- Đáng chết, tại sao Bạch Ưng lại dùng U Lan chưởng.
Vũ Văn Minh Quang hơi biến sắc mặt, U Lam chưởng là thiên cấp đấu kỹ có uy lực rất mạnh.
Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy Bạch Ưng dùng U Lan chưởng thì ai cũng biến sắc, Bạch Ưng liên tục hai lần không thể nắm được góc áo của đối phương, những điều này cho thấy hắn đã tự rước lấy nhục.
- U lan chưởng.
Bạch Ưng hét lớn lên, sau đó sắc mặt liền trở nên tái nhợt, giữa không trung một mảng sáng xanh ngưng tụ, cơ thể của Bạch Ưng cũng bị tiêu hao không ít.
Màu lam điên dại bổ về phía Nhạc Thành, cuồng bạo mà gào thét, những ánh mắt xung quanh cũng trở nên cuồng nhiệt.
- Đây là U Lan chưởng, thiên giai đỉnh cấp đấu kỹ.
- Nếu như ta có thể tu luyện U Lan chưởng thì thật tuyệt.
- Ngươi bỏ đi, chỉ có thể tu luyện tới tầng Đấu Tôn như Bạch Ưng thì mới có thể tu luyện U Lan chưởng.
Ở phía xung quanh, những người đó lập tức nóng bỏng đôi mắt, sắc mặt của Hắc Ưng cũng biến hóa, đối với U Lan chưởng mà Bạch Ưng sử xuất cũng bất ngờ.
- Đây là chiêu thứ ba.
Ở giữa không trung, thanh âm của Nhạc Thành truyền ra, nhìn U Lan chưởng, Nhạc Thành cũng bất ngờ, chưởng này có thể xé rách không gian, thực lực của Bạch Ưng hiện tại có thể đạt tới tứ tinh Đấu Tôn.
Thủ ấn của Nhạc Thành nghiêng nghiêng đánh tới, khóe miệng của hắn thì nở ra một nụ cười quỷ dị, hắn không ngờ Bạch Ưng đúng là không khách khí, muốn lấy cả tính mạng của mình, đã như vậy thì cũng đừng trách mình không khách khí.
Thân hình của Bạch Ưng cuồng bạo bổ về phía Nhạc Thành, trực tiếp áp chế Nhạc Thành xuống mặt đất.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, sơn cốc đã bắt đầu rạn nứt, một khe hở trọn vẹn mấy nghìn thước.
Lực lượng cường hãn như vậy thật là quá mạnh.
- Nhạc Thành.
Sắc mặt của Yến Hiểu Kỳ biến đổi, nàng hiện tại bị chưởng mang kia làm cho kinh hoàng.
Sắc mặt của Vũ Văn Minh Châu cũng biến đổi, ánh mắt hiện lên một vẻ âm u, chuyện mà nàng không hi vọng nhất đã xảy ra.
- Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ thật sự ta xem trọng hắn?
Vũ Văn Minh Quang lẩm bẩm nói.
- Chủ nhân.
Đại Song và Tiểu Song cũng lo lắng, bọn họ bị Yêu Huyên gợi ý làm cho bối rối
Ở trong đại sảnh, Hỏa Lão vẫn lộ ra vẻ vui vẻ như cũ, không hề lo lắng.
- Hừ, thật đúng là không biết lượng sức mình, đã nhường ba chiêu, không trách được người ngoài, tên tiểu tử kia muốn chết mà thôi.
Đám trưởng lão gia tộc cười cười nói.
Trong mắt đám trưởng lão Nhạc Thành đúng là không biết lượng sức mình.
Ở trong đại sảnh, sắc mặt của Vũ Văn Minh Quang hơi biến đổi.
-Vũ Văn gia thật sự không được tốt lắm, hiện tại đã qua ba chiêu, tới phiên ta, cút xuống cho ta.
Lòng đất bắt đầu hiện ra một cái khe rất lớn.
- Tru ma chưởng.
Thủ ấn đánh ra, Nhạc Thành đã ngưng tụ một cái chưởng ấn màu xanh rất lớn.
- Không xong.
Bạch Ưng ở trên không trung nhìn thấy Nhạc Thành từ dưới mặt đất mà phóng lên trời thì sắc mặt cũng thay đổi lớn, đành phải miễn cưỡng ngưng tụ một mảng chưởng mang.
- Ầm.
Một thanh âm phá hủy tràn ngập, sau đó một lực lượng khổng lồ kích tán ở trên không trung, ngay lập tức mọi người nhìn thấy nam tử áo đen đánh bại chưởng mang của Bạch Ưng.
- Két két.
Vòng tròn đấu khí phòng ngự của Bạch Ưng đã bị chia năm xẻ bảy, chỉ ngăn cản được Tru ma chưởng một lát ra tiêu tán ở trên không trung.
- Ầm.
Chưởng ấn màu xanh của Nhạc Thành lập tức đánh lên trên người của Bạch Ưng, một thân ảnh màu trắng sau đó từ trên không trung tạo thành một đường vòng cung.
- Ầm.
Một tiếng ầm vang lên, sau đó Bạch Ưng liền ngã xuống mặt đất, máu tươi phun ra.
- Đường đường là Vũ Văn gia tộc mà cũng không chịu nổi một đòn.
Ở giữa không trung, Nhạc Thành nhìn đám người trong đại sảnh mà lạnh lùng nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều biến đổi lớn sắc mặt, mà ngay cả Vũ Văn Hạo Nguyên và Vũ Văn Quyên cũng không phải là ngoại lệ, các vị trưởng lão cũng thay đổi sắc mặt thật lớn.
Nhưng mà lúc này mọi người cũng không biết phải nói điều gì bởi vì thực sự như thế, đã qua ba chiêu chiêu tiếp theo Bạch Ưng đã bị đánh bại.
- Hừ, đừng khoa trương, Hắc Ưng mau tiến lên khiên chiến.
Một hắc ảnh xuất hiện, sau đó một hắc y thanh niên lãnh khốc xuất hiện trước mặt của Nhạc Thành.
- Ta tiếp nhận khiêu chiến với Hắc Ưng, bất quá ta cũng có yêu cầu, cả ba người cùng lên đi.
Nhạc Thành chỉ về phía Hoàng Ưng và Hôi Ưng ở bên cạnh mà nói.
- Ngươi vũ nhục Hắc Ưng ta, tiểu tử ngươi thật quá ngông cuồng.
Hắc ảnh cắn răng lạnh lùng nói.
- Thật không, liệu có phải ta vũ nhục ngươi không hay là ta vốn xem thường ngươi.
Nhạc Thành cất tiếng nói, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn trong đại sảnh.
- Ta sẽ cho ngươi hối hận.
Hôi Ưng lãnh khốc mà nói.
- Ta sẽ đợi, nếu như muốn khiêu chiến ta thì ba người các ngươi cùng lên đi, nếu như không nghe thì mau cút ngay cho ta.
Nhạc Thành bình thản mà nói.
- Tiểu tử này đúng là rất tức giận.
Vũ Văn Minh Quang nhìn Nhạc Thành trên không trung, trên nét mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
- Tiểu tử, ngươi cũng thật ngông cuồng, Vũ Văn gia tộc không phải là nơi ngươi có thể giương oai.
Ở trong đại sảnh một lão giả áo xám cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Ta ngông cuồng gì chứ, không phải theo quy của của Vũ Văn gia tộc, các ngươi muốn khiêu chiến ta sao?
Nhạc Thành hàn ý lóe lên lập tức lạnh lùng mà nói, lão giả áo xám chỉ có thực lực lục tinh Đấu Tôn mà thôi Nhạc Thành cũng không e ngại.
- Tiểu tử, ngươi.
Lão giả áo xám bị chọc tới mức trợn trừng mắt, một lời cũng không nói ra được.
- Hắc Ưng, Hôi Ưng, Hoàng Ưng, ba người các ngươi cùng lên đi, đây là do Nhạc Thành yêu cầu.
Ở trong đại sảnh, sắc mặt của Vũ Văn Hạo Nguyên biến hóa mà nói.
Thân là tộc trưởng của Vũ Văn gia tộc, Nhạc Thành cũng đã làm cho Vũ Văn Hạo Nguyên khó nhìn, bây giờ Vũ Văn Hạo Nguyên cố kỵ mà kêu cả ba ra khiêu chiến.
Vũ Văn Hạo Nguyên sợ rằng Nhạc Thành khi đánh bại Hắc Ưng thì thể diện của Vũ Văn gia tộc đúng là bị ném đi, cho nên tốt nhất hãy cho Hôi Ưng và Hoàng Ưng cùng lên, hi vọng sẽ nhiều hơn.
- Vâng tộc trưởng.
Hôi Ưng, Hoàng Ưng hai người cất tiếng đáp, sau đó cả hai liền bay tới gần hg, ba người hiện tại hiện ra đôi mắt hận không thể nuốt sống Nhạc Thành.
Mà lúc này, Bạch Ưng cũng bị người của Vũ Văn gia dìu rời khỏi, hình như đã bị trọng thương.
- Xem ra còn kém không nhiều lắm.
Nhạc Thành mỉm cười, ánh mắt dừng trên không trung, Nhạc Thành cảm nhận thấy có mấy đạo khí tức mờ mịt quét quanh thân hắn một lượt.
- Hừ, xem ra ngay cả những người này cũng bị kinh động.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, dù sao cũng có Hạo Thiên Tháp ẩn thân Nhạc Thành không hề sợ bất kỳ kẻ nào.
Cùng lắm thì mình ở ẩn bên trong Hạo Thiên Tháp, không ai có thể làm gì được mình.
- Cùng lên đi, các ngươi không có cơ hội xuất thủ đâu.
Nhạc Thành nhìn đám người kia mà cất tiếng nói.
- Hừ, chính là ngươi muốn chết.
Hắc Ưng thấy sự vũ nhục trắng trợn như vậy thì cũng không nhịn nổi.