Chỉ là không có nếu như, thời gian như trước đang trôi qua, tìm người cũng cấp bách. Mà Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi lúc này đang dưới gốc đại thụ ngồi xếp bằng chữa thương, mãi đến tận sắc trời phát sáng, Hạ Tâm Nghiên mới đình chỉ thay Văn Uẩn Nhi chải vuốt kinh mạch. Nguyên bản tiểu cô nương tổn thương khắp người đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, được linh dược cấp tám bồi bổi, cho nên cũng không lưu lại bất luận dấu vết gì
Nhưng là vẫn không làm tan đi sự đau lòng của Hạ Tâm Nghiên, nàng từ trong túi chứa đồ lấy ra một bộ xiêm y màu vàng nhạt, chuẩn bị giúp Văn Uẩn Nhi thay quần áo.
Đưa tay đem y phục không lành lặn trên người nàng cởi xuống, chờ nhìn tới tiết y bên trong, Hạ Tâm Nghiên phát hiện tay của mình có chút không nghe sai khiến, tim đập cũng có chút hỗn loạn.
Nàng ở trong lòng phỉ nhổ chính mình một phen, dùng sức vỗ xuống tay của chính mình, "Thực sự là, đều là nữ tử, có gì phải căng thẳng chứ!"
Lời tuy như vậy, tim đập nhưng lại càng lúc càng nhanh, nàng nhanh chóng mở ra vạt áo, cởi xuống nàng ấy áo lót, thiếu nữ khí tức thanh tân ôn nhuyễn lập tức phả vào mặt, Hạ Tâm Nghiên con mắt quét đến da thịt trắng nõn như ngọc kia, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Thân thể mềm mại trắng mịn dán ở trong ngực của nàng, ngón tay chạm tới da thịt phấn nộn quả thực có thể tan thành nước, nhượng nàng trong lúc nhất thời có chút ngẩn ra, con mắt không khống chế được nhìn trước mắt phong cảnh mỹ lệ.
Đại khái là có chút lạnh, Văn Uẩn Nhi không nhịn được rụt thân thể, động tĩnh nhỏ của nàng nhưng cũng đủ làm Hạ đại tiểu thư hoàn hồn. Hạ Tâm Nghiên lắc lắc đầu, vội vàng đem y phục sạch sẽ giúp nàng mặc vào.
Xong đâu đấy, buộc tốt đai lưng cho người trong lòng, Hạ Tâm Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện đã ra một thân mồ hôi! Thay đổi tư thế thoải mái đem Văn Uẩn Nhi ôm vào trong ngực, nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu của nàng, Hạ Tâm Nghiên nhịn không được duỗi tay vuốt vuốt nàng cái mũi nhỏ, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu hỗn đản, ta xem như đã bại trong tay muội rồi."
Nàng từng nghĩ tới nếu Văn Uẩn Nhi không muốn, nàng sẽ không miễn cưỡng muội ấy, nhưng trải qua chuyện này nàng liền quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không buông tay. Loại cảm giác đó quá đau khổ, nàng không nghĩ lại chịu đựng, cho dù mất hết mặt mũi, nàng cũng phải đem người đoạt được!
Liền ở Hạ Tâm Nghiên không ngừng suy tư, như thế nào mới có thể đem Văn Uẩn Nhi quải tới tay, người trong ngực liền giật giật, Hạ Tâm Nghiên vội vã cúi đầu vui mừng nhìn Văn Uẩn Nhi, quả nhiên nàng mí mắt run rẩy, mở mắt ra. Hạ Tâm Nghiên thấy nàng mở to hai mắt, chớp đều không chớp nhìn chằm chằm mình, thấp giọng nói: "Uẩn Nhi, thế nào? Còn có nơi nào không thoải mái?"
Kết quả câu này vừa dứt, Văn Uẩn Nhi miệng cong lên, nước mắt từ trong đôi mắt không ngừng tràn ra, con mắt sương mù mông lung thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Tâm Nghiên, nhượng Hạ Tâm Nghiên trong lòng đau đớn. Vội vã ôn nhu hống nàng: "Tiểu Uẩn Nhi ngoan, không sao rồi, không sao rồi, có phải là còn nơi nào đau, muội nói với ta, không khóc, không khóc a."
Văn Uẩn Nhi được nàng ôn nhu dỗ dành, ôm chặt lấy Hạ Tâm Nghiên khóc thút thít, dù như thế nào nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi, hiện tại tất cả đi qua rồi, cũng chỉ có thể lộ ra mặt yếu đuối nhất.
Văn Uẩn Nhi vừa khóc vừa nói: "Hạ Tâm Nghiên, tỷ thật đáng ghét, muội gọi tỷ, gọi thế nào tỷ cũng không tỉnh, để muội một mình bị yêu vật kia bắt nạt. Muội đánh không lại nó, muội thật vất vả tìm được tỷ, tỷ còn bỏ mặc muội....Ô ô, muội sợ mình chết rồi, sẽ bảo vệ không được tỷ....Muội sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng như thế sợ qua! Tỷ còn luôn bắt nạt muội, mấy hôm trước còn không quan tâm muội, ô ô..." Văn Uẩn Nhi khóc đến tức tưởi, nói năng lộn xộn, tay nhỏ không ngừng đánh vào vai Hạ Tâm Nghiên.
Hạ Tâm Nghiên nghe nàng vừa khóc vừa nói, trong thanh âm còn mang theo nghĩ mà sợ cùng ủy khuất, trong lòng cũng là co thắt, nước mắt không nhịn được tuôn rơi, ôm chặt nàng nghẹn ngào nói: "Là ta đáng ghét, là ta không tốt, ta tỉnh quá chậm, để một mình muội bị bắt nạt. Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Muội đừng khóc, muội khóc ta khó chịu."
"Muội, muội chỉ là...sợ mình chết rồi, sẽ thật hối hận, hối hận vì không kịp nói với tỷ, muội rất yêu thích tỷ, là thật sự yêu thích... Không phải... Không phải bởi vì tỷ dung mạo xinh đẹp."
Hạ Tâm Nghiên ngây ra một lúc, vội vã buông nàng, đôi mắt hoa đào còn mang theo nước mắt chăm chú nhìn nàng, gấp giọng hỏi: "Uẩn Nhi, muội nói cái gì? Muội lặp lại lần nữa!"
Văn Uẩn Nhi bị nàng hỏi ngẩn ngơ, cho rằng kinh đến nàng rồi, nhưng vẫn như cũ khóc ròng nói: "Muội nói muội thích tỷ, giống như Thư tỷ tỷ yêu thích Mặc tỷ tỷ, làm sao rồi? Tỷ... Tỷ có ý kiến sao?" Mạnh miệng nói xong vẫn là co giật một cái, dáng dấp kia để Hạ Tâm Nghiên cảm thấy mười phần đáng yêu.
Nhìn Văn Uẩn Nhi, Hạ Tâm Nghiên đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ phong tình, hoa đào trong mắt rạng ngời rực rỡ, giống như ngàn vạn ánh sao rơi vào trong đó, âm thanh quyến rũ lộ ra sung sướng: "Không có ý kiến, chỉ cần Tiểu Uẩn Nhi yêu thích, ý kiến gì đều không quan trọng rồi."
Văn Uẩn Nhi làm sao cũng không ngờ tới Hạ Tâm Nghiên sẽ là phản ứng này, nhưng nàng cái gì đều quên mất rồi, liền tiếng khóc đều im bặt, lúc này trong mắt nàng có thể nhìn thấy chính là Hạ Tâm Nghiên nụ cười mê chết người kia. Hạ Tâm Nghiên tuy dung mạo rực rỡ lại có chút quyến rũ, nhưng thông thường đều là giả vờ không đứng đắn, thật ra rất hiếm khi biểu lộ phong tình.
Văn Uẩn Nhi ngay lập tức bị định trụ, sau đó liền nghe đến chính mình có chút ngây ngốc âm thanh vang lên: "Hạ Tâm Nghiên, muội... muội thích tỷ, thật ra cũng là bởi vì tỷ thật xinh đẹp."
Nguyên bản gặp Văn Uẩn Nhi bị chính mình mê đảo, trong lòng Hạ Tâm Nghiên lại hài lòng lại đắc ý, kết quả tên tiểu hỗn đản này nói một câu, đem bầu không khí vốn tốt đẹp hoàn toàn phá hỏng.
Hạ Tâm Nghiên có chút giận dữ, đôi mắt hoa đào khẽ chuyển, mị hoặc nói: "Nếu Tiểu Uẩn Nhi như thế không rõ phong tình, vậy ta cũng chỉ có thể chính mình đến bồi." Nói xong ôm chầm eo Văn Uẩn Nhi, cúi người hướng bờ môi phấn nộn kia hôn xuống.
Thoáng chốc chóp mũi tràn ngập đều là hương thơm độc nhất của thiếu nữ, nhượng Hạ Tâm Nghiên trong nháy mắt nhớ tới mỹ cảnh nhìn thấy vừa rồi, lại tăng thêm hai môi dán vào nhau mềm mại ngọt ngào xúc giác, để nàng có chút mất đi khống chế, trong lòng nhịn không được muốn càng nhiều.
Nhưng là Hạ Tâm Nghiên có chút không bắt được trọng điểm, nàng sống mười tám năm đối với chuyện này một chữ cũng không biết, duy nhất tiếp xúc qua chính là nhìn thấy Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân ở ngoài cửa ôm hôn, nhưng khi đó rất là xấu hổ, cũng không thấy được rõ ràng. Mặt sau lần thứ nhất hôn Văn Uẩn Nhi cũng chỉ là dán vào, sau đó vô ý thức liếm mấy lần, ngoài ra, Hạ đại tiểu thư chân chân chính chính, là một cô nương vô cùng thuần khiết a!
Hai người đều chỉ là dính vào cùng nhau, hàm chứa môi hấp hấp cắn cắn, Văn Uẩn Nhi nhắm mắt lại mắc cỡ không được, tùy ý Hạ Tâm Nghiên ở cái kia tìm tòi. Sau đó trong lúc vô tình hai người đầu lưỡi không cẩn thận đụng vào nhau, trong nháy mắt tê tê dại dại, để cho hai người đều run lên một cái.
Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên mở mang đầu óc, nhẹ nhàng đẩy ra Văn Uẩn Nhi hàm răng, kết quả một đạo tiếng nói non nớt đột nhiên truyền tới: "Ai, ta thấy hai tiểu nha đầu kia rồi!"
Văn Uẩn Nhi sợ hết hồn, đột nhiên khép chặt hàm răng cắn lấy Hạ Tâm Nghiên, Hạ Tâm Nghiên "A" rên lên một tiếng, che miệng đau nước mắt đều sắp rơi ra. Văn Uẩn Nhi cũng cảm giác được chính mình cắn phải đầu lưỡi mềm mại của người kia, lại nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt đau đớn, gấp liền muốn đi xem xem nàng.
Văn Hiên cùng Hạ Hành kinh hỉ đuổi tới, liền nhìn thấy một màn trước mắt. Lang Gia bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nhìn hai người các nàng, Văn Uẩn Nhi vội vã muốn kéo tay Hạ Tâm Nghiên, Hạ Tâm Nghiên thì lại gắt gao che miệng, trong đôi mắt còn hiện ra nước mắt.
Hạ Hành kích động vọt tới trước mặt Hạ Tâm Nghiên, âm thanh có chút run: "Tiểu thư, ngài vẫn tốt chứ? Có bị thương không, ngài đây là làm sao rồi?"
Văn Hiên cũng là lôi kéo Văn Uẩn Nhi luôn miệng hỏi dò, cẩn thận xem xét một lần, Văn Uẩn Nhi qua loa trả lời Văn Hiên vấn đề, ánh mắt lại không ngừng mà nhìn Hạ Tâm Nghiên.
Hạ Tâm Nghiên nhẫn nhịn đầu lưỡi đau đớn, vung vung tay nói: "Ta không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, các ngươi làm sao đi vào nơi đây, Thiển Thiển các nàng cũng đi chung sao?" Sắc mặt của Hạ Tâm Nghiên có một chút hồng, vội vã nói sang chuyện khác.
"Thư cô nương cùng Mặc cô nương rất lo lắng cho hai người, vì vậy chúng ta chia hai nhóm đi tìm."
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên thật ấm áp, hai người kia thật sự rất nặng tình nặng nghĩa, "Vậy các nàng đâu?"
"Khinh Thiển cho hai người bọn ta trương cảm ứng phù, chúng ta đã hẹn tìm được hai người liền dùng bùa này, nàng có thể cảm giác được. Sau đó chúng ta đi đến ngọn núi cao nhất kia hội hợp."
Nghe xong Văn Hiên, Hạ Tâm Nghiên kéo qua Văn Uẩn Nhi, mở miệng nói: "Các ngươi nhanh dùng phù, chúng ta mau chóng tới, nơi này không yên ổn, chúng ta vẫn là sớm một chút hội hợp."
Văn Hiên gật gật đầu dùng linh lực thôi thúc hai tấm bùa chú, sau đó đoàn người nhanh chóng hướng phía đông chạy đi. Văn Uẩn Nhi còn sững người nghĩ chuyện mới vừa phát sinh, dọc theo đường đi chỉ là thuận theo Hạ Tâm Nghiên, cũng không nói một lời, xem ra có chút ngốc.
Hạ Tâm Nghiên cũng có chút quẫn bách, cố vùi đầu chạy thật nhanh. Văn Hiên cùng Hạ Hành cảm thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết bọn họ tách ra nhiều ngày, cuối cùng cũng coi như tìm thấy các nàng, các nàng làm sao một điểm vui vẻ cũng không có, trái lại tâm tình đều có chút nặng nề. Lang Gia nhưng trong lòng thầm than, Mặc Quân hai tiểu bằng hữu cư nhiên cũng cấu kết rồi, Mặc Quân thực sự là làm gương tốt!
Đợi đến mấy người đuổi tới chân núi, Thư Khinh Thiển đã ở nơi đó chờ rồi. Nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi, Thư Khinh Thiển rất vui vẻ đi qua: "Tâm Nghiên, Uẩn Nhi, các ngươi vẫn tốt chứ? Có bị thương không? Cuối cùng cũng coi như tìm thấy các ngươi rồi!" Trong thanh âm mang theo lo lắng, lại có chút vui sướng.
"Thiển Thiển lúc nào cũng có lương tâm, ta rất tốt, một chút việc cũng không, Uẩn Nhi tìm được ta trước rồi. Chỉ là ta tỉnh quá muộn, hại Uẩn Nhi suýt chút mất mạng." Hạ Tâm Nghiên nói đến phần sau liễm nụ cười, thương tiếc mà nhìn Văn Uẩn Nhi, nắm thật chặt tay của nàng.
Văn Uẩn Nhi làm sao không nhìn ra nàng áy náy, vội vàng nói: "Muội hiện tại cảm giác rất tốt, hơn nữa tỷ cuối cùng đã cứu được muội rồi, không phải sao?"
Thư Khinh Thiển nhìn trước mắt hai người si mê nhìn nhau, còn kém không dính đi qua hôn lên nhau. Lang Gia ở một bên cười ý tứ sâu xa, Văn Hiên Hạ Hành nhưng không rõ chuyện gì.
Nghĩ nghĩ hành động của hai người, Thư Khinh Thiển đột nhiên hiểu ra, buồn cười nói: "Được rồi, chúng ta trước tiên tìm một nơi an toàn, cẩn thận thảo luận vấn đề mấy ngày nay phát hiện, còn có tiếp theo nên làm sao từ nơi này đi ra ngoài?"
Văn Uẩn Nhi hoàn hồn vội vã lui lại, Hạ Tâm Nghiên khụ một tiếng nói: "Yêu nghiệt đi đâu rồi? Làm sao còn chưa nhìn thấy bóng người?"
"Nàng vì cứu ta, bị tổn thương thần thức, hiện tại còn ở bên trong ngọc tĩnh dưỡng, có thể qua mấy ngày mới tỉnh lại." Thư Khinh Thiển rủ mắt xuống, âm thanh cũng hạ thấp. Chầm chậm đem sự tình kể một lần, người chung quanh nghe đều hít vào một ngụm khí lạnh. Mặc Quân cư nhiên đem thần thức chính mình tiến vào trong thức hải hỗn loạn của người khác, lá gan này cũng quá lớn rồi!
Hạ Tâm Nghiên ngẩn ra, nàng biết tâm tình của Thư Khinh Thiển, vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Chúng ta trước tiên liền tìm một sơn động nghỉ ngơi, Huyễn Mộc Lĩnh chúng ta phỏng chừng tạm thời không ra được, chúng ta cùng nhau chờ nàng tỉnh, ân, nàng gặp gỡ nhiều chuyện như vậy luôn có thể chuyển nguy thành an, lần này khẳng định cũng không sao. Hơn nữa mỗi lần nàng đều là đánh trận đầu, lần này để nàng trước tiên nghỉ ngơi một chút, cũng để chúng ta xuất một chút lực thăm dò rõ ràng tình thế, có được hay không?"
Thư Khinh Thiển ngẩng đầu nhìn nàng, gật gật đầu cảm kích. Lang Gia một bên cũng mở miệng: "Tiểu gia hỏa đừng nóng vội, Mặc Quân lần này tuy ngủ lâu chút, nhưng tuyệt đối không có chuyện gì, so với lần trước tình trạng tốt lắm. Hơn nữa lần bị thương này tuy hung hiểm, nhưng chỗ tốt lại không ít."
- --------------------------------------------