi hành, phía sau lưng có hai người mặc áo đen theo sát. Thân ảnh phiêu dật, vạt áo theo gió bay phấp phới. Hồng kinh diễm quyến rũ, thanh phiêu dật xuất trần, đen trầm tĩnh nội liễm. Bầu trời xanh thẳm trong suốt cùng sắc xanh của núi rừng cây cỏ như phông nền cho ba đạo sắc màu ấy.
Nếu có người có thể nhìn thấy nhất định phải kêu to một tiếng: "Hảo phong cảnh!"
Bốn người một đường đi qua vẫn chưa phát hiện địa vực có hàn khí dày đặc. Tuy nằm trong dự liệu, Thư Khinh Thiển vẫn có chút thất vọng.
Đúng vào lúc này vang lên bên tai âm thanh của Hạ Tâm Nghiên, "Thư Thư, chúng ta đã đến chỗ kia rồi."
Thư Khinh Thiển nghe vậy đem tầm mắt tìm đến mặt đất phía trước, ngự phi kiếm đứng ở giữa không trung. Chỉ thấy địa vực một mảnh phạm vi trăm mét đã thành một khe rãnh lớn, đại thụ che trời sinh trưởng trên đó đã sớm hóa thành tro bụi. Cả ngọn núi như bị búa bổ qua, chỉ để lại cảnh hoang tàn khắp nơi. Vết nứt chính giữa sâu không thấy đáy, âm u khủng bố, Thư Khinh Thiển luôn cảm thấy bên trong sẽ duỗi ra một cái tay mạnh mẽ kéo nàng vào.
Nàng chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, vội vã quay đầu, không dám tiếp tục nhìn vết nứt.
"Trời ạ, cái này cái quái gì, lợi hại như vậy! Chậc chậc, những người kia còn muốn tới tầm bảo, cũng không nhìn một chút địa phương khủng khiếp này. Ta xem chính là tìm được rồi cũng không còn mạng mang về." Hạ Tâm Nghiên nhìn cảnh tượng thê thảm trước mặt, chặc lưỡi.
Nghe Hạ Tâm Nghiên một trận lộn xộn, Thư Khinh Thiển cảm thấy không khí quỷ dị tiêu tán không ít.
Gật gật đầu, đối với lời Hạ Tâm Nghiên ngược lại là rất tán thành. Bất quá chỉ cần có thể có lợi, luôn có người sẽ liều mình đi tới. Dù sao con người đều là tham lam, nỗi sợ nguy hiểm vĩnh viễn đánh không lại khát vọng sở hữu bảo vật. Mặc dù là nàng cũng không ngoại lệ.
Nàng nghĩ về lần tìm kiếm này, lại có chút sầu lo. con đường phía trước đến cùng làm sao, có thể hay không như nguyện tìm thấy đồ vật cứu Nguyệt di? Tâm tư hỗn loạn, trong lòng cũng lung lên một tầng tối tăm.
"Thư Thư? Thư Thư!" Một hồi tiếng kêu đem suy nghĩ Thư Khinh Thiển kéo trở lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt cười phóng to nhào tới trước mặt, làm Thư Khinh Thiển giật mình suýt chút nữa không khống chế được rớt xuống phi kiếm.
"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Lại thất thần rồi! Bất quá cuối cùng cũng coi như ta thắng lại một ván rồi, hì hì." Hạ Tâm Nghiên vội vã giúp đỡ nàng kéo lại, cười đến rất là rực rỡ.
"Không có gì, chúng ta hay là đi xuống xem một chút?" Thư Khinh Thiển liếc nàng một cái, vẫn còn chưa hết sợ hãi. Nữ nhân này thật sự là người cũng như tên, 'Lòng dạ hẹp hòi' (1).
(1) 'Hạ Tâm Nghiên' và 'Lòng dạ hẹp hòi' phát âm giống nhau.
Hạ Tâm Nghiên không biết Thư Khinh Thiển trong lòng đang oán thầm nàng, gật gật đầu, ra dấu cho Hạ Viêm Hạ Hành cùng xuống dưới.
Mấy người thu lại phi kiếm cẩn thận đi vào khu phế tích, mơ hồ có thể thấy dấu vết bị lôi điện oanh kích bao phủ cả một phạm vi.
Trong lòng Thư Khinh Thiển suy tư, chẳng lẽ chỗ này gặp phải thiên kiếp, nếu không sấm sét tầm thường làm sao có thể đem một vùng núi phá hủy thành dáng vẻ ấy. Nhưng nếu là thiên kiếp nhất định phải có vật nghịch thiên xuất thế, chỉ là không biết có hay không tránh thoát lôi kiếp khủng bố thế này.
Hạ Tâm Nghiên bình thường tuy ầm ĩ, thời khắc mấu chốt vẫn rất có chừng mực, nàng phân phó: "Hạ Viêm, Hạ Hành, các ngươi phân công nhau cẩn thận điều tra một chút, chỉ là đừng đi quá xa, chú ý đề cao cảnh giác, chỗ này tựa hồ có hơi quái dị!"
Hạ Viêm cùng Hạ Hành gật đầu, cẩn thận xem xét chung quanh.
Như vậy, ngoài trừ khe vực có chút khiếp người kia, địa phương chung quanh toàn bộ cơ hồ đều bị bốn người lật lên, như cũ vẫn không thu hoạch được gì.
"Bất quá chuyện này cũng nằm trong dự liệu. Nhiều tu sĩ tới như vậy, nếu có cái gì đặc thù, cũng sớm để cho bọn hắn phát hiện rồi." Thư Khinh Thiển nhìn xung quanh.
"Tuy nói như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy chỗ này có chút kỳ quái, trực giác nói cho ta, nơi này nhất định ẩn giấu gì đó!" Hạ Tâm Nghiên nâng cằm, trừng mắt với Thư Khinh Thiển.
Lòng hiếu kỳ của Hạ đại tiểu thư lại nổi lên rồi, Thư Khinh Thiển có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá nàng cũng đồng ý quan điểm của Hạ Tâm Nghiên, nếu đến rồi vậy thì thuận tiện tìm hiểu rõ ràng đi!
Hạ Tâm Nghiên bình tĩnh lại tâm tình, bắt đầu chầm chậm cảm thụ dao động linh khí xung quanh. Đây là thiên phú của Hạ Tâm Nghiên.Nàng từ nhỏ đối với linh khí xung quanh vô cùng nhạy cảm, chỉ là có chút tốn thời gian lại hao tâm tốn sức, nàng hầu như lười dùng.
Qua hồi lâu sau, Hạ Tâm Nghiên mở mắt ra chỉ vào một chỗ, vui mừng kêu lên "Ta phát hiện, linh lực chỗ đó cùng chung quanh có chút bất đồng, tựa hồ ẩn ẩn lộ ra hàn khí, hơn nữa thập phần tinh khiết!"
Thư Khinh Thiển đi theo nàng đến trước một vách đá, ngoại trừ vết nứt dày đặc bên ngoài, nhìn không ra có gì đặc biệt. Hạ Tâm Nghiên có chút buồn rầu, dùng hai tay đẩy, cũng không có gì xảy ra.
Thư Khinh Thiển nhìn kỹ vách đá, mặt trên có một số hoa văn rất mờ, không chú ý căn bản là không nhìn thấy, Thư Khinh Thiển càng xem càng xuất thần, luôn cảm giác mình tựa hồ đã gặp qua, nhưng lại không nhớ ra được đã gặp qua ở nơi nào.
Nàng không kìm được giơ tay lên, ngón tay vận linh lực chậm rãi di chuyển dọc theo những hoa văn kia, xuôi theo đường vân này rồi chậm rãi đến đường vân kia, vô cùng tự nhiên vô cùng thoải mái.
Phảng phất như từng có ai đó đứng ở đây chậm rãi làm mẫu cho nàng.
Một hồi ánh sáng nhu hòa tỏa ra, trên vách đá thình lình xuất hiện một cánh cửa, kéo về tâm tư đang ngẩn ngơ của nàng.
"Thư Thư! Làm sao ngươi biết giải trận pháp này, không biết còn tưởng đây là nhà ngươi đây!" Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt kinh ngạc.
"Nhà ta... Nhà... Ta không biết, ta cũng không biết thế nào, nó... nó..."
"Được rồi, được rồi, ta chỉ là thuận tiện hỏi thôi." Hạ Tâm Nghiên phát giác tinh thần Thư Khinh Thiển có chút hoảng hốt, có chút lo lắng, vội vã dừng lại câu chuyện.
Thư Khinh Thiển vẫn còn đang ngẩn ngơ. Chữ "nhà" kia giống như đã gây cho nàng chấn động thật lớn, chỉ là vô thức gật đầu.
Hạ Tâm Nghiên không yên lòng kéo tay của nàng, để Hạ Hành trước tiên vào xem xét.
"Tiểu thư, mọi người mau vào đây." Bên trong truyền ra tiếng của Hạ Hành.
Hạ Tâm Nghiên lôi kéo Thư Khinh Thiển đi vào, Thư Khinh Thiển rốt cục khôi phục bộ dáng ngày thường, làm Hạ Tâm Nghiên thoáng yên tâm.
"Nơi này còn có người ở, bất quá cũng hơi bị đơn giản đi! Cũng thật thiệt thòi cho hắn!" Hạ Tâm Nghiên khoa trương nói.
Xác thực rất đơn giản, nơi này chỉ có hai gian phòng, gian phòng ngoài chỉ có một cái bàn, bên cạnh đặt hai cái ghế, trên bàn có một ấm trà, một cái chén. Còn lại không có gì cả. Gian phòng sau có một cái giường gỗ, trên giường có một tấm da hổ màu trắng, hình như là Kiếm Xỉ Linh Hổ.
Bên cạnh có một cái giá sách, xếp đầy thẻ tre. Lại còn có người giống như nàng yêu thích dùng thẻ tre. Bình thường mà nói văn tự ở Tu Chân giới đều là dùng linh lực khắc vào thẻ ngọc hoặc viết lên giấy, nhưng nàng một mực yêu thích dùng thẻ tre khắc chữ. Tiện tay cầm một cuộn lên, cẩn thận trải ra, là Tu chân nhập môn lục, mỗi một chữ đều là dùng tay khắc lên, chữ viết thanh nhã ngay ngắn, nét thanh nét đậm rõ ràng, rất là ưa nhìn.
Không biết tại sao cảm giác quen thuộc ngày càng rõ ràng. Nàng mơ hồ nhớ tới một thân ảnh bạch y ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sách, một đứa bé ngồi ở bên cạnh, chăm chú ghé vào trên mặt bàn khắc thẻ tre, an tĩnh mà hài hòa.
Thư Khinh Thiển nhìn thẻ tre xếp đầy trên giá sách, tựa hồ khoảng thời gian cô tịch dài vô tận của chủ nhân đều được khắc lên trên đó, nhìn thật lâu vẫn không nói gì.
Mắt của Thư Khinh Thiển ngày càng chua xót, sững sờ chạm lên trên mặt, chỉ thấy tay vương đầy nước mắt.
"Thư thư, ngươi tới xem đây là cái gì? Kỳ quái!" Gian phòng ngoài vang lên tiếng của Hạ Tâm Nghiên.
Thư Khinh Thiển lập tức thu lại cảm xúc, đi ra ngoài.
Chỉ thấy sau lưng cửa đá có một hộc tối, lúc mở cửa đã bị cửa che lại. Lúc này đã bị Hạ Tâm Nghiên mở ra, bên trong có một cái hộp vuông không biết làm bằng chất liệu gì, trên hộp có thật nhiều ký hiệu màu vàng, trên nắp còn có những dấu màu hồng nhìn giống như vết máu.
Hạ Tâm Nghiên cảm thấy hiếu kỳ, chuẩn bị mở hộp. Thư Khinh Thiển theo bản năng cảm thấy không ổn, vội vàng ngăn cản: "Chờ đã, đừng mở vội!"
Hạ Tâm Nghiên vội vã dừng tay, nhưng là vẫn là đụng tới vết máu kia. Vết máu kia trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi!
Hạ Tâm Nghiên cũng cảm giác được sự tình không ổn!
- --------------------------