Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 15: Cửu khuyết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chờ tất cả mọi người tu tập chung quanh hồ sâu đường kính ươc chừng hơn mười thước,thì hồng quang cơ hồ sắp bao phủ cả mê tung đầm lầy. Thời điểm tầm mắt cháy bỏng của mọi người hạ xuống, hồng quang có xu thế thu hồi bốn phía, bắt đầu trở về ngưng tụ, sau đó chậm rãi hình thành hai phiến đại môn màu đỏ khí thế rộng rãi, trang trang nghiêm nghiêm, hư ảo treo ở không trung.

Mà bên trên cửa ngưng kết một khối hoành phi, trên đó khắc hai chữ Cửu Khuyết, lộ ra ẩn ẩn kim quang. Ánh mắt mọi người không tự chủ chuyển hướng hai chữ kia, dần dần kim quang giống như lộ ra một cỗ lực lượng kỳ dị, khiến cho đa số ánh mắt của mọi người chậm rãi mê mang, sau đó đắm chìm trong mộng cảnh, phát ra hi hi ha ha tiếng cười cổ quái.

Một số người khác thấy thế không đúng, vội vàng đối với đồng bạn lâm vào ảo giác la lớn, “Đừng nhìn, không thể nhìn, mau tỉnh lại!” Đồng thời bắt đầu dùng sức lay động đối phương có ý đồ dem họ tỉnh lại.

Người lâm vào ảo cảnh nghe thấy tiếng kêu của bạn hữu, sắc mặt đều trở nên vặn vẹo thống khổ, giống như cố gắng muốn từ trong ảo giác thức tỉnh.

Đột nhiên “Phốc”, “Phốc”, “Phốc” chung quanh vang lên, người lâm vào ảo giác liên tiếp phun ra máu tươi, té trên mặt đất hôn mê.

“Ngũ lương, ngươi không sao chứ? Tỉnh tỉnh…..”

Tiết Mật nghe tiếng quay đầu lại nhìn, hình như là Lung nguyệt cốc bên này ngã xuống một người, thế lực khác cũng không đồng số lượng ngã xuống vài người, ngay cả Vũ Văn Tắc bên kia cũng té xỉu ba người, mà Hồng Anh nơi đó lại liên tiếp hôn mê mười mấy người, hơn nữa người té xỉu tu vi loại nào cũng có, không có nhằm vào người tu vi thấp.

“Sao lại thế này?” Thích Vô Thương mặt lạnh lùng nói.

Lượng một bên đi qua nhìn kỹ, sau đó hồi bẩm nói, “Không rõ ràng lắm, nhìn dáng vẻ của hắn hình như là thần thức bị công kích, tạm thời mất đi ý thức.”

“Thần thức bị công kích?” Thích Vô Thương sắc mặt nhất thời trầm xuống dưới, thần thức chính là nơi trọng yếu nhất của người tu chân, vị trí cùng linh hồn trực tiếp tương liên, thần thức bị hao tổn chính là linh hồn bị hao tổn, nếu nghiêm trọng đừng nói tu luyện, liền ngay cả cuộc sống như người thường cũng đều không thể làm được!

“Thương Lan…..” Thích Vô Thương nhìn mắt Lận Thương Lan, đối phương lập tức hiểu ý từ trữ vật trong túi lấy ra một viên đan dược màu ngọc bạch đưa vào tay Lượng.

“Dưỡng hồn đan, có thể chữa trị linh hồn tổn thương, cầm cho hắn đi.”

Lượng tiếp nhận đan dược uy người nọ ăn, người chung quanh nháy mắt đem ánh mắt tụ tập tới bên này. Lung Nguyệt cốc quả nhiên rat ay bất phàm, dưỡng hồn đan chính là đan dược tứ phẩm, xem chất lượng kia hẳn là đan dược tứ phẩm thượng đẳng, cho dù người không có bị thương dùng cũng có thêt tăng cường thần thức, ôn dưỡng hồn phách, có thể nói nghìn vàng khó cầu. Lung Nguyệt cốc chủ thế nhưng tùy tay cho thuộc hạ dưỡng thương, vật kia chính mình phải liều sống chết mới có thể có một a, quả thực không thể so được a. Cứ như vậy, ngươi chung quanh vẫn là không dám lỗ mãng, chỉ có thể đôi mắt – trông mong mà nhìn lại.

Thích Vô Thương hoàn thành việc bên này, quay đầu nhìn về phía đại môn màu đỏ, lầm bầm, “Sao lại thế này……Khó khăn thế nào mà chỉ một cánh cửa còn có thể công kích người?”

Đứng ở một bên Tiết Mật mở to hai mắt, như thế nào lại đem chi tiết nhỏ này quên đi, tình tiết Cửu Khuyết này chính là Nhất Phi Trùng Thiên (một bước lên trời) của nữ chủ, tuy rằng quả thật khó khăn rất lớn, bất quá bằng vào diễn viên cường đại quang hoàn, vẫn là từng bước phá được, cũng đạt được cơ duyên thật lớn.

Mà khó khăn đầu tiên chính là đại môn Cửu khuyết khó mà tiến vào, thời điểm mọi người nhìn đến đại môn xuất hiện một khắc kia, nó bắt đầu chế tạo ảo cảnh, người có ý chí không kiên cường còn tham lam mãnh liệt sẽ lâm vào ảo cảnh không thể tự kiềm chế, nghĩ đến chính mình có thể đạt được mà thoải mái cười to. Đồng bạn phát hiện này không thích hợp, nếu có ý đồ đưa hắn đánh thức, sẽ khiến cho thần thức bị hao tổn, còn không gọi tỉnh, sẽ vĩnh viễn sống giữa ảo cảnh, cho đến chết đi.

Mà để đối phó với loại ảo cảnh này biện pháp duy nhất chính là cam đoan chính mình không thể lòng tham quá mức, nhưng mà mọi người thường thường nhìn thấy tài bảo gần ngay trước mắt thì có thể dễ dàng đem lòng tham của mình phóng xuất ra sao, khó có thể khống chế.

Nhìn quanh bốn phía, Tiết Mật thở dài, kỳ thật này coi như là phương pháp sang chọn người tiến vào Cửu Khuyết đi, đi vào chưa hẳn so với không đi vào là tốt hơn, ngược lại bên trong nguy hiểm càng sâu, có thể sống sót đi ra là ít ỏi không có mấy.

Thích Vô Thương nghe thấy tiếng thở dài quay đầu nhìn về phía nàng, Tiết Mật cả kinh, vội vàng ngốc hồ hồ nhe răng đối hắn nở nụ cười, xem Thích Vô Thương không có biểu tình gì, có chút xấu hổ, đột nhiên bên tai vang lên một trận nhốn nháo.

“Hàn Lão Cửu, các ngươi tại sao không nói a, rõ ràng ở đây ngây người lâu như vậy, biết của này công kích người, như thế nào không nói?”

“Nói cái gì! Nói cái gì! Chúng ta biết cũng là bởi vì đã thiệt hại người, không thể chúng ta đều thiệt, các ngươi lại không có việc gì đi! Chúng ta đây không cam chịu như vậy…..”

“Tốt, không nghĩ tới các ngươi ngoan độc như thế, ta sẽ chờ!”

“Hừ!”

Thích Vô Thương không rảnh để ý tới cái loại trò khôi hài này, lại nhìn lên hồng môn quỷ dị, phát hiện bên kia một đại bang nhân cũng nóng lòng muốn thử, trong đó có mấy người tu vi còn rất cao, nhất là vị tử y lão giả râu tóc bạc trắng cùng một nam tử dùng áo xám bao kín làm cho chính mình xem không thấu tu vi, xem ra người tài ba không ít, Thích Vô Thương bình tĩnh nhìn bọn họ, không nói gì.

“Đi!” Chỉ nghe lão giả ra lệnh một tiếng, lập tức vài người trong nhóm đi ra đứng phía sau hắn, mấy người cùng nhau hướng hồng môn đi đến.

Lúc mọi người nhìn chằm chằm, tử y lão giả từ trong lòng lấy ra một vòng ngọc màu bạc, niệm chú pháp, đem vòng ngọc hướng trên cửa ném đi, nhất thời hồng môn run rẩy một chút, chậm rãi mở ra một động khẩu đủ cho một người chui vào.

Nhất thời ánh mắt mọi người đều hừng hực lửa, mà người bên tử y lão giả lại vui vẻ, một người tiếp một người vội vàng vọt vào. Người phía sau thấy thế, mắt sáng lên, tranh nhau cướp hướng trong động mà chui vào, nhưng cũng chỉ chui vào mấy người, bởi vì cái động khẩu cơ hồ mở ra vài giây liền lập tức đóng cửa.

Lúc sau những người đó cũng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ trở lại chỗ cũ, bất quá ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chung quanh hồng môn, bày ra tư thế tranh đoạt, định xem còn có người nào đại năng ra tay, chính mình hảo thừa cơ hội chen vào đi.

Áo xám nam tử nhìn thấy cảnh tượng này, cười lạnh một tiếng, bắt đầu hướng hồng môn đi đến. Người chung quanh nhìn cái dạng này của hắn, rất có sức hấp dẫn, lập tức tích trữ năng lượng tùy thời đoạt với người khác ở đằng trước. Nhưng là không dám tiếp cận phía trước, tính tình đại năng chính mình không có nắm giữ, nếu bởi vì đến gần mà chọc giận hắn, cũng không biết sẽ chết lúc nào.

Người áo xam đi đến trước hồng môn, quay đầu liếc mọi người phía sau một chút, sau đó đi vào. Nhất thời tất cả mọi người chấn kinh, Thích Vô Thương lại nhíu mày.

“Uy, sao lại thế này? Ta nhìn lầm sao, như thế nào liền đi vào?”

“Cứ thế đi vào, khẳng định là lão quái ở địa phương nào đó tu luyện nhiều năm!”

…….

Tiết Mật nhìn thấy nơi người áo xám biến mất, lại nhìn nhìn Tiết Linh, sắc mặt có chút trắng. Nếu nàng nhớ không lầm trong nguyên tác, người nọ tên Độc Cô Ý, là đại năng (người tài giỏi) hợp thể kì, thái độ làm người thị huyết cuồng ngạo, ích kỷ tàn nhẫn, độc lai độc vãng, thích mặc áo xam. Ở Cửu Khuyết là người cùng Tiết Linh cướp đoạt truyền thừa Cửu Khuyết mà kết thâm cừu, ở bên trong đánh cho nữ chủ gần chết, sau khi đi ra lại càng không ngừng đuổi giết nàng, nhưng cuối cùng vẫn bị nữ chủ diệt.

Ai, nữ cường văn muốn thăng cấp có phải hay không nhất định phải đả bại một người cường đại khác, phải giẫm đạp lên thi thể quân địch thì mới hướng đến thế giới cực mạnh? Chính là tùy thời sinh mệnh đều gặp nguy hiểm a, chỉ khinh suất một tí là xong đời. Nghĩ vậy, Tiết Mật đi qua, cầm tay Tiết Linh.

Tiết Linh thấy thế đối nàng trấn an cười cười, “Không có việc gì, không cần lo lắng, chúng ta khẳng định có thể vào được.” Tỷ a, không phải sợ ngươi vào không được, chủ yếu sợ ngươi đi vào a! Quên đi, hiện tại không thể nói nàng không thể đi, chính mình coi như là hiểu biết rất nhiều nội dung trong vở kịch, vào trong cái gì cũng không quản, trực tiếp mang theo nữ chủ thẳng đến truyền thừa, hẳn là sẽ không gặp Độc Cô Ý! Bất quá trong truyện có nói bên trong có thiết lập nhiều cạm bẫy, tiến vào Cửu Khuyết môn sẽ truyền tống, người cùng nhau đi vào cơ hồ sẽ không truyền tống cùng một chỗ!

Vừa định đi vào, Tiết Mật phát hiện đám người Hồng Anh lấy ra một thanh loan đao, vung tay lên lập tức đem hồng môn mở ra một cái miệng cực rộng, so với tử y lão giả khi nãy mà nói thì to hơn nhiều. Quả nhiên trang bị của hắc bào nhân rất là tốt, thật không biết bọn họ lấy mấy thứ này từ đâu ra, nếu ta xem qua quyển sách thứ hai thì tốt rồi, như vậy cũng có thể chuẩn bị cho Tiết Linh cùng mình một chút trang bị.

Người của Hồng Anh vừa mới vào, phía sau một đám người tranh nhau đến đầu rơi máu chảy. Sau một hồi giày vò lẫn nhau rốt cục đi vào mười mấy người.

“Trang chủ, trên tay bọn họ……” Phía sau bỗng nhiên truyền đến lời nói kinh ngạc, là thanh âm chu tước.

Vũ Văn Tắc nghe vậy nâng tay ngăn lời nói kế tiếp của nàng, sắc mặt thì có chút ngưng trọng gật đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt của đám người Ảnh Nguyệt sơn trang, Tiết Mật có chút kỳ quái, nhìn giống như bọn họ biết gì đó…….

“Tiết sư muội, chúng ta giờ đi vào, ngươi có theo chúng ta cùng vào không?” Lận Thương Lan đứng phía trước Tiết Mật hỏi.

Tiết Mật nghe vậy, nắm chặt tay Tiết Linh, lắc lắc đầu nói, “Ta đi cùng tỷ tỷ!” Đi vào cùng nhau không nhất định sẽ truyền tống vào cùng một chỗ, càng đừng nói tách nhau mà đi, đến lúc đó chính mình muốn đi tìm Tiết Linh không phải là mò kim đáy bể sao?

“Vậy ngươi cẩn thận a!” Nói xòn Lận Thương Lan liền cùng người Lung Nguyệt cốc đi vào.

Tiến vào phía trước Thích Vô Thương quay đầu lại nhìn nàng, thấp giọng nói, “Cẩn thận.”

Tiết Mật hung hăng gật đầu, “Sư huynh, ngươi cũng cẩn thận!”

Vũ Văn Tắc thấy người đi vào cũng tương đối, quay đầu ra hiệu thanh long, sau đó thấy hắn lấy ra một hạt châu ngọc bích từ trong tay áo, ở hồng môn mở ra một con đường.

Tiết Mật thấy thế ánh mắt đông lại, như thế nào có cảm giác trang bị của bọn họ cùng Hồng Anh hiệu quả không khác lắm a, sao lại thế này, chẳng lẽ bọn họ lấy từ cùng một nơi sao?

Tiết Linh thấy muội muội nhà mình còn ngẩn người, ngón trỏ điểm điểm vào đầu nàng, “Còn ngẩn người…..Đi rồi nga.”

“A?…..Ân!” Tiết Mật phản ứng lại, nắm chặt tay Tiết Linh, nhìn nàng nói, “Tỷ, ngươi phải nắm chặt tay ta, không được buông ra nga!”

“Tốt!”

Sau đó lôi kéo Tiết Mật đi theo Vũ Văn Tắc bọn họ đi về phía trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv