Chỉ thấy trên đỉnh thác nước giữa không trung, đột nhiên nổi lên một ngọn lửa.
Ngọn nửa này tịnh không bắt mắt, nhàn nhạt, gần như trong suốt, tĩnh tĩnh thiêu đốt. Nhưng mà, nó lại như tiến vào trong dầu, mà không phải trong nước, chỉ thấy một dải hỏa quang, men theo thác nước nhanh chóng lan tràn.
Đầu nguồn thác nước, ngọn lửa u lãnh bập bùng lưỡi lửa trong suốt.
Thất Ngân luyện, nháy mắt bị ngọn lửa u lãnh châm đốt. Mỗi đạo kiếm mang như nước, đều bao bọc trong một đám lửa.
Ly thủy như hoa như lửa, phân lạc mà xuống.
Đạo kiếm thứ nhất mang được hỏa diễm bao bọc, lặng yên rơi vào trong nước.
Phanh!
Một tiếng bạo âm rõ nét! Rồng nước lập tức bị nổi bay một đoạn lớn, hoa nước bắn tung.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Bạo âm dày đặc như pháo trúc tân niên, bất tuyệt bên tai.
Văn Phi sắc mặt đại biến, đây là thủ đoạn gì? Đối phương không phải kiếm quyết hành thủy sao? Sao lại có hỏa? Nhưng lúc này gã cũng không kịp nghĩ, trong nháy mắt, rồng nước to lớn vô cùng, lại bị nổ chỉ còn gần nửa. Uy lực kiếm mang của đối phương đột nhiên bạo trướng, toàn là bởi những ngọn lửa tưởng như trong suốt vô hại kia.
Kềm nén nghi ngại trong lòng, một điểm khinh thị cuối cùng trong lòng gã cũng tan tành mây khói, hắn đã coi Tả Mạc là kình địch bình sinh lớn nhất của gã.
Hơi cắn răng, gã điên cuồng vận chuyển linh lực, quạt Thiên Hà trên tay quét đất một cái, vươn quạt hướng Tả Mạc nhè nhẹ một điểm.
Thiên hà lao!
Một điểm lam quang, thấu quạt mà ra, nhìn như chậm chạp hướng Tả Mạc bay đi.
Tả Mạc tâm đầu đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy hiểm cường liệt, một điểm lam quang này, áp lực cho hắn xa xa vượt quá bất kỳ chiêu trước nào. Hắn không dám chậm, tâm niệm vừa động, ngọn lửa u lãnh trên thác nước trong thiên không lập tức phản ứng, hướng lam quang nhào tới.
Từng đóa lửa nhỏ mịn trong suốt, bên trong lại là từng đạo kiếm ý ôn nhu như nước.
Mắt thấy mưa lửa từ thác nước rơi xuống này sắp chụp phủ lam quang.
Phút chốc, Văn Phi xòe mở quạt Thiên Hà, trong miệng bạo quát: "Mở!"
Điểm lam quang này đột nhiên như một cái lưới lớn, quay đầu hướng Tả Mạc phủ lấy. Tả Mạc tránh không kịp, lập tức nhập trong màn phủ.
Tả Mạc chỉ thấy lam quang trước mắt bạo trướng, trong chớp mắt, sóng nước tràn đầy tầm nhìn, bốn phía mênh mang một mảnh!
Cái trường cảnh này Tả Mạc rất quen thuộc! Hắn từng giữa sông luyện kiếm, tự nhiên quen đến không thể quen hơn. Hiện nay hắn trong một túi nước, ai có thể nghĩ đến, điểm lam quang này hóa ra lại hàm chứa sức nước hồn hậu như thế? Những ngọn lửa trong suốt kia, rơi vào trong nước, bạo âm vẫn bôm bốp không ngừng, nhưng thế nước thái quá hùng hồn, những kiếm mang ly thủy nhỏ mịn trong suốt như lửa này, giống như cách ủng gãi ngứa, ngược lại bạo nổ chính Tả Mạc thành khá nhếch nhác. Bốn phía truyền đến áp lực khủng bố, từng điểm túi nước bị nén ép.
Tả Mạc hít sâu một ngụm khí, trong lòng lẫm nhiên, đây là tuyệt chiêu của đối phương!
Nhưng toàn bộ chiến ý lại cuồng tuôn mà ra, bản thân tuy không thể cùng Vi Thắng sư huynh so sánh, nhưng cũng không phải quả hồng nhũn để cho bọn vớ vẩn này tha hồ nhào nặn.
Tả Mạc không phát giác, từ sau lúc luyện kiếm, hắn bắt đầu từ sợ chiến đấu, nhanh chóng biến thành không sợ chiến đấu, mà dục vọng chiến đấu càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn hiện tại là như thế, càng đánh hắn càng là hưng phấn, đến lúc, đặc biệt là nhìn đến tuyệt chiêu của Văn Phi, chiến ý của hắn đã leo cao tới cực điểm!
Đến đi!
Hắn sít sao căng lớn con ngươi, trong lòng lặng lẽ rống giận!
Lạc hỏa như mưa trên thác nước tan biến, Trích Thủy kiếm hóa làm một vệt lưu quang, về đến trong tay Tả Mạc.
Tựa hồ cảm nhận được chiến ý của Tả Mạc, thân của Trích Thủy kiếm thân kiếm khẽ rung một cái, khinh đãng như sóng nước, phát ra tiếng tê nhè nhẹ khiến Tả Mạc càng thêm hưng phấn. Hắn nhắm mắt lại, vuốt nhẹ thân kiếm, giống như vuốt ve tình nhân.
Thiếu sự gượng chống của thác nước, nước bốn phía dồn ép mất đi lực lượng ngăn trở, lập tức cả khối ào đến, túi nước tan tành vụn nhỏ, Tả Mạc bị cuốn vào trong nước.
Văn Phi trên mặt không kìm được lộ ra hỉ sắc! Chỉ cần cuốn vào trong nước, ngươi không phải là thịt cá, mặc ta dao thớt sao?
Trong miệng quát khẽ: "Khởi!"
Chỉ thấy khối nước mang theo Tả Mạc, chậm rãi bay lên thiên không. Khối nước to lớn vô cùng, gần bằng một cái hồ bạc nhỏ.
Tả Mạc giống dã thú trong lồng, vô luận hắn giãy dụa ra sao, cũng không thể giãy thoát. Văn Phi trong lòng đắc ý vô cùng, cái thủy lao này, so thiết lao thép luyện còn kiên cố hơn nhiều.
Đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn người người mặt không nhân sắc, kinh khủng nhìn vào bóng mờ khổng lồ trên không trung. Khối nước càng lên càng cao, mà thaanh ảnh Tả Mạc trong khối nước càng lúc càng mơ hồ, chỉ có thể ẩn ước nhìn thấy.
Chuyện khác không nói, riêng là từ cao như vậy nện thẳng xuống, tuyệt đối phải nội thương!
Trên khuôn mặt quả táo không một tia huyết sắc của Tiểu Quả đột nhiên nổi lên vẻ quyết nhiên, nàng mạnh mẽ từ trong đám người xông ra, hướng Văn Phi xông tới.
"Tiểu muội muội, ngươi muốn làm cái gì?" Một đạo thân ảnh mạn diệu ngăn đường tiểu Quả, Đào Thù Nhi mặt tươi cười ngâm nga nhìn tiểu Quả.
"Ngươi tránh ra!" Tiểu Quả mặt vừa vội vừa giận. Dáng vẻ tức giận của nàng, thật giống con mèo nhỏ nhe răng múa vuốt, ngược lại đáng yêu khôn tả.
"Uy." Minh Đạo vẫn tâm trầm tĩnh lại, thấy tiểu Quả thiên chân rực rỡ, trước mắt lập tức sáng ngời: "Cô bé này không tệ, bé tên là gì?"
"Các ngươi tránh ra!" Tiểu Quả gần như sắp khóc.
Ánh mắt Văn Phi lộ ra mấy tia hung độc, nhìn vào khối nước trong thiên không, gã đắc ý hừ lạnh: "nếm thử thiên hà lao của ta xem." Nói xong, vươn tay trái ra, hướng khối nước trên trời chộp nhẹ một cái.
Khối nước trên trời biến ảo, trong khối nước, một bàn tay khổng lồ hung hăng chộp về Tả Mạc. Thằng khốn này khiến mình nhếch nhác như thế, Văn Phi cũng không muốn cứ vậy bỏ qua. Lạc thú mèo vờn chuột, là thích thú đến nhường nào!
Đám đệ tử phía dưới không ai không thoát một trận kinh hô, lộ rõ ra thần tình bất nhẫn.
Trên mặt Tiểu Quả nổi lên vẻ tuyệt vọng, nàng biết chính mình không phải đối thủ hai người này, nhưng là...
Trong đôi mắt mọng nước chớp qua một vệt quyết tuyệt hiếm thấy.
Nhưng vào lúc này, trong thủy lao, thân kiếm rủ thấp, nhắm mắt Tả Mạc đột nhiên mở mắt ra.
Không biết tại sao, hắn nghĩ đến ngày chính mình lĩnh ngộ kiếm ý Ly Thủy, mắt nhìn bàn tay nước khổng lồ có vẻ muốn tóm lấy hắn, dư quang khóe mắt liếc thấy hình người ẩn ước phía dưới, hắn có thể tưởng tượng được đối phương lúc này là bao nhiêu đắc ý, bao nhiêu hưng phấn.
Nhưng là, kiếm quyết của ta...
Là Ly Thủy kiếm quyết a!
Tả Mạc trong mắt quang mang bạo trướng, nhãn thần như đột nhiên rút không một chút tình cảm, u lạnh như ngọn lửa trong suốt! Hai tay nắm Trích Thủy kiếm, thân kiếm rủ thấp không chút dự liệu chém ngược lên trên!
Ly thủy phần thiên!
Bàn tay nước khổng lồ một phát phá nát.
Văn Phi phía dưới sắc mặt kịch biến! Làm sao có thể! Trong thủy lao làm sao có thể còn có lực hoàn thủ?
Hắn cắn răng vừa định biến chiêu, nhưng sắc mặt trong sát na bị quét sạch sẽ, hắn hãi nhiên phát hiện, mình hóa ra hoàn toàn mất đi khống chế thủy lao!
Làm sao có thể!
Lúc này những người khác cũng phát giác biến cố trên không, không nhịn đồng thời ngẩng đầu!
Chỉ thấy khối nước trên không khẩn cấp sụp đổ vào trong, thật giống như trong khối nước, có một lỗ thủng sâu không thấy đáy.
Mà khi Tả Mạc lộ ra thân hình, mọi người lúc này không nhịn được hít một ngụm lãnh khí. Giữa không trung, thủy lao đã tan biến, chỉ còn lại Tả Mạc hai tay cầm kiếm.
Minh Đạo cùng Đào Thù Nhi lộ ra thần sắc kinh hãi tuyệt luân, bọn họ không thể tin coi chừng kiếm trong tay Tả Mạc.
Trên ba xích thân kiếm, một ngọn lửa màu lam dài quá mười trượng, u u mà chậm rãi bùng lên. Mà ngọn lửa màu lam này không ngờ lại toàn do nước tạo thành, trời, hắn hút đi toàn bộ thiên hà lao của Văn Phi sư huynh, hóa làm vũ khí của chính mình!
Trên đời này, làm sao có thể có chuyện khó tưởng tượng như vậy?
Kẻ tới dạng này, làm sao có thể chỉ là trúc cơ kỳ?
Nhìn vào tiểu Quả cùng Đào Thù Nhi, Minh Đạo phía dưới, Tả Mạc trong sát na đã minh bạch chuyện gì, trong mắt đột nhiên nổi lên một vệt giận dữ.
Hai tay cầm kiếm, cao cao hất lên, thân kiếm thủy hình hỏa diễm lại giống một đóa hoa lớn, u u phóng ra.
"Chết đi!"
Một tiếng bạo quát chứa đầy nộ khí, như đột nhiên một đạo minh lôi nổ tung giữa trời quang.
Kẹp trong toàn bộ lửa giận, toàn bộ chiến ý, toàn bộ linh lực, Tả Mạc như một đạo lưu quang, hung hăng chém xuống!
Chỉ thấy không trung một đạo ánh sáng màu lam thẳng tắp ngấn sáng, kinh diễm khiến không ai có thể nhìn thẳng.
Phía dưới Văn Phi ba người sắc mặt đại biến, thằng này điên rồi!
Kiếm thế của hắn, thế mà dám đồng thời lồng chụp ba người bọn họ vào trong!
Ba người lúc này cũng không cách nào, đồng thời xuất ra từng tuyệt bản sự tối hậu.
Xung quanh Văn Phi xuất hiện một màn nước, so trước lần trước, càng thêm dày đặc. linh giáp hồng đào trên thân Đào Thù Nhi quang mang bạo trướng, từng đóa hoa đào hoa ánh lên rực rỡ, bảo vệ lấy nàng ở trong. Còn Minh Đạo thở gấp hết cỡ lấy ra một quả chuông đồng, chuông đồng thấy gió bành trướng, thành thành thực thực gắn Minh Đạo vào bên trong.
Tả Mạc lúc này hồn nhiên vong ngã, trong mắt hắn chỉ có ba người ở dưới, hắn chỉ làm một việc, đó là thúc động linh lực, vô cùng điên cuồng thúc động linh lực!
Lam quang u lãnh thẳng tắp từ trời giáng xuống, mang theo uy thế cương mãnh vô trù, trùng trùng nện về phía ba người. (vô trù: không thể dự trù)
Kiếm thế, dùng nhiều nhất là đâm cùng gạt, chém cũng dùng rất ít, mà trước nay không người có thể nghĩ đến, kiếm cũng có thể nện người. Nhưng Tả Mạc dùng là nện, rất giống thứ hắn vung lên không phải phi kiếm, mà một quả trọng trùy nặng tựa ngàn quân!
Oanh!
Lam quang hung dũng, cắn nuốt ba người trên đất.
Sau tiếng bạo âm đinh tai muốn điếc, là tĩnh mịch, một mảnh tĩnh mịch như chết.
Tả Mạc dưới chân mềm nhũn, phanh một cái ngã ngồi xuống, liều mạng thở hổn hển.
Chiêu Ly thủy phần thiên này quá bá đạo, đối với hắn hiện tại mà nói, sau khi dùng, cơ bản là mất đi sức chiến đấu.
Nhưng...
Hắn cắn răng chống Trích Thủy kiếm đứng lên, nhìn vào hố sâu vượt quá ba mươi trượng trước mặt, hắn trong lòng chỉ có một chữ - sướng!
Trong hố to, Văn Phi ba người đồng thời bị chấn ngất, Văn Phi y sam bay nát, linh giáp trên thân Đào Thù Nhi cũng gần như rạn nứt, mà chuông đồng của Minh Đạo càng là vỡ thành vô số khối.
Tả Mạc trong lòng thổn thức, chiêu ly thủy phần thiên này có thể có uy lực khủng bố như thế, còn phải cảm tạ thủy lao của Văn Phi. Nếu như không có nhiều nước như vậy, tuyệt không thể đạt tới hiệu quả khủng bố như thế. Nói chơi, mấy vạn cân nước thế này cứng rắn nện xuống, cũng rất dọa người.
Thu hoạch thắng lợi quả thực đã đến, tinh thần Tả Mạc lập tức phấn chấn vô cùng, hoàn toàn không giữ cái gì phong phạm cao thủ, giống như mèo ngửi được mùi mỡ, bước thấp bước cao, điên khùng chạy tới hố sâu.
Yến Minh tử cùng Hồ Sơn dọa ngốc, cánh nhiên đã quên ngăn cản.
Thật là người có tiền a! Tả Mạc trong lòng cảm khái vô cùng, xuống tay lại không có nửa phần khách khí.
Từ Văn Phi trên tay lột bỏ chiếc nhẫn màu xanh nước biển. Kỳ thực trên người hắn tốt nhất là quạt Thiên Hà, chẳng qua Tả Mạc luyện là phi kiếm, quạt Thiên Hà tuy tốt, nhưng không thích hợp hắn dùng. Chiếc nhẫn này phẩm cấp bất phàm, tuyệt đối là cực phẩm cấp ba, có thể tăng cường khống thủy, nhưng hiệu quả cụ thể, còn phải từ từ mò mẫm.
Từ Đào Thù Nhi trên đầu vặt đi một cái trâm gỗ đào ngàn năm, hắc hắc, ở trên có ba trận pháp, khư tà ôn dưỡng định thần, đồ tốt a đồ tốt!
Trên thân Minh Đạo, Tả Mạc không chút khách khí vặt đi đôi ủng của đối phương. Ủng phong hành cấp ba, Tả Mạc đúng là rất biết hàng, bên trên khắc hai trận pháp phong hành cùng chuyển chuyển, tính thực dụng cực lớn.
"Độc!" Yến Minh tử thấy ba món đồ Tả Mạc vặt đi, không nhịn được hít một hơi lạnh, như là thịt đau, lại là tán thán.
Hồ Sơn như bùn nặn, đợi gã đột nhiên nhận ra ánh mắt Tả Mạc tham lam như sói, gã thình lình rùng mình một cái.
Gã hạ quyết tâm, tấm ngọc bội kia gã không cần!