"Cái này, lão ca à, con cái của anh bọn họ cũng ở Ngô Châu sao?" Trương Vệ Đông hỏi, nhưng trong lòng thì mong mỏi con cái của họ cách Ngô Châu càng xa càng tốt, tốt nhất là ra nước ngoài luôn đi, như vậy cũng đỡ phải gặp mặt.
Tuy nhiên, nhất định Trương Vệ Đông phải thất vọng rồi. Bạch Dung nghe Trương Vệ Đông nhắc tới con của mình, rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn Đàm Chính Minh hỏi: "Đúng rồi, anh có gọi Vĩnh Khiêm trở về một chuyến không?"
"Gọi rồi, ngày hôm nay kết bái với Vệ Đông, chuyện lớn như vậy, làm sao anh có thể không gọi nó về đây? Nhưng mà thằng nhóc này bây giờ làm quan hơi lớn một chút thì không để lời nói của cha hắn đặt trong mắt nữa, từ chối nói buổi tối có việc bận có thể không về được. Em nghe thử coi, nói kiểu gì vậy, chuyện gì so với chuyện cha nó kết bái còn quan trọng hơn? Lẽ nào nó làm qua quan, thì anh chưa từng làm qua quan sao? Còn nói chuyện với anh kiểu cách nhà quan như vậy." Đàm Chính Minh thấy Bạch Dung hỏi, nhất thời một bụng bất mãn nói.
"Được rồi, được rồi, anh cũng không phải không biết con trai anh đang làm Tổng thư ký thị ủy, chuyện gì cũng phải nhúng tay vào, còn có một số chuyện không thể thoát thân là chuyện có thể hiểu được. Lại nói, Vệ Đông bây giờ cũng không phải là giảng viên trong trường học sao? Sau này thúc cháu bọn họ chẳng lẽ không có cơ hội gặp mặt sao?" Bạch Dung trừng mắt nhìn Đàm Chính Minh một chút, oán trách nói.
Tốt nhất là đừng có gặp mặt, Trương Vệ Đông thấy Bạch Dung cũng nói thúc cháu gì đó, liền cảm thấy đau đầu. Làm ơn đi, ta năm nay mới hai mươi ba tuổi nha, coi như lão ca trung niên mới có con, thì chắc giờ con của lão ca cũng bốn mươi rồi! Trong lòng Trương Vệ Đông âm thầm kêu khổ.
"Được rồi, được rồi, em cứ việc che chở con trai của em đi. Thật ra nó không có việc, căn bản chính là trở về sợ ta hỏi tới. Bây giờ làm quan không giống với chúng ta lúc trước, làm gì còn kiểu làm công bộc cho dân, chỉ cần không cưỡi ở trên đầu dân chúng làm hổ làm uy thì dân chúng đã đội ơn rồi. Vĩnh Khiêm còn trẻ đã bò tới Tổng thư ký thị ủy, anh nếu không giáo huấn nó nhiều một chút, đến lúc nó phạm sai lầm lớn thì ăn đạn cũng đã muộn." Đàm Chính Minh không phục phản bác, giọng nói trong lúc nói chuyện không nhịn được lộ ra một tia bất đắc dĩ và ai thán đối với hiện tượng xã hội bây giờ.
Bạch Dung nghe vậy há miệng muốn phản bác vài câu, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, trên mặt hơi lộ ra vè mặt trầm trọng và lo lắng. Hiện tại trong nước kinh tế đang phát triển, sinh hoạt người dân cũng tăng cao, nhưng cùng lúc với nhân dân, đặc biệt là phẩm đức của người làm chính trị, tác phong cũng đang không ngừng xuống dốc.
Trương Vệ Đông tuổi còn trẻ, lại vẫn sống khép kín, tư tưởng tương đối vẫn còn đơn thuần, trong lúc nhất thời không thể nào lý giải sâu sắc tâm tình lo cho đất nước của hai vị lão nhân, cũng không biết nói chen vào như thế nào, đang thấy buồn bực, ngoài phòng truyền đến một âm thanh trong trẻo.
"Ba, ngài không có chút tin tưởng nào với con trai hay sao? Lại vừa giáo huấn vừa ăn đạn gì đó. Người ta không biết, còn tưởng rằng con là một đại tham quan đây!"
Theo tiếng nói chuyện, một người đàn ông trung niên mang theo một túi công văn đi vào.
Người đàn ông trung niên khuôn mặt gầy dò, vóc người cao to, tướng mạo rất giống Đàm Chính Minh, trên người mơ hồ mang theo khí thế không giận tự uy.
Quan trường thể chế Trung Quốc rất phức tạp, không cần nói là người ngoài quan trường mà cho dù người bên trong quan trường cũng có lúc không làm rõ ràng được, càng đừng nói chi là người nước ngoài. Bọn họ căn bản không cách nào lý giải, tại sao ở Trung Quốc ngoại trừ cơ quan chính phủ còn có cơ quan đảng ủy, tại sao so về cấp bậc quyền lực giữa bí thư đảng ủy so với chủ tịch huyện cùng cấp bậc thị trưởng,còn lớn hơn.
Trương Vệ Đông tuy rằng quanh năm học tập và tu luyện, không hiểu rõ lắm về cấp bậc quyền lực của quan viên chính phủ, nhưng đại thể vẫn có thể biết được tổng thư ký thị ủy là quan khá lớn, cũng biết dựa theo lên chức bình thường ở Trung quốc, một người muốn ngoi lên cấp bậc Tổng thư ký thị ủy, phỏng chừng mái đầu bạc đã không ít. Cho nên khi Trương Vệ Đông thấy Đàm Vĩnh Khiêm tuổi chừng chỉ có ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Đàm Vĩnh Khiêm so với tưởng tượng của hắn thì trẻ hơn không ít, mặc kệ là nhìn từ góc độ quan trường, hay là nhìn từ góc độ của phụ thân anh ta.
"Tiểu tử con nếu là một đại tham quan, con cho rằng con có thể đi vào cái cánh cửa lớn này sao?" thân thể Đàm Chính Minh đột nhiên nghiêm lại, hai mắt nhìn anh ta, thần sắc nghiêm túc nói.
Hiển nhiên Đàm Vĩnh Khiêm có chút sợ hãi Đàm Chính Minh, thấy thế vội vàng dời tầm mắt, ánh mắt nhanh chóng hơi đảo qua trên người Trương Vệ Đông, sau đó tìm kiếm khắp nơi.
"Ba, không phải ngài nói hôm nay muốn kết bái với một vị cao thủ võ lâm sao? Người đâu? Đã đi rồi chưa?" Đàm Vĩnh Khiêm tỏ rõ vẻ nghi ngờ nói.
"Ánh mắt con vất đi đâu rồi? Không thấy thúc thúc con đang an vị trước mặt con hay sao?" Đàm Chính Minh nghe vậy gương mặt bất mãn lập tức nói.
"Hắn?" dù cho Đàm Vĩnh Khiêm từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhìn thấy Trương Vệ Đông thì vẫn lập tức há hốc mồm.
Mang một cặp mắt kính gọng đen, nhã nhặn thư sinh, trắng nõn nà, nhiều nhất là cỡ hai mươi tuổi, Đàm Chính Minh đầu tiên còn tưởng là một vị học sinh nào đó mộ danh mà tới thăm nhà lão lãnh đạo đây? Dù sao cha gã là một tiền bối giới học thuật, lão hiệu trưởng trường học, hàng năm cũng có không ít người đến nhà bái phỏng vấn an ông. Nhưng mà gã vạn vạn lần không ngờ tới, thanh niên xem ra còn chưa đủ lông đủ cánh này dĩ nhiên lại là đối tượng mà cha gã kết bái hôm nay. Vậy chẳng phải gã phải gọi hắn là thúc thúc?
Cũng còn đỡ là Đàm Vĩnh Khiêm không biết, cha gã từng xúc động muốn bái vị trẻ tuổi trước mắt này làm sư phụ mà Trương Vệ Đông không đáp ứng, bằng không hôm nay chỉ sợ không phải Đàm Vĩnh Khiêm há hốc mồm, phỏng chừng sẽ trực tiếp khóc nhè.
"Hắn, hắn cái gì mà hắn? Có phải là làm quan mấy ngày, con mắt nhìn người cũng sẽ hướng lên trời? Cậu ấy là Trương Vệ Đông huynh đệ cha con đã kết bái, nhanh kính thúc của con một chén trà." lúc này hình như Đàm Chính Minh càng cảm thấy bất mãn, tiếng nói lớn hơn không ít.
"Đừng, đừng, chúng ta cứ xem như ngoại lệ đi. Tổng thư ký Đàm cứ gọi ta là Vệ Đông được rồi." Trương Vệ Đông nào dám để cha con bọn họ tiếp tục nói nữa, vội vàng xen vào nói.
"Không được. Vệ Đông em đừng xem học vấn của lão ca cao như vậy, còn tưởng làm qua quan chức, nhưng quy củ tổ tông một ngày không dám bỏ. Em là huynh đệ kết bái của anh, một ngày là anh suốt đời là anh, bối phận làm sao có thể loạn lên như vậy được." gương mặt Đàm Chính Minh nghiêm túc nói.
Trương Vệ Đông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đàm Chính Minh mà thấy đau đầu. Nhưng mà càng đau đầu hơn chính là Đàm Vĩnh Khiêm, không nói tới hiện giờ quan chức của gã cao, chỉ cần nói tới tuổi tác cỡ này, thì cũng rất khó để gã gọi một thanh niên là thúc thúc, đừng nói chi bây giờ gã là Tổng thư ký thị ủy, thực quyền cán bộ phó bí thư thị ủy. Nếu như truyền ra ngoài, nói gã gọi một thanh niên là thúc thúc, chắc sẽ làm cho người ta cười rụng răng hàm.
Ai, sao cha càng già càng trẻ con như vậy chứ, trước đây những huynh đệ võ lâm cũng được đi, ngược lại đều là những ông già bảy tám mươi tuổi, kêu thúc thúc thì gọi là thúc thúc đi, tại sao đến lần này lại xưng huynh gọi đệ với một thanh niên vậy? Ngài xưng huynh gọi đệ thì xưng huynh gọi đệ đi, sao còn nhất định phải kéo con vào làm gì, thật là khiến người ta đau đầu! Trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm âm thầm oán giận, nhưng mà lời này không thể nói với Đàm Chính Minh, không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Bạch Dung. Hắn biết rõ, lời nói có quyền nhất trong nhà này chính là mẹ của hắn, nếu mẹ hắn chịu lên tiếng so kè thì cha hắn phải phục tùng vô điều kiện.
"Vĩnh Khiêm, lần này khác những lần trước. Cha của con cùng với Vệ Đông đốt nhang khấu đầu trước tượng Quan Công rồi." hiểu con không ai bằng mẹ, Bạch Dung rất rõ ràng ý tứ cầu cứu bao hàm trong ánh mắt của Đàm Vĩnh Khiêm. Nhưng lần này không nói Trương Vệ Đông thật sự là kỳ nhận, thấy chồng mình lần này đàng hoàng ra dáng sắp đặt lư hương trong thư phòng, Bạch Dung cùng sinh hoạt với Đàm Chính Minh hơn nửa đời người cũng biết, chồng mình lần này đã hạ quyết tâm. Nếu Đàm Vĩnh Khiêm dám do dự kéo dài nữa, sợ rằng muốn ăn đòn.
Đàm Vĩnh Khiêm tuy rằng trong lòng đã thoát khỏi con đường đó, trên phương diện võ công căn bản là ba ngày đánh cá hai ngày nghỉ ngơi, cho đến sau này căn bản là không luyện nữa, nhưng dù sao hắn cũng sinh ra từ võ lâm thế gia, từ nhỏ đã tiếp thu truyền thống tư tưởng giáo dục, tự nhiên biết rằng người trong võ lâm nếu như kết bái trước mặt Quan Công, tình huynh đệ cũng không phải thuận miệng nói cho vui, vậy thì đúng là thân huynh đệ. Sau này nếu như cha mẹ đối phương mất, người đó cũng phải đến để tang như con cái trong nhà.
Vì vậy cho nên Đàm Vĩnh Khiêm vừa nghe mẫu thân nói phụ thân mình cúng với Trương Vệ Đông đốt nhang kết bái trước tượng Quan Công, liền biết mình không thể do dự kéo dài nữa, bằng không ông cụ nổi giận lên, chưa biết chừng sẽ nắm gậy đập hắn.
Bỏ đi, gọi liền gọi đi, sau này nhìn thấy anh ta thì lẩn đi xa xa là được rồi, trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm thầm nói. Nhưng nghĩ tới việc mình đường đường là một cán bộ nắm thức quyền cấp phó bí thư thị ủy lại phải ẩn núp một tiểu bối hậu sinh chưa đủ lông đủ cánh, trong lòng liền cảm thấy uất ức ủ rũ.