Tu Chân Thế Giới

Chương 460: Cao thủ



"Bọn họ dám hung hăng càn quấy như vậy sao!" Ánh mắt Điền Vĩnh Thanh đầy âm trầm, hắn tuyệt không nghĩ đến, một nhóm người ngoại lại vậy mà không kiêng nể gì cả! Hai ngàn kiếm tu đồng thời tiến nhập thành, diễu võ dương oai, làm bậy như vậy, bọn họ không sợ đắc tội các thế lực khác của Hư Linh thành sao? Bọn họ không sợ sẽ làm cho Hư Linh phái khó chịu sao?

Bọn họ đang biểu dương lực lượng?

Không sai! Bọn họ chính là đang biểu dương lực lượng!

Hai ngàn kiếm tu vào thành bán ngọc giản, không phải biểu dương vũ lực thì là gì?

Điền Hoành Ba tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo thành một đống, Điền Vĩnh Thanh cảm giác bản thân như vừa nuốt phải một con ruồi, hắn ngạc nhiên phát hiện ra bản thân lại không biện gì để đối phó!

Quy đảo có thể phái hai ngàn kiếm tu vào thành nhưng hắn thì không dám! Hắn tin tưởng với sức chiến đấu của Điền Dạ chiến bộ, thu thập hai ngàn kiếm tu chỉ là việc xảy ra trong nháy mắt. Nhưng hắn không dám, xung đột quy mô lớn như vậy phát sinh bên trong Hư Linh thành đó tuyệt đối là đang khiêu khích Hư Linh phái! Đừng tưởng bây giờ Điền gia là thế lực thứ hai của Hư Linh thành, nhưng nếu phải phát sinh xung đột với Hư Linh phái thì Điền gia không nắm chắc điều gì cả.

Không đến lúc nguy cấp, Điền gia tuyệt đối sẽ không khiến Hư Linh phái tức giận.

Nhưng nếu cứ dung túng cho đối phương tiếp tục làm thì chẳng phải thừa nhận bản thân không bằng bọn họ sao? Điều này bọn Điền Vĩnh Thanh không thể chấp nhận nỏi, ngay cả những thương gia kết minh với Điền gia cũng khó mà tiếp thu được!

Tục ngữ nói đúng, cường long bất áp địa đầu xà*, mà bọn họ là "địa đầu xà" nhưng lại không có biện pháp với nhóm người này, đây quả thực là đại sỉ nhục! Mọi người về sau còn muốn sống tại Hư Linh thành thì làm sao có thể chịu đựng được chứ?

"Điền huynh, ngươi nghĩ ra cách gì chưa? Bọn họ một lũ ngoại lai lại dám hung hăng như thế, quả thực không để chúng ta vào mắt! Buồn cười! Buồn cười! Việc này, chúng ta tuyệt không thể thừa nhận sợ hãi! Một ông chủ cửa hàng nhịn không được căm tức nói.

Lời này của hắn nhất thời khiến cả đám xôn xao phụ hoạ.

"Không thể nào! Chúng ta há có thể để đám ngoại lai này áp chế? Để người ngoài biết được thì thật là nhục nhã!"

"Quá kiêu ngạo rồi! Không giáo huấn bọn chúng thì chúng không biết đâu là trời cao đất rộng!"

"Hắc, những kẻ như vậy nên đập cho một trận!"



Nghe mọi người ồn ào ở bên dưới, trong mắt Điền Vĩnh Thanh hiện lên sự hung ác nham hiểm, rất nhanh mặt hắn liền trở lại bình thường, cười dài nhìn mọi người, thong thả nói: "Các vị lão bản nói phải, vậy không biết vị lão bản nào có ý kiến gì hay nói ra để mọi người cùng bàn bạc thảo luận!"

"Thảo luận cái gì nữa!" Một vị lão bản nóng tính mở mồm nói: "Bọn họ không phải muốn làm tu luyện ban sao? Chúng ta tìm cao thủ đi thu thập bọn họ, xem bọn họ có tư cách gì mà mở tu luyện ban!"

"Ý này hay..."

"Hay gì mà hay!" Một vị lão bản khác không cho là đúng nói: "Lần trước Cổ Hướng Thiên cùng Thanh Hư đạo nhân liên thủ với người khác, kết quả ra sao? Cổ Hướng Thiên đi đời nhà ma, thiên lung ảo cảnh của Thanh Hư đạo nhân bị phá, bây giờ không biết đang trốn ở nơi đâu rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy!" Lão bản khác phụ hoạ nói: "Có ai biết kiếm ý ban không? Bên trong có một vị kiếm tu vô cùng lợi hại, kiếm ý ngày đó, ai ya, thật là doạ người! Ta nhận biết một vị kiếm tu kim đan kì, vị này nói với ta, ngàn vạn lần không nên trêu chọc người này..."

Nói đến đây mọi người dần trở nên do dự.

Sắc mặt Điền Vĩnh Thanh dần trầm xuống, nhất là khi nghe đến việc Cổ Hướng Thiên bị giết, Thanh Hư đạo nhân chạy trốn, lửa giận tràn ngập trong lồng ngực hắn. Điền Hoành Ba muốn phát tác nhưng bị hắn lắc nhẹ đầu ý bảo đừng động.

Ngay khi mọi người không biết làm thế mới tốt thì Điền Vĩnh Thanh mỉm cười, chậm rãi nói: "Việc này, nói khó cũng đúng, nói không khó cũng đúng."

Mọi người lập tức chú ý tới hắn.

"Điền huynh không biết có biện pháp gì?" Một vị lão bản hỏi.

Điền Vĩnh Thanh không giấu nói: "Kỳ thưc, nếu luận thực lực, một cái Quy đảo không đáng để chúng ta hưng sư động chúng. Cái khác không nói, chỉ riêng Điền gia ta cũng đủ để tiêu diệt nó."

Giọng Điền Vĩnh Thanh mặc dù rất chậm nhưng khí phách trong đó được biểu lộ ra rất rõ ràng.

Nhất thời mọi người đều rùng mình một cái.

Thần sắc mọi người Điền Vĩnh Thanh đều nhìn rõ, trong lòng hắn cười nhạt, mặt không đổi sắc nói: "Chỉ là, Hư Linh thành là nơi làm ăn của mọi người, đánh giết tóm lại không tốt. Đáng tiếc, mọi người có ý tốt nhưng Quy đảo lại không cảm kích. Quy đảo tự cao tự đại cho rằng bản thân thực lực hùng hậu, lại tưởng bọn ta sợ họ."

Nói tới đây, sắc mặt các vị lão bản hơi nguôi xuống, không khỏi liên tục gật đầu.

"Chính là! Bây giờ phải làm sao để thu thập bọn chúng?" Một vị lão bản chen ngang.

Điền Vĩnh Thanh không để ý tới vị lão bản chen ngang, tiếp tục nói: "Nhóm người này, đích xác có mấy vị cao thủ, kim đan kì, vừa rồi Hứa lão bản có nói vị kiếm tu kia trình độ đúng là không thấp." Nói đến đây, Điền Vĩnh Thanh đột nhiên đề cao âm lượng: "Nhưng mà…"

Mọi người tập trung, trò chính đến rồi!

"Chúng ta sao có thể giương mắt để bọn chúng hung hăng ở địa bàn của ta như vậy? Tuỳ ý làm bậy? Cao thủ?" Điền Vĩnh Thanh với giọng điệu hời hợt nói: "Cao thủ thì sao chứ? Chưa từng nghe thấy cao thủ nào mà hung hăng như vậy! Nói tiếp, bọn họ có cao thủ, chúng ta không có sao? Các vị lão bản đang ngồi đây, nhà nào chẳng có một hai vị cao thủ? Nào đến lượt mấy tên kim đan kì dám xưng vương xưng bá ở Hư Linh thành chúng ta?"

Nghe được nhưng lời này, mấy vị lão bản đều cho là đúng, cao thủ thì sao chứ? Là rồng cũng phải cấp cho chúng ta mặt mũi chứ! Đã rất nhiều cao thủ tới Hư Linh thành, mỗi người bọn họ đều rất thành thật.

Điền Vĩnh Thanh bỗng nhiên quay sang: "Hứa lão bản, nghe nói ngài với Trữ Nhất qua lại khá thân?"

Vị Hứa lão bản kia từ trong mộng bừng tỉnh, thấy ánh mắt mọi người tập trung vào mình, trong lòng không khỏi đắc ý: "Không tính là giao du quá thân, chỉ có thể coi là hợp chuyện thôi."

Nghe đến tên Trữ Nhất, sắc mặt rất nhiều người khẽ biến, nhất thời vang lên tiếng ong ong nghị luận.

Trữ Nhất tại Vân Hải giới rất nổi danh, trên bảng cao thủ của Vân Hải giới, hắn liệt vào hàng thứ ba mươi hai, có thể nói là một phương anh hào. Người này cực kì hiếu chiến, tính cách bất thường, sát tính cực nặng, người cùng hắn giao thủ, không chết cũng bị thương.

Ngay lúc mọi người đang suy đoán tại sao Điền Vĩnh Thanh nhắc tới kẻ này thì hắn mỉm cười nói: "Rất tốt, thỉnh Hứa lão bản chuyển lời dùm ta, Điền gia ta nguyện ý xuất ra ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch, thỉnh Trữ tiên sinh gặp mặt vị kiếm tu kia."

Thuê Trữ Nhất làm?

Đầu tiên các vị lão bản cực kì hoảng sợ, Điền gia thật lớn mật!

Nhưng ngay sau đó bọn họ nghĩ tới chủ ý này thật tuyệt diệu, Trữ Nhất là ai chứ? Là kẻ sát thần giết người không cần lý lẽ! Người như vậy, giết một người ai cũng không hoài nghe việc này do họ làm!

Trữ Nhất có biệt danh là "Sát thần nhất".

Bọn họ không phải loại người không biết nghĩ, biết rõ nếu sự việc phát sinh thể nào cũng có kẻ suy đoán ra, nhưng kết quả thì hoàn toàn khác. Bọn họ lo lắng nhất chính là làm cho Hư Linh phái cảm thấy khó chịu, nhưng nếu làm theo chủ ý của Điền Vĩnh Thanh thì Hư Linh phái không nắm được nhược điểm, bọn không không phải lo gì cả.

Vô cùng hưng phấn, mọi người đều tán thán không thôi, tâng bốc nhau, Điền gia quả nhiên tài lực hùng hậu, ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch! Đại thủ bút này thật sự khiến người nghe nổ gai ốc.

Giá như vậy thì ngay cả Trữ Nhất cũng không thể từ chối. Ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch, chính là ba vạn khoả tứ phẩm tinh thạch, tuyệt đối có thể mua được một kiện ngũ phẩm pháp bảo tốt!

Ý kiến này khiến các vị lão bản khác cũng muốn làm theo, đúng vậy, có tinh thạch còn sợ không có cao thủ sao? Luận về thực lực, song phương phải đánh qua mới biết được nhưng luận về tài lực, Quy đảo sao có thể đấu với bọn họ chứ? Những vị ngồi đây đều là kẻ vạn tinh quấn ngang lưng, so đấu tinh thạch sao, bọn họ không sợ.

"Ta có quen biết đệ tử Cố Minh Công, chúng ta có nên tiếp cận thỉnh Cố Minh Công xuất thủ?"

"Có phải là "Cố phù tiên" danh xưng là Cố Minh Công? Thực sao! Thật quá tốt! Tính ta một phần đi! Cố tiên sinh bài danh thứ năm mươi sáu đó!"

"Tính ta một phần đi!"

"Ha ha, đám ngoại lai này, không giết chết chúng ta không nuốt trôi cục tức này, ta ra giá năm khoả ngũ phẩm tinh thạch!"



Nghe thấy mọi người hăng hái giúp tiền, tiếu ý trên mặt Điền Vĩnh Thanh càng đậm, ngay cả trán của Điền Hoành Ba cũng giãn ra, hai người nhìn nhau, lặng lẽ cười.

Rất nhanh, mọi người phát động lực lượng, hợp mưu hợp sức, tìm tới tất cả các cao thủ mình quen biết.

"Sát thần nhất" Trữ Nhất, bài danh thứ ba mươi hai trên bảng cao thủ của Vân Hải giới; "Cố phù tiên" Cố Minh Công, bài danh thứ năm mươi sáu trên bảng; "Đông Vân phật đà" Viên Tín, bài danh thứ sáu mươi!

Khi mọi người nhìn thấy danh sách này tất cả đều cảm thấy hưng phấn.

Đội hình như này, đừng nói chỉ là một Quy đảo, ngay cả Điền Vĩnh Thanh cũng cảm thấy kiêng kỵ. Trừ phi lão gia tử có thể thành công xuất quân,, bằng không thì Điền gia cũng không thể tìm được cao thủ nào có thể đối địch với mấy tên gia hoả này! Điều duy nhất có thể làm chính là dùng chiến bộ để giết chết đối phương.

"Ha ha! Không tin lần này bọn chúng còn không chết!"

"Ai ya, đội hình này thật quá hùng mạnh! Chúng ta có phải là chuyện bé xé ra to không?"

"Có chút thật, nhưng ai kêu bọn chúng không gặp may chứ, vận khí không tốt gặp phải chúng ta! Ha ha!"

"Phải cho chúng biết thế nào là lợi hại, dám đấu với chúng ta, không phải là muốn chết sao?"



Các vị lão bản không khỏi cười ha ha, trong lòng bọn họ vui sướng đến cực độ, những ngày uỷ khuất đã không còn nữa! Tưởng tượng cảnh ngày đó đủ để bọn họ phải kích động không thôi!

Thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng Điền Vĩnh Thanh khẽ động, mở miệng nói: "Thủ bút lớn như vậy ta chưa từng thấy qua!"

"Chưa thấy qua! Chưa thấy qua!" "Ngoại trừ chúng ta, ai có thể đưa ra thủ bút lớn như vậy chứ!" Mọi người ồn ào nói.

"Nếu như chuyện này có thể thành, Hư Linh thành của chúng ta sẽ vang danh rồi! Mọi người sẽ được nổi tiếng! Người nào quyết đoán hơn chúng ta? Người nào dám so sánh thủ đoạn với chúng ta? Người nào dám so thực lực với chúng ta? Những cao thủ nắm trong tốp một trăm, ai không phải kẻ mắt cao hơn đầu, hưởng thụ vô số người sùng bái? Thế thì sao chứ? Chúng ta không phải đem bọn họ đánh xuống sao, dùng tinh thạch nện bọn à!" Giọng Điền Vĩnh Thanh đầy sự kích động, hắn quơ cánh tay, thần sắc kích động.

Những người khác cũng trở nên kích động!

Không sai! Đại thủ bút như vậy, ai có thể có? Cao thủ trên bản thì sao chứ? Bọn họ không phải cũng bị tinh thạch đánh rớt xuống đất sao?!

Trong nháy mắt, trong lòng những người đang ngồi ở đây không khỏi hiện lên một cỗ hào khí!

Về phần đám người Quy đảo kia, căn bản bọn họ không để vào mắt. So với đội hình này, thì Quy đảo chỉ giống như một còn bò sát cỡ nhỏ, chỉ cần một ngón út là có thể nghiền nát!

Quy đảo, đó là cái gì?

*: khách mạnh không át được chủ. Mình thích hiểu theo nghĩa "rồng mạnh không thắng được rắn địa phương" hơn

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv