Lúc này một đạo thanh âm từ giữa không trung truyền đến, bầu trời xám xịt xuất hiện một đạo bạch sắc thanh ảnh xẹt qua, đạo bạch sắc thaanh ảnh này xuất hiện ở bên người Nhạc Tề Lão Tổ, nhìn như thong thả nhưng là trong nháy mắt, thân ảnh màu trắng này tựa hồ có thể ảnh hưởng đến không gian chung quanh.
Đồng thời thân ảnh màu trắng đánh ra chưởng ấn màu vàng hướng về phía hắc sắc điện trụ của Bát Thiên Tôn đang oanh kích Nhạc Tề Lão Tổ, sau đó hoàng mang bao vây từng khúc gảy lìa, tiêu tán ở trong không gian.
- Hắc Ám Ma Lôi, không nghĩ tới Hắc Ám Thần Điện các ngươi còn có mười thành Hắc Ám Chi Thể, khắp nơi tối tăm để cho mọi người thấy ánh mặt trời, phá cho ta.
Thân ảnh màu trắng nhàn nhạt truyền ra, cùng lúc đó thân ảnh màu trắng đánh ra một đạo kim sắc đấu khí ngưng tụ quang cầu oanh kích về phía bầu trời.
Này một cái màu vàng quang cầu oanh kích mà lên, giống như là đường chân trời thượng Húc Nhật Đông Thăng giống như, cả thiên địa nhất thời bị chiếu rọi ở một mảnh màu vàng bên trên
- Ầm ầm.
Một tiếng bạo liệt truyền ra, quang cầu màu vàng giống như pháo hoa tạo thành quang mang chói mắt, cùng thời điểm đó, mây đen cùng điện mang toàn bộ tiêu tán.
Về phía chân trời, khe không gian toàn bố rạn nứt, vô số cái khe không gian cắn nuốt xông ra, bầu trời dầy đặc mây đen cùng sắc điện mang toàn bộ bị Thôn Phệ vào trong khe không gian.
- Khúc khích.
Lúc này Bát Thiên Tôn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời tái nhợt, hai mắt nhìn thân ảnh màu trắng mới xuất hiện, người có thể một chiêu dễ dàng đánh hắn trọng thương, người này rốt cuộc là ai.
Bầu trời xuất hiện một mảnh gió nhẹ quét sạch mây đen, lúc này mọi người nhìn thấy rõ ràng thân ảnh màu trắng, người này cùng Nhạc Tề Lão Tổ có ba phần tương tự, nhưng khí tức trên thân lão giả này so với Nhạc Tề Lão Tổ, có khí phách vô hình, Nhạc Tề Lão Tổ đứng ở bên cạnh hắn làm mọi người cảm thấy, chỉ có bạch y lão giả, và trong không gian chỉ có hơi thở của hắn.
Nhìn thấy này Bạch Y lão giả, Bát Thiên Tôn không để ý máu tươi trong miệng, trong ánh mắt hắn lúc này vô cùng khiếp sợ, chỉ thấy bên cạnh Nhạc Tề, một thân ảnh màu trắng đang đứng. Thân ảnh này hắn quen thuộc, lúc này nhìn thấy Bát Thiên Tôn thất thanh kêu lên:
- Nhạc Thiên, ngươi chưa chết, ngươi còn chưa chết sao?
Bát Thiên Tôn phát hiện, hôm nay đứng ở trước mắt hắn là Nhạc Thiên, tuyệt đối là chân thật, lúc này hắn cũng không phải là nằm mơ, không phải là linh hồn thể mà là thân thể, hơn nữa làm cho hắn khiếp sợ nhất chính là quanh thân Nhạc Thiên tràn đầy hơi thở đáng sợ, cổ hơi thở mạnh mẽ kia, làm cho hắn trực tiếp cảm thấy run sợ.
- Là Nhạc Thiên lão tổ sống lại.
Nhạc Thành nhìn Bạch Y thanh ảnh, đó là Nhạc Thiên lão tổ, trên mặt hắn hiện lên vui mừng, Nhạc Thiên lão tổ lúc này sống lại.
Nhưng sau đó Nhạc Thành đánh giá Nhạc Thiên lão tổ, bằng thần thức cường hãn, hắn có thể nhận thấy hôm nay hơi thở Nhạc Thiên lão tổ cực kỳ kinh khủng, loại hơi thở này tuyệt đối không phải linh hồn thể ở bên trong Long Mộ có thể so sánh, cho dù là Bát Thiên Tôn cùng Thất Thiên Tôn đều không thể so sánh, khí tức này, có thể nói là Nhạc Thành tới bây giờ ở Huyền Thiên nội lục chưa gặp qua.
- Thành công, Nhạc Thiên lão tổ sống lại, ở bên trong Long Mộ có hàng vạn linh hồn thể rốt cục trợ giúp Nhạc Thiên lão tổ khôi phục thực lực.
Nhạc Thành trong lòng hưng phấn lẩm bẩm nói:
- Đây cũng là thực lực mạnh nhất của Nhạc Thiên lão tổ ban đầu sao, thực lực thật là cường hãn, khó trách ở Huyền Thiên nội lục trước kia danh tiếng như vậy.
- Là Nhạc Thiên lão tổ, là Nhạc Thiên lão tổ sống lại.
- Đó là người mạnh nhất Nhạc gia, Nhạc Thiên lão tổ trở về, Nhạc gia được cứu rồi.
- Nhạc Thiên lão tổ, là Nhạc Thiên lão tổ trở về, mau nhìn, là Nhạc Thiên lão tổ trở về.
Tất cả mọi người Nhạc gia lúc này đều kích động run rẩy lên, nhìn một đạo thân ảnh quen thuộc, bọn họ biết, Nhạc gia có người bảo hộ trở về, người trong truyền thuyết kia đã ngã xuống, lúc này kỳ tích xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
- Là Nhạc Thiên, nếu là Nhạc Thiên.
Cùng lúc đó, Thanh Sơn Lão Tổ, Minh U Vương, Phượng Tôn, nhóm người Long Dược, Hổ Phách Đĩnh sắc mặt dị thường khó nhìn, thân ảnh màu trắng đang ở trên bầu trời là người mà bọn họ không nguyện ý nhìn thấy nhất, nhưng lúc này, người này xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
- Người này là Nhạc Thiên sao? Không phải nói hắn đã chết rồi sao?
- Không phải nói Nhạc Thành đã sớm bị điện chủ Hắc Ám Thần Điện đánh chết sao, hôm nay tại sao vẫn xuất hiện ở chỗ này?
- Nhạc Thiên còn chưa chết, đoán chừng đang bế quan, ngươi nhìn thực lực của hắn, ngay cả Hắc Ám Thần Điện Bát Thiên Tôn cũng không phải là đối thủ, lúc này chúng ta xong đời, chúng ta quả thật ngu mới xông vào Nhạc gia.
Lập tức tất cả thanh âm khiếp sợ liên tiếp vang lên, mọi người bàn luận xôn xao, không ít người liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt đều phức tạp, Nhạc Thiên còn sống, điều này làm cho mọi người rung động, Nhạc Thiên ban đầu thực lực ở Huyền Thiên nội lục ảnh hưởng, chỉ cần tuổi hơn hai trăm bất kể là Đấu Thánh hay là Đấu Tôn cường giả, đều có cảm xúc sâu đậm, tuy nói lNhạc Thiên lão tổ biến mất hơn hai trăm năm, lời đồn đãi Nhạc Thiên đã chết nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện, cũng làm cho mọi người sợ hãi, đây chính là người có tên cây có bóng, chỉ cần danh tiếng Nhạc Thiên lão tổ cũng làm kinh sợ ở mọi người.
Hiện tại Nhạc Thiên lần nữa tái hiện, tạo thành rung chuyển, tự nhiên tam đại Thú Tộc cùng Hắc Ám Thần Điện cảm giác được sự sợ hãi, nhóm người tam đại Thú Tộc trong lòng đều muốn rút lui, thực lực Nhạc Thiên, bọn họ căn bản không chọc nổi.
- Ba ba, là lão tổ sống lại, thực lực của lão tổ thật mạnh.
Hồng Loan ở bên người Nhạc Thành nói.
- Ân, là lão tổ sống lại, hiện tại người của Hắc Ám Thần Điện cùng tam đại Thú Tộc gặp xui xẻo rồi.
Nhạc Thành khẽ nói, khóe miệng xuất hiện một tia âm lệ.
- Đại ca, ngươi đi xuống trước, nơi này giao cho ta.
Ở giữa không trung, Nhạc Thiên lão tổ đứng bên cạnh Nhạc Tề Lão Tổ nói.
- Tốt, có ngươi là tốt rồi, ta an tâm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhạc Tề Lão Tổ nhìn Nhạc Thiên lão tổ, hai người không có dư thừa lời nói, ánh mắt hai người cũng không cần nói thêm cái gì.
Nhạc Tề Lão Tổ tung người nhẹ nhàng lui ra, mấy cái chớp động, đã đến bên cạnh nhóm người Nhạc Thành, Nhạc Cốc.
- Nhạc Thiên, chẳng lẽ ngươi chưa có chết, có thể cùng Hắc Ám Thần Điện chống lại sao?
Thất Thiên Tôn, Bát Thiên Tôn nhìn Nhạc Thiên, mặc dù bằng thực lực bây giờ không phải không thừa nhận, hắn không phải là đối thủ của Nhạc Thiên.
- Bát Thiên Tôn, Thất Thiên Tôn, chẳng lẽ hơn hai trăm năm, các ngươi đều quên sự tồn tại của ta, hôm nay ta cho Hắc Ám Thần Điện các ngươi một chút giáo huấn mới được.
Nhạc Thiên lão tổ nhìn Thất Thiên Tôn cùng Bát Thiên Tôn, giọng nói không coi hai người này vào đâu.
- Viễn Cổ Minh Xà Tộc, Viễn Cổ Hổ Tộc, Toan Nghê Tộc, tam tộc các ngươi thật to gan, Minh U Vương, Long Dược, Hổ Phách Đĩnh hơn hai trăm năm trước, các ngươi ở trước mặt ta dọa cho chân mềm, hôm nay các ngươi dám đến Nhạc gia sao, xem ra, chờ ta rãnh rỗi đi một đến tam tộc các ngươi một phen.
Nhạc Thiên lão tổ nhàn nhạt nhìn đám người Minh U Vương nói.
Nghe lời Nhạc Thiên lão tổ nói, đám người Minh U Vương không khỏi hít vào một hơi, thấy lạnh cả người.
- Nhạc Thành, hai người này giao cho ta, những người khác giao cho các ngươi.
Nhạc Thiên lão tổ hiền lành nhìn về phía Nhạc Thành nói:
- Nhớ kỹ, cho bọn họ biết, phạm Nhạc gia ta, bất luận là ai, giết không tha.
Thanh âm hiền lành, nhưng những người khác nghe được cảm thấy lạnh như băng, thanh âm này ở trong không gian từ từ khuếch tán ra, sau đó thân ảnh màu trắng chậm rãi bước ra, xuất hiện ở phía trước Bát Thiên Tôn, Cửu Thiên Tôn.
- Phạm Nhạc gia ta, bất luận là ai, giết không tha.
Không đợi Nhạc Thành phân phó, lúc này mọi người Nhạc gia ý chí chiến đấu dâng cao, Nhạc gia cường giả đấu khí lay động, mang theo hơi thở cường hãn hướng về phía tam đại Thú Tộc, Hắc Ám Thần Điện đánh tới.
- Giết cho ta.
Đám người Bàn Thiên Lão Ma lúc này tung người xông lên, lúc này Nhạc gia cường giả ý chí chiến đấu dâng cao vô cùng.
- Mọi người rút lui cho ta, mau rút lui, Thanh Sơn, mang theo cường giả rút lui.
Thất Thiên Tôn sắc mặt đại biến, lúc này người của Nhạc gia mặc dù không nhiều người bằng Hắc Ám Thần Điện cùng tam đại Thú Tộc, nhưng giống như một đội cọp nhào vào một bầy sói, bầy sói mặc dù lợi hại, nhưng căn bản không cách nào cùng một đội cọp chống đỡ được.