Trở lại gian phòng của mình, Tiêu Sơn ngồi vào bàn trà. Sau khi nâng lên chén trà cảm thụ vị đắng nhẹ nhẹ thanh mát của lá trà. Đầu trực tiếp hướng về phía Đại Song và Tiểu Song, đôi môi đỏ khẽ thở ra một hơi rồi hỏi: “Đại Song, Tiểu Song, ta đối với tế lễ rất tò mò. Không biết chuyện này là thế nào?” Tiêu Sơn mặc dù tìm hiểu nhiều về tộc xà nhân hình như vụ tế lễ này hắn có loáng thoáng đọc qua nhưng không để ý đến. Dù sao hắn chỉ cần biết cơ bản là được. Biết quá rõ có khi lại lộ ra chân ngựa.
Hai vị thiếu nữ quay đầu nhìn về phía nhau, Đại Song chớp nhẹ đôi mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Trong tộc xà nhân cứ đến thời điểm này tộc xà nhân sẽ chuẩn bị một buổi tế lễ cầu mưa. Trong buổi tế lễ cầu mưa nữ vương bệ hạ sẽ mặc lên một bộ đồ đẹp nhất đồng thời mặc lên một bộ trang sức lộng lẫy nhất khiêu vũ cầu mưa cho tộc xà nhân chúng ta, đồng thời hy vọng trời sẽ cho tộc xà nhân chúng ta một cuộc sống sung túc. Nếu như trong lúc nữ vương bệ hạ khiêu vũ khiến cho ông trời động lòng ban phát cho mưa rơi nàng sẽ tặng một nụ hôn lên trán người đã tặng nàng bộ trang sức đẹp nhất…”
Tiêu Sơn chớp chớp đôi mắt, hắn cảm giác tại sao giống như chuyện hên xui nhỉ. Để giải thích đơn giản một chút đó chính là nữ vương bệ hạ trong lúc khiêu vũ có thể mưa cũng có thể không. Nếu như may mắn thì trời mưa còn không may thì ăn cám. Điều này làm cho Tiêu Sơn cười khổ trong lòng.
Đại Song lại tiếp tục nói: “Trong tộc xà nhân đều ngưỡng mộ cường giả vì vậy sau đợt cầu mưa của nữ vương bệ hạ thì trong tộc sẽ được tiến hành một trận chiến. Tám vị bộ lạc tộc xà nhân sẽ khiêu chiến với nhau. Mỗi người có một lần lên đài, người đứng cuối cùng trên đài chính là anh hùng của tộc xà nhân. Người anh hùng của tộc xà nhân có thể cùng ăn tối với nữ vương bệ hạ. Tộc xà nhân do chính nữ vương bệ hạ đứng ra dùng danh nghĩa của mình cảm ơn vị anh hùng đã ở lại tộc xà nhân để biểu lộ lòng biết ơn với anh hùng tộc xà nhân!”
“Ngoài ra lễ hội sẽ diễn ra trong lễ hội cũng là những lời tỏ tình của các nữ tính tộc xà nhân. Bởi vì nữ tính xà nhân địa vị thường khá thấp trong tộc. Ngay cả ngày thường dù các nàng có tình cảm với nam tính tộc xà nhân cũng rất khó mà biểu hiện ra ngoài. Trong ngày này họ có thể cùng ngắm trăng sao nói chuyện đùa bỡn đối với nam tử mình thích!“
“Đặc biệt trong ngày hôm nay chính là ngày các nàng có thể mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình. Nếu như nam tính xà nhân chấp nhận nữ tính xà nhân có thể cưới nàng về làm thê tử. Tất nhiên phụ mẫu của các nàng sẽ phải kiểm tra đối với nam tính xà nhân có hợp với điều kiện của họ hay không?”
Càng nghe thì Tiêu Sơn càng cảm giác quai quái. Hắn có cảm giác nhớ giống như đang ở trong mấy bộ phim võ hiệp thời xưa nơi mà người ta sùng bái các kiếm khách, anh hùng hảo hán hay như tục lễ của mấy tộc nhân vậy. Tiêu Sơn dùng một tay ôm ngực tay kia thì túm vào căm suy nghĩ một chút. Thời gian này chính là còn vài tiếng nữa mới tới buổi lễ diễn ra. Tiêu Sơn suy nghĩ một chút hướng về phía Đại Song và Tiểu Song nói: “Hai vị muội muội, không biết trang phục của nữ vương bệ hạ, nàng mặc trong lúc ấy là như thế nào?”
“A” Nói đến đây thì hai vị thiếu nữ nhất thời nhìn nhau. Vị thiếu nữ nhỏ tuổi Tiểu Song đột nhiên lên tiếng nói: “Đại nhân, sao ngài muốn xem y phục của nữ vương bệ hạ mặc vào buổi dự tiệc!?”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn nhàn nhạt cười nói: “Không có gì quá đắc biệt. Các ngươi cũng biết mà ta cũng muốn được nữ vương bệ hạ tặng một nụ hôn a! Muốn tặng trang sức loại nào cũng cần hết sức chú ý đến phối mầu. Nói ra các ngươi cũng rất khó hiểu giống như nàng mặc y phục màu đen cần phối hợp với trang sức màu gì, nàng mặc y phục màu xanh lại cần phối hợp với trang sức màu gì… Nói đơn giản như vậy đã hiểu chưa?”
Hai vị thiếu nữ nhìn nhau gật đầu, Tiểu Song mở miệng nói: “Đại nhân, ta còn lưu dữ y phục năm trước mà nữ vương bệ hạ mặc vào. Ta sẽ đi lấy cho đại nhân xem. Ngài chờ ta ở đây!” Nói xong Tiểu Song xoay người rời đi.
Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn cau lại, hắn chớp đôi mắt nhìn về phía Đại Song tò mò hỏi: “Đại Song, ta muốn hỏi muội muội một điều!?”
Người Đại Song hơi khom xuống, nàng tỏ ra cung kính trước Tiêu Sơn, đôi môi hé mở: “Đại nhân, mời nói!”
“Hà…” Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Ta có chút tò mò. Nhiều nam nhân như vậy họ làm sao có thể mà kiểm soát nhiều món đồ như vậy cơ chứ? Nếu như vậy chẳng phải làm cho Lung Linh nàng ta mệt chết rồi hay sao?”
Đại Song nghe được chữ Lung Linh này thì chỉ mỉm cười mà thôi. Nàng cũng biết rõ ràng quan hệ của Tiêu Sơn và nữ vương bệ hạ cũng không giống mặt ngoài bình thường như thế. Người thanh niên tuấn lãng này chỉ cần nhìn một cái đủ để cho nữ nhân điên cuồng. Hiển nhiên nữ vương bệ hạ cũng là nữ nhân, sao Đại Song không thể rõ lòng của nữ nhân. Vị luyện dược sư này có thực lực hơi kém một chút nhưng tiềm lực vô hạn. Lại nói đến vấn đề thân phận có chút bí ẩn và tò mò, nếu như không kiêng kị thân phận thì nữ vương bệ hạ có khi đã sớm mở cửa cho hắn tiến vào.
Đại Song đột nhiên cười lanh lảnh giống như chuông bạc nói: “Đại nhân, đúng là đã từng có việc như vậy. Tuy nhiên chục năm gần đây thì dường như không có chuyện thế này nữa?”
“A” Tiêu Sơn có chút ngạc nhiên cau mày lên tiếng hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Đại Song mỉm cười tiếp tục nói: “Mặc dù nữ vương bệ hạ là đấu hoàng cường giả có thể dùng một phần cảm quan của đấu hoàng nhanh chóng xem các đồ trang sức nhưng hiển nhiên nữ vương bệ hạ cũng không thể xem hết được. Mặc dù mỗi người chỉ có thể tặng một bộ trang sức cho nữ vương bệ hạ mà thôi. Đại nhân không biết thời gian trước có một số người không biết hay là cố ý. Những người được nữ vương bệ hạ tăng được nụ hôn sau khi trở về đều bị thương thảm trọng. Sau đó một thời gian sau cũng không có nhiều người nam tính xà nhân nào dám tiếp tục tặng trang sức cho nữ vương bệ hạ vào thời gian này!”
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn ngẫm nghĩ một chút thì phì cười. Hắn đương nhiên đoán ra được thân phận của người làm ra cái trò như thế. Không phải là Hắc Độc thì là Mặc Ba Tư. Mọi người dễ dàng đều có thể nhìn ra nhưng có vẻ như tất cả đều mắt nhắm mắt mở làm như không biết gì mà thôi. Mà việc này giúp nữ vương bệ hạ cũng thoải mái không ít nên nàng cũng coi như không nhìn thấy gì.
Vừa lúc đó Tiểu Song quẫy nhẹ đuôi răn màu xanh, cánh cửa mở ra, ánh mắt Tiêu Sơn nhìn thấy được trong tay Tiểu Song đang nâng lên một bộ quần áo màu tím lấp lánh tuyệt đẹp. Nàng hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Đại nhân, ta đã mang y phục mà nữ vương bệ hạ đã mặc trước đây trong buổi lễ cho đại nhân!”
“Cảm ơn muội, Tiểu Song!” Đôi môi Tiêu Sơn khe khẽ xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Bàn tay của hắn hất lên khiến cho y phục trong tay Tiểu Song lơ lửng trong không khí. Hai người Đại Song và Tiểu Song nhìn về phía Tiêu Sơn tràn ngập kinh hãi. Bởi vì lực lượng mà Tiêu Sơn dùng ra chính là lực lượng linh hồn lực.
Chiếc áo được linh hồn lực căng ra rộng rãi, nó cực kỳ đẹp có hoa văn hoa mỹ, màu sắc lấp lánh chói lọi đồng thời tường đường vân dường như tôn nên vẻ đẹp mê người của cơ thể nữ nhân. Tiêu Sơn có thể tưởng tượng được nữ vương Mỹ Đỗ Toa nàng đẹp như thế nào khi mặc lên bộ y phục này.
Đầu Tiêu Sơn quay về phía Đại Song và Tiểu Song, khuôn mặt hắn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng nói: “Đại Song và Tiểu Sonh, hai muội lui lại một chút. Ta cần bắt đầu luyện chế một số thứ. Trong lúc này đừng quấy rầy ta được chứ?”
“A” Hai thiếu nữ tộc xà nhân cực kỳ kinh ngạc. Sau đó hai nàng vội vã gật đầu nói: “Vâng thưa đại nhân!”
Trong tay của Tiêu Sơn lấp lánh một đống đồ trang sức, hai mắt của hắn nheo lại. Hắn đột nhiên phất tay ra một con rồng lửa nhanh chóng bao bọc lấy đám đồ trang sức này. Hai vị thiếu nữ kinh hãi muốn hô to nhưng kìm lại được vội vã dùng tay bịt miệng của mình. Hai người trợn tròn mắt nhìn về phía Tiêu Sơn.
Đó là một cái gì đó cực kỳ nghệ thuật. Bộ y phục lơ lửng trong không trung. Sau đó một đám đá cùng với kim loại quý hiếm từ trong đồ trang sức tách ra. Chúng liên kết lại với nhau tạo ra những hình dáng kỳ quái. Ban đầu có hình dáng là như thế. Sau đó ngón tay của Tiêu Sơn vươn ra một vệt cắt sắc bén vàng kim đem mấy phiến đá quý bị chia rẽ ra làm nhiều phần.
Xoẹt, xoẹt… Phừng…
Âm thanh phát ra làm cho hai vị thiếu nữ cực kỳ kinh ngạc. Đối với Tiêu Sơn mà nói thì may mắn đây không phải là chế thuốc mà là chế trang bị đồ trang sức. Ngón tay Tiêu Sơn búng ra, hắn họa nên một đôi bông tay tuyệt đẹp Ngoài ra trên đôi bông tai dường như còn được hắn khắc vào thứ gì đó mà hai vị thiếu nữ nhìn không hiểu. Sau đó một bộ bông tai lơ lửng bay về phía chiếc váy mỹ lệ màu tím lơ lửng ở trong không trung.
Hai mắt Tiêu Sơn cau lại, hắn bắt đầu thử chế tạo mũ đeo đầu cùng với dây chuyền đồng thời một đám dây kim tuyến ở phía bờ hông nữa. Sau hơn hai giờ đồng hồ thì Tiêu Sơn thở ra hồng hộc, Cả trán của hắn bị đẫm mồ hôi. Hai vị thiếu nữ nhìn bộ trang sức mà con mắt tràn đầy tinh quang. Họ cảm nhận được bộ trang sức này thật đẹp, phong cách lại cực kỳ mới mẻ mà họ chưa từng bao giờ được nhìn thấy.
Đem bộ trang sức này đặt vào một chiếc hộp tinh xảo. Chiếc hộp này hắn lấy từ chỗ ông chủ tiệm của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Tiêu Sơn cười khổ đem bộ trang sức này thu vào trong đó. Hắn cũng không còn nhiều thời gian nữa. Hắn còn phải làm hai thứ khác nữa.
Tiêu Sơn ho khan nhìn về phía hai vị thiếu nữ đang trợn tròn mắt thì cười nói: “Hai vị muội muội, các ngươi còn không soạn sửa. Tối nay chúng ta làm sao có thể đi dự tế lễ được đây!?”
Hai thiếu nữ giật mình một cái. Họ mới nhớ được đúng là hôm nay có buổi tế lễ. Hai người nhìn về phí nhau một chút rồi khom người đối với Tiêu Sơn tiến hành hành lễ. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu, hai vị thiếu nữ trực tiếp rời khỏi căn phòng sau đó xoay người rời đi.
Thấy hai vị thiếu nữ đã rời đi thì bàn tay Tiêu Sơn vươn lên. Hắn đem chiếc áo của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thu lại sau đó nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi. Mặc dù đã một năm nhưng xem ra tiểu hài tử Tiểu Song đối với bộ y phục này cất giữ rất cẩn thận. Hắn đưa chóp mũi lên hít ngửi nhẹ nhàng. Quả thật trên đó vẫn lưu một mùi hương nhè nhẹ giống như mùi của nữ vương Mỹ Đỗ Toa mặc dù cực kỳ yếu ớt. Cây côn thịt của Tiêu Sơn đã trở nên to tướng. Hắn cười khổ trong lòng lẩm bẩm: “Thật sự rất muốn đè nàng ra sau đó hung mãnh mà tiến vào. Rất muốn được hôn lên đôi môi mê người kia. Được sờ vào bộ ngực phong mãn kia. Được ôm nàng vào lòng đồng thời nghe được âm thanh rên rỉ phấn khích của Lung Linh a. Xem ra ta ngày một biến thái! Bản tính nam nhân vốn là tham làm mà. Mặc dù trong lòng lúc nào cũng nói yêu một người nhưng rõ ràng có nữ nhân xinh đẹp tìm đến thì trái tim lại không từ chối!”
Nam nhân cũng là mâu thuẫn như thế. Dù cho có là nam nhân chung tình nhất đi nữa khi mà có một nữ nhân xinh đẹp mà cá tính tiến tới hắn thì trái tim của hắn cũng sẽ để hở cho ra một lỗ nhỏ để nàng đi vào. Đây là sự thật của toàn bộ nam nhân dù cho hắn có khẳng định mình chung tình đến thế nào đi nữa.
Một tay nâng lên chiếc y phục của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, ngón tay chỏ đưa lên vân vê giữa trán của mình. Tiêu Sơn suy nghĩ một chút rồi đem bộ y phục thu vào trong không gian trữ vật. Hắn đem bộ y phục của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thu vào trong không gian giới chỉ. Khóe miệng của Tiêu Sơn khẽ lẩm bẩm nói: “Còn có hai thứ không có tạo ra a!”
Hắn lại tiếp tục công việc tạo của mình. Sau một giờ đồng hồ hắn tạo ra hai đồ vật có hình dáng giống như một quả tên lửa. Chúng đều có ký hiệu riêng của mình. Nhìn hai quả tên lửa đã được đánh số cực kỳ tốt khóe miệng Tiêu Sơn khe khẽ cười. Nụ cười của hắn mang theo sự bỉ ổi vô cùng. Nếu như nữ nhân ở đây nhìn thấy còn tưởng hắn sắp tiến hành cưỡng hiếp họ cơ. Tuy nhiên hiện giờ hắn có khuôn mặt mỹ nam tử lại xuất hiện nụ cười này thì có một phong vị riêng. Tất nhiên đây là trong lòng nữ nhân nghĩ thế.
Nhắc đi nhắc lại tên Tiêu Sơn này quả thực bỉ ổi và vô sỉ. Hai quả tên lửa hắn tạo ra chính là hai quả pháo hoa. Hai quả pháo hoa này mang hợp chất hóa học đặc biệt dùng để đề phòng trong đợt mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhảy múa cầu phúc. Mà mỗi quả thì dành cho một trường hợp khác nhau.
Ngoài ra nói đến việc hắn luyện chế tại sao hắn lại để hai vị thiếu nữ ở lại đây? Tất nhiên điều này đều có ý đồ của hắn cả. Hắn muốn để cho các nàng thấy được cảnh mà hắn chăm chỉ đồng thời chú trọng đến nữ vương bệ hạ như thế nào. Hiển nhiên những lời này Tiêu Sơn không biết sẽ truyền đến tai nữ vương Mỹ Đỗ Toa hay không nhưng chí ít giảm được đề phòng của hai người Tiểu Song và Đại Song. Nếu như các nàng truyền đạt lời này cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa vậy thì càng tốt.
Hắn vừa đang lẩm nhẩm tính toán kế hoạch cho việc lấy được hảo cảm của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì vừa đúng lúc đó hai vị nữ tính tộc xà nhân Đại Song và Tiểu Song đã trở lại. Đại Song và Tiểu Song đột nhiên lên tiếng nói: “Đại nhân!”
Tiêu Sơn giật mình tỉnh dậy từ cơn mê. Hắn quay đầu sang nhìn về phía hai nữ tính tộc xà nhân Đại Song thì thấy được hai nàng đang mặc một bộ y phục khá đẹp. Đại Song mặc một thân quần áo màu tím bó sát người khiến cho thân mình của nàng lung linh xinh đẹp. Tiểu Song mặc một thân quần áo màu trắng khiến cho cả người toát ra thanh thuần đáng yêu. Mỗi người một vẻ. Tuy nhiên trên cổ nàng lại đeo một bộ trang sức do chính tay Tiêu Sơn mua cho các nàng.
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hắn mỉm cười nói: “Được rồi! Chúng ta mau đến thần điện đi. Kẻo tham gia trễ thì thật sự rắc rối a!”
Hai vị thiếu nữ tộc xà nhân khom người nói: “Vâng!”
Cả ba người đều tiến vào trong tộc xà nhân. Đối với sự xuất hiện của Tiêu Sơn nhiều người tộc xà nhân cũng không quá rõ. Tuy nhiên vẻ tuấn tú của Tiêu Sơn khiến cho nữ tính tộc xà nhân ở đây đều đỏ mắt. Một số người không nhịn được muốn tiến lên làm quen. Một số thiếu nữ tộc xà nhân còn e lệ cúi đầu sau khi nhìn về phía hắn.
Mái tóc bạch kim phất phơ trong gió, khuôn mặt xinh đẹp đến mê người, làn da trắng hồng khỏe mạnh. Đôi mắt xanh lam thăm thẳm như hút hồn nữ nhân. Trên miệng hắn lúc nào cũng xuất hiện một nụ cười tự tin mà mê người. Cả người hắn tỏa ra khí thế tràn ngập nam tính khiến cho các nữ tính tộc xà nhân ở đây đều mê tít nhìn về phía hắn. Ngay cả một số nữ tính tộc xà nhân đi cùng với nam tính xà nhân là ý trung nhân của mình cũng bị hắn hút hồn. Nam tính tộc xà nhân thì hừm hừm bất mãn. Ánh mắt dành cho hắn là đao thương cùng với sát khí. Hiện giờ hắn chẳng khác gì bị một đám nữ nhân giống như ruồi bâu c*t bâu lấy vậy. Không phải nói giống như ruôi bâu mật ấy.
Thần điện tổ chức buổi lễ này khá là đông vui. Có một số lượng người cực lớn đến nơi này tham gia buổi lễ. Một số người khá là xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người. Ánh mắt Tiêu Sơn quét qua đám người một cái. Hắn phát hiện được mỗi bộ lạc khác nhau thì dường như cách ăn mặc của họ cũng khác nhau. Cách phối trí màu hoàn toàn khác biết.
Tại chỗ đăng ký tặng đồ trang sức cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng chỉ có lác đác vài người. Trong đó có một tên nam nhân cao lớn đứng đó trừng mắt nhìn về phía mọi người. Tiêu Sơn nhìn thấy được vị nam tính tộc xà nhân này thì cười lạnh một tiếng thầm mắng: “Ngu ngốc!”
Thấy được sự xuất hiện của ba người Tiêu Sơn, khóe miệng của nam nhân tộc xà nhân liên tục giật giật. Tiêu Sơn làm như không biết Mặc Ba Tư vẫn tủm tỉm đối với người đăng ký quà nói chuyện. Đối với thân phận luyện dược sư cao cấp của Tiêu Sơn nên người đăng ký tộc xà nhân với hắn hết sức liềm nở. Rõ ràng Mặc Ba Tư đứng ở đây quán sát nhưng tên này lại không làm như nhìn thấy được hắn lên Mặc Ba Tư cực kỳ bất mãn hừ một tiếng.
Bị tiếng hừ khiến cho Tiêu Sơn để ý. Hắn quay đầu lên nhìn về phía Mặc Ba Tư, khuôn mặt giả vờ xuất hiện sự kinh ngạc sau đó hắn mới cười nói: “Ô… thì ra là thống lĩnh Mặc Ba Tư của bộ lạc Mặc Xà. Ngài đứng lù lù như đống cát ở đây thế nào ta lại không nhìn thấy nhỉ. Xem ra càng già rồi mắt càng kém a!”
Mấy người ở ngoài nghe thấy thế thì bĩu môi khinh bỉ. Một số người có thực lực ở đây thì thầm mắng: “Ngươi còn đưa đạt đến tuổi nhi tử của chúng ta mà nói mắt kém!?”
Khóe miêng Tiêu Sơn cong lên sau đó cười nói: “Mặc Ba Tư đứng nãy giờ ở đây sắp khiến cho chân ngài mọc ra rêu rồi a!”
Nghe thấy vậy thì Mặc Ba Tư nhếch miệng nói: “Hồ đồ… Ăn nói lung tung…”
“A” Tiêu Sơn tỏ ra ngạc nhiên sau đó cười nói: “Nếu không phải vì thống lĩnh đại nhân Mặc Ba Tư phát ra mùi hương quyến rũ quá đến mức không có một nam tính cùng nữ tính tộc xà nhân này đến nơi này đăng ký chắc hẳn ta cũng không có phát hiện ra sự tồn tại của thống lính đại nhân!”
Cái đầu của Mặc Ba Tư dù ngu đến đâu đi nữa thì cũng hiểu mang máng trong lời nói của Tiêu Sơn. Mặc Ba Tư nghiến răng chỉ về phía Tiêu Sơn nói: “Ngươi!”
“Hà…” Tiêu Sơn làm như không biết. Hắn đem chiếc hộp cất khá kỹ sau đó còn dúi cho mấy tên nhận đăng ký nói: “Món đồ ta cực kỳ quý giá hy vọng các vị phải bảo toàn nó thật tốt đến tay nữ vương bệ hạ mới được. Hiện giờ các vị biết có lắm kẻ sử dụng những thủ đoạn đê tiện hạ lưu có khi ngay cả món đồ của những người khách tặng đồ trang sức cho nữ vương bệ hạ cũng bị xử lý nốt. Đến cả người và vật cũng xảy ra vấn đề ấy chứ?” Nói xong ánh mắt hắn thi thoảng liếc về phía Mặc Ba Tư. Khuôn mặt Mặc Ba Tử trở nên tím tái. Tiêu Sơn cười nói: “Món đồ này ta hy vọng các vị bảo quản cho tốt. Đây chính là một tấm chân tình của ta a. Ta muốn dùng chân thực bản lãnh mà đi chứ không giống như kẻ nào đó sử dụng thủ đoạn đê tiện hạ lưu!”
Mấy tên đăng ký trán đầy đều là mồ hôi. Tuy nhiên mỗi tên bị hắn dúi cho một bình đan dược thì khuôn mặt đều liềm nở. Tiêu Sơn phá lên cười sau đó liếc mắt nhìn về phía Mặc Ba Tư một chút rồi rời đi. Nghe những lời đầy châm chọc của Tiêu Sơn thì khuôn mặt Mặc Ba Tư trở nên âm trầm. Trong con ngươi tràn đầy sát khí.
Ở đây họ dùng những chiếc đèn do những viên đá phát ra ánh sáng mạnh mẽ làm nguồn phát sáng. Bất chợt Tiêu Sơn nhíu mày lại nhìn về phía trước. Một thân rắn uyển chuyển tiến về phía trước, con ngươi hẹp dài như hút hồn nam nhân. Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng trẻo, eo thon thả mê người. Từng đường cong gợi cảm lấp ló sau bộ y phục tinh xảo màu trắng ngần của một nữ tính tộc xà nhân. Mái tóc dài thướt tha giống như dòng suối. Nàng xuất hiện khiến một đám nam tính tộc xà nhân đều mê tít.
Hai vị thiếu nữ tộc xà nhân Đại Song và Tiểu Song khom người: “Thống lĩnh Nguyệt Mị đại nhân!”
Tiêu Sơn nhìn thấy được nàng mỉm cười nói: “Nguyệt Mị tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp a! Ta cũng không ngờ lại gặp được tỷ ở đây a!”
“Hì, hì… Đây gọi là duyên phận a!” Nguyệt Mị khẽ dùng ngón tay vân vê đôi môi đỏ mòng mà quyến rũ, ánh mắt híp lại nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Dược Nam biểu đệ, ngươi hôm nay cũng rất tuấn tú a. Có không biết bao nhiêu nữ tính tộc xà nhân chết mê chết mệt a!?”
Tiêu Sơn cười nhẹ dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình nói: “Nào có! Phải xinh đẹp giống như Nguyệt Mị tỷ tỷ mới làm cho không biết bao nhiêu nam tính tộc xà nhân chết mê chết mệt a. Ta cũng thiếu suýt chút nữa rơi vào thành một số ngươi giống như đám nam nhân bọn họ a!” Ánh mắt nhìn về phía đám nam tính tộc xà nhân đang nhìn về phía Nguyệt Mị, trong con mắt tràn đầy ham muốn và dục vọng.
Nguyệt Mị cười khanh khách như chuông bạc nói: “A, a, a… Vậy sao?” Trong nụ cười của nàng dường như có chút mất mát cùng buồn bã.
Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Đúng rồi, Nguyệt Linh Nhi không có đi cùng với tỷ tỷ sao?”
Nghe thấy lời này thì Nguyệt Mị cười nói: “Tính tình nàng hồ nháo đã quen. Nàng không muốn đi cùng ta nên đã cùng hai người thị nữ chạy đâu không rõ!?”
“Tiêu Sơn biểu đệ, thống lĩnh Nguyệt Mị…” Âm thanh đáng giật mình hai người tỉnh lại. Hai người quay đầu về phía âm thanh phát ra. Một thiếu nữ xinh đẹp nữ tính tộc xà nhân, chiếc đuôi màu hoa xinh đẹp được chùm lên một bộ vày dài màu xanh lam. Cả người nàng toát ra khí chất thanh thoát. Vẻ đẹp của nàng không dưới Nguyệt Mị chút nào. Tuy nhiên khi nhìn thấy nữ tính tộc xà nhân này thì Nguyệt Mị rõ ràng nhíu mày biểu hiện ra không vui.
Tiêu Sơn cười đáp lại người phát ra âm thanh này: “Hoa Xà Nhi tỷ tỷ”