Cự Thạch Thành ở một chỗ núi non, ở trong một sơn cốc, hai đạo thân ảnh tiếp tục từ trên không trung xẹt qua, tốc độ này cực nhanh, chính Đấu thánh cường giả cũng vô pháp thấy rõ.
- Ma vương, ta muốn báo thù, để cho ta đi đánh chết tên Nhạc Thiên kia rồi nói sau.
- Đoan Mộc Cuồng, ngươi căn bản giết không được Nhạc Thiên kia, trừ phi ngươi đến một kiếp tán ma chi cảnh, nếu không ngươi căn bản không thể đánh chết Nhạc Thiên.
- Chính là ta Hắc Ám Ma Huyết Tộc đã bị giết, cừu này ta nhất định phải báo.
Trên không trung Đoan Mộc Cuồng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chờ ta khôi phục thực lực, ta sẽ giúp ngươi báo thù, hiện tại ngươi đi báo thù, ngươi chính là đi chịu chết mà thôi.
Hỗn Thế Ma Vương nhìn Đoan Mộc Cuồng nói.
- Âm Ma, ngươi còn trốn chỗ nào.
Ngay tại lú Hỗn Thế Ma Vương vừa mới nói xong, khu vực trống không nhất, trong một chỗ bụi cây, Hỗn Thế Ma Vương nhìn thấy một bóng đen.
Hai người sắc mặt đại biến, nhanh chóng bỏ chạy. Theo h đoàn bóng đen càng ngày càng gần, phía trước có một đạo thân ảnh cũng không có khí lực chạy trốn.
Trong lúc nhất thời, đoàn bóng đen kia chợt bạo khởi, nhanh như điện thiểm ở một bên lùm cây nhảy ra, mang theo hắc vụ cuồn cuộn hướng tới Hỗn Thế Ma Vương đánh tới.
Hừ lạnh một tiếng, Hỗn Thế Ma Vương đã sớm biết, không chút nghĩ ngợi liền tế ra Thần Nông đỉnh, một đoàn hắc sắc ma khí nồng đậm theo Thần Nông đỉnh rơi xuống. đem Hỗn Thế Ma Vương bao vây ở bên trong.
Đồng thời màu đen phi kiếm xuất hiện trong tay, một cái pháp quyết đánh ra, một đạo màu đen kiếm quang nồng đậm từ trên phi kiếm nổ bắn ra, nơi kiếm quang đi qua, chung quanh lùm cây "Đùng" bị gột rửa không còn, lộ ra khe hở ở trên mặt đất.
Kiếm quang giống như long xà, màu đen tia chớp mng theo sát khí đánh vào đoàn hắc vụ.
Lú này hắc vụ dần loãng dần, từng ngón tay hắc khí từ trong đó tràn ra, như bạch tuộc bình thường, hướng tới Hỗn Thế Ma Vương chộp tới.
màu đen râu mơ hồ làm cho người ta hàn ý tràn ngập, một cỗ âm phong làm ho người cảm giác không chịu nổi.
Lúc này âm phong âm khí giống như thổi vào thân thể, làm cho lòng người rất là không thoải mái.
- Xèo xèo.
Lúc này hắc khí cùng màu đen kiếm quang Hỗn Thế Ma Vương ma xát vào nhau, thế nhưng đụng nhau giống như điểm tinh quang. Về điểm tinh quang này phi tới mặt đất liền đem mặt đất chảy ra một chút ngăm đen vâỵ.
Hắc hắc một tiếng cười quái dị, tay phải Hỗn Thế Ma Vương liên tục múa may, không ngừng đan vào nhau, một bên lạnh lùng nói:
- Âm Ma, ngươi còn muốn trốn chỗ nào.
- Hỗn Thế Ma Vương, ngươi thật sự ra rồi sao, hôm nay ta và ngươi liều mạng.
Hắc vụ kêu lên, thanh âm vang lên làm cho mọi người có cảm giác da đầu run lên. Nguyên bản hắc khí lăn lộn biến hóa, dần dần lộ ra tướng mạo.
Đây là một lão giả áo bào màu xám, thần tình tái nhợt, nhưng lại không giống tiêu hao quá nhiều thần sắc, khuôn mặt không có huyết sắc, giống như Quỷ Hồn tới từ địa ngục vậy.
- Ngươi cùng ta liều mạng sao, ngươi muốn thế nào, ngươi căn bản không đối phó được ta.
Hỗn Thế Ma Vương âm trầm lạnh nhạt nói.
- Hỗn Thế Ma Vương, ta chết cũng không cho ngươi dễ chịu.
Khuôn mặt lão giả không có chút huyết sắc nào nìn Hỗn Thế Ma Vương, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, đối với Hỗn Thế Ma Vương hận ý vô cùng.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Hỗn Thế Ma Vương nói.
- Âm linh sao.
Lúc này trong miệng lão giả hét lớn một tiếng, quanh thân ma khí trào ra, khắp không gian đều tràn ngập một mảnh âm phong, đồng thời trên mặt không có huyết sắc, quanh thân ma khí hội tụ toàn thân, nếu hé ra hai tay vươn ra lân giáp cùng lợi trảo, thân hình cũng bị một mảnh lân giáp thật dày bao trùm, trên lưng có đuôi dài, bộ dáng vô cùng khủng bố, giống như âm linh bên trong địa ngục, nhìn thấy đều làm cho lòng người run sợ.
Âm Ma biến thành âm linh khủng bố hung hăng nhìn Hỗn Thế Ma Vương, tựa hồ tính toán dùng răng nanh, đem cả người Hỗn Thế Ma Vương nghiền nát xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn thấy bộ dáng Âm Ma khủng bố, Đoan Mộc Cuồng không khỏi cảm giác được tim đập nhanh hơn, chỉ đứng ở xa xa xem chừng, lúc này Âm Ma không phải thực lực hắn bây giờ có khả năng đối phó được.
Âm Ma biến thành khủng bố âm linh cay độc nhìn Hỗn Thế Ma Vương, nửa người lân giáp dày, lợi trảo dày đặc. Chỉ vào Hỗn Thế Ma Vương cổ quái nói :
- Ta chết cũng không cho ngươi dễ chịu, liều mạng cũng không tiện nghi cho ngươi.
- Hừ, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Hừ lạnh một tiếng, Hỗn Thế Ma Vương trôi nổi ở trên không trung, trong tay nắm lấy phi kiếm màu đen. Lăng không một cước đạp đất hướng về phía Âm Ma mà đi.