Tại một khu vực sương che phủ, một thanh niên mặc áo bào lam đang nhìn về phía trước. Ở phía trước của hắn là một quả cầu nước khổng lồ. Trong quả cầu nước bao trùm một đám côn trùng rắn rết, mỗi con đủ một màu sắc thực sự làm cho người ta có cảm giác ghê tởm. Hai hàng lông mày của thanh niên hơi nhíu lại.
Quả cầu nước không ngờ lại chuyển thành màu đen sậm do tác dụng của dịch lọc độc mà đám rắn rết tiết ra. Bàn tay của thanh niên đưa ra, một giọt chết lỏng màu đen rơi vào trong tay của hắn. Khi rơi vào tay của hắn thì dịch lọc độc phát ra âm thanh xèo xèo nho nhỏ, một mùi hương sốc thẳng vào mũi của thanh niên.
Hai hàng lông mày của thanh niên cau lại, đôi môi đỏ của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, hắn lẩm bẩm nói: “Độc thuộc tính hỏa, âm sát, băng hàn… Như vậy muốn trung hòa độc tốc ta dùng lam tinh thảo, tam diệp thảo, kim tinh niên… Sau đó đun khoảng ba mươi phút dùng thêm thiên hà nguyên lực để trung hòa độc tổ. Nó vừa có tác dụng trung hòa độc tố vừa có thể bổ sung năng lượng. Dạo này Tiên Nhi có chút mệt mỏi tẩm bổ cho nàng một chút đi…”
Nói xong từ trong tay của thiếu niên xuất hiện một đám dược liệu. Hai bàn tay kết ấn. Sương mù ở khắp nơi tụ tập lại với nhau đem quả cầu nước thay đổi. Quả cầu nước dẫn dần trở nên trong suốt, nếu quan sát kỹ trong bóng tối có thể phát hiện được một đám côn trùng rắn rết. Sau khi đám nước được thay thế trực tiếp trở thành trong suốt. Hắn trực tiếp ném đám dược liệu này vào trong nước.
Hai bàn tay của thanh niên kết ấn, trong tay của hắn xuất hiện một ngọn lửa chói chang như mặt trời. Ngọn lửa xuất hiện nhất thời khu vực trung quanh trở nên nóng hơn, đám sương mù bị xua tan một khoảng trống. Trong vòng mấy chục trượng nhất thời trở nên rõ ràng. Ngọn lửa trực tiếp bay xuống hướng về phía dưới quả cầu đốt.
Xuy, xuy, xuy…
Quả cầu bắt đầu bị đốt nhưng kỳ lạ là chúng lại nóng lên nhưng không có bị bốc hôi. Thật ra thì quả cầu nước này bị Tiêu Sơn trực tiếp dùng hàng thủy chi lực điều khiển đảm bảo dù cho bị đốt nóng cũng sẽ không bốc hơi, tất nhiên là có giới hạn rồi. Chỉ một lúc sau, quả cầu sôi lên sùng sục.
Từ bàn tay của thiếu niên một lượng lớn dạng năng lượng không màu từ bàn tay của hắn hướng về phía quả cầu nước. Quả cầu nước bởi vì độc dịch của mấy con rết, bọ cạp tiết ra sau khi bị đung sôi cùng với dược liệu tác dụng vào khiến cho độc dịch của chúng tiết ra rất nhiều. Sau hơn nửa ngày đám độc dịch hoàn toàn bị tiết ra, mấy con rết, bọ cạp… cũng không còn sống. Màu sắc trên thân thể của chúng trở nên tái nhợt.
Ngay sau đó đám độc dịch tiết hết ra ngoài, thì ngọn lửa bắt đầu tiến về phía đám côn trùng đem chúng hong khô. Toàn bộ dược liệu cũng bị đốt cháy hóa thành dịch lỏng thấm nên cơ thể của chúng. Từ trong tay của thanh niên xuất hiện một đám dược liệu mới, sương mù bắt đầu bạo động, chúng nhanh chóng tụ tập lại tạo ra một quả cầu nước mới.
Đám côn trùng được hong khô nhanh chóng được truyển qua quả cầu nước mới. Trong tay của thành niên xuất hiện một đám dược liệu, hắn vung tay lên. Đám dược liệu bay về phía ngọn lửa. Chúng bị ngọn lửa đốt cháy hóa thành một đám dịch lỏng. Đám dịch lỏng này ngay lập tức nhỏ vào quả cầu nước khiến cho quả cầu nước biến thành màu xanh ngọc bích.
Hai tay liên tục đánh ra thủ ấn kỳ lạ. Ngọn lửa bắt đầu đun quả cầu nước sôi lên sung sục. Từ bàn tay của thanh niên hắn lại ném thêm một đống dược liệu được rửa sạch vào trong đó. Đám côn trùng ở phía bên trong quả cầu nước khổng lồ hiện giờ hóa thành một đám nước cắt thành nhiều mảnh với những hình thù khác nhau.
Sau hơn nửa ngày, ngọn lửa tắt nhưng quả cầu nước vẫn lơ lửng trong không trung. Thành niên lấy ra một đống đồ xoong nồi đặt xuống phía dưới đất, bàn tay của hắn di chuyển nhẹ nhàng, quả cầu nước phân chia ra rót vào đống đồ xong nồi…
Đưa mũi lên hít ngửi đám xong nồi đang bốc khói lên nghi ngút, thanh niên mỉm cười. Từ trong xong nồi một miếng nho nhỏ được nấu chín rơi vào trong tay của hắn. Hắn đưa con rết lên miệng nhẹ nhàng cắn một miếng cảm giác vị thơm, ngon và ngọt từ miếng thịt truyền ra thì hắn nhẹ nhàng gật đầu. Miệng của hắn nhếch lên nói: “Mùi vị không tệ, hơn nữa không có độc…” Cảm giác được khi nuốt miếng thịt xuống, dược lực lan tỏa toàn thân làm cho hắn cảm giác vô cùng thư sướng.
Đem toàn bộ đám xoong nồi thu vào trữ vât, thanh niên hất tay. Toàn thân của hắn lóe sáng, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ. Thanh niên chỉ cảm thấy được mắt mình tiến vào trạng thái tối đen, ngay sau đó hắn xuất hiện ở một khu vực nhỏ. Ở trên đất có hai cái lều trắng, hắn nhìn xung quanh thì đột nhiên âm thanh của một nữ nhân vô cùng dễ nghe vang lên: “Chủ nhân!”
Hắn quay đầu ngước nhìn thì thấy được một con chim ưng lớn cùng với một mỹ nữ với mái tóc màu vang đang ngước nhìn về phía hắn. Con chim ưng cũng mở miệng nói tiếng người: “Chủ nhân!”
Hai mắt của thanh niên nhìn về phía chúng, hắn bình thản lên tiếng hỏi: “Hoàng Tử Yên, Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng! Tiên Nhi, nàng ấy đâu rồi? Tại sao ta không nhận thấy cô ấy ở đây!?”
“Ách” Một người cùng với một ma thú nhìn nhau. Mỹ nhân tóc vàng bất đắc dĩ mở miệng nói: “Chủ nhân, việc này…” Nữ nhân khe khẽ thở dài sau đó nàng đem chuyện Tiểu Y Tiên rời đi nói với Tiêu Sơn. Ngay cả việc Mộc Tinh Linh bị thứ gì đó hấp dẫn đi cũng nói cho hắn biết.
Nói xong vẻ mặt của hắn âm trầm. Hắn quay về phía nữ nhân hỏi: “Ngươi có thể cảm ứng được Tiểu Y Tiên sao!?”
Hoàng Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu của mình, ngón tay của nàng chỉ về phía trước nói: “Chủ nhân! Hẳn chủ mẫu ở phía Bắc…”
Thanh niên thoáng thở phào một hơi. Hắn cũng cảm nhận được hai con ma thú đang ở phía bắc. Ngón chỏ của hắn chỉ về hướng dưới đất. Từ ngón chỏ của hắn một vệt ánh sáng màu vàng bắn ra in trên đất mẫy chữ sâu. Sau khi làm xong mọi việc hắn mơi thoáng thở dài một hơi. Hắn hướng về phía hai người trực tiếp lên tiếng nói: “Được rồi chúng ta rời đi!”
Thanh niên trực tiếp nhảy lên lưng của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Nữ nhân tóc vàng đằng sau xuất hiện một đôi cánh màu tím. Một đôi cánh tuyệt mỹ giống như pha lên làm cho Tiêu Sơn có cảm giác vô cùng đẹp mắt. Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng mang theo thanh niên trực tiếp vỗ cánh bay lên không trung bắn thẳng hướng về phía trước, theo sau là nữ nhân tóc vàng.
Sau hơn nửa ngày, không hiểu sao khi đi đến nơi này đám người Tiêu Sơn lại cảm giác được có chút khó chịu giống như đám người Tiểu Y Tiên đi lọt vào nơi nào đó cản trở khả năng cảm ứng vậy. Đôi môi đỏ thắm của Hoàng Tử Yên mở ra: “Chủ nhân ta mất đi cảm ứng liên lạc với chủ mẫu!”
Vẻ mặt của Tiêu Sơn cũng trở nên âm trầm, hắn vừa rồi cũng trực tiếp mất đi cảm ứng với hai con ma thú. Vẻ mặt của hắn trở nên khó chịu. Hắn lên tiếng nói: “Trực tiếp hạ xuống phía dưới, chúng ta sẽ ở dưới đó thu thập xem có dấu hiệu của Tiên Nhi hay không!?“
Hai người cùng với hai con ma thú trực tiếp bay xuống phía dưới đất. Họ bắt đầu kiểm tra khu vực xung quanh ở đó. Sau một hồi lâu cuối cùng thiếu niên tìm được mấy dấu chân của Tiểu Y Tiên lưu lại. Khóe miệng của Tiêu Sơn hơi nhếch lên sau đó hướng về phía một người, một con ma thú lên tiếng nói: “Chúng ta đi thử xem!”
Con chim ưng khổng trực tiếp hóa thành một con chim ưng nhỏ đậu lên vai của Tiêu Sơn. Hai người Tiêu Sơn cùng với Hoàng Tử Yên trực tiếp đạp chân bay về hướng phía trước, Họ vừa đi vừa thu thập dấu chân để lại của Tiểu Y Tiên. Thực sự mùi trong không khí để lại thực sự không hữu ích, đám sương mù này dường như có tác dụng che đi mùi thế nên Hoàng Tử Yên không thể phát hiện được gì.
Hiện tại, đám người Tiêu Sơn đứng trước một dãy nũi. Con chim ưng nhỏ mở rộng cánh bay khắp nơi. Nó ngước nhìn về phía dưới, đôi mắt của nó bốc ra ngọn lửa màu xanh lá cây. Một lúc sau nó quay về, nó lên tiếng nói: “Chủ nhân, đến khu vực này thì cảm ứng của chủ mẫu đã mất không phát hiện gì hơn…”
Tiêu Sơn nhíu mày, trời hiện giờ đã tối muốn tìm kiếm được dấu vệt của Tiểu Y Tiên quả thực rất khó. Hắn hít một hơi sau đó nhắm mắt lại mở ra thiên nhân mô thức. Trong khoảng mấy chục trượng, toàn bộ âm thanh cỏ cây lay động hoàn toàn không thoát được khỏi tai mắt của Tiêu Sơn. Sau nửa ngày, Tiêu Sơn mở ra hai mắt. Hắn tung mình lên hướng về phía một chỗ có cây cối khá rậm rạp. Hai hàng lông mày của hắn cau lại phát hiện được chỗ này rõ ràng có dấu vết chân của Tiểu Y Tiên lưu lại. Hắn trực tiếp bay lên đỉnh vách đá tìm kiếm một chút nhưng đều không thấy được bất cứ thứ gì.
Tiêu Sơn lại quay về phía dưới nhìn về phía vách đá. Sau đó hắn đưa tay sờ vào vách đá, hai hàng lông mày của hắn cau lại, bàn tay của hắn trực tiếp xuyên qua vách đá tiến vào phía bên trong. Tiêu Sơn có chút giật mình. Hắn không ngờ nơi bí mật này lại kỳ lạ như vậy. Hắn mở to mắt nói: “Trận pháp!”
Một người, một ma thú ở cách xa hắn cũng kinh ngạc nhìn về phía này. Tiêu Sơn quay về phía một người một ma thú nói: “Chúng ta vào thử xem!” Con chim ưng trực tiếp bay đậu lên vai của hắn. Mỹ nữ tóc vàng theo sau lưng của thanh niên trực tiếp đi xuyên qua vách đá.
Một cái cửa hang rộng lớn đến khổng lồ so với thân hình của Bát Dực Hắc Xà Hoàng to hơn gấp mấy lần. Đám người Tiêu Sơn trực tiếp bước vào bên trong. Hoàng Tử Yên quay đầu về phía Tiêu Sơn nói: “Chủ nhân, ta cảm nhận được sự tồn tại của chủ mẫu hơn nữa trong không khí còn lưu lại mùi của chủ mẫu, Bát Dực Hắc Xà Hoàng và Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực hổ rất nhỏ…” Chính Tiêu Sơn cũng cảm nhận được sự tồn tại của hai con ma thú. Đến đây hắn mới thoáng thở dài một hơi.
Mỹ nữ tóc vàng trực tiếp quỳ xuống dưới đất, cái mũi hích hích ngửi xuống phía dưới. Ở dưỡi vẫn còn lưu trữ một đất nho nhỏ. Nhìn cảnh mỹ nữ quỳ xuống dưới đất, cái mông săn chắc, vểnh thẳng lên như mời gọi nam nhân của nàng thực sự làm cho Tiêu Sơn cười khổ không nói được lời nào. Tử Tinh Dực Sư Vương sau khi hóa hình không ngờ trở thành một siêu mỹ nhân tóc vàng ngực bự, quả thực câu dẫn chết người. Với cái tư thế này khiến cho máu mũi của Tiêu Sơn suýt chút nữa phun ra ngoài.
Nhìn cặp mông săn chắc đang lắc lư, thanh niên lắc lắc đầu. Hắn nhanh chóng dùng thiên hà nguyên lực xua tan đi dục hỏa. Ánh mắt của thanh niên nhíu lại nói: “Di thế nào lại không cảm nhận được nữa!” Vẻ mặt của Tiêu Sơn trở nên âm trầm, hắn lên tiếng nói: “Hoàng Tử Yên, ta không cảm nhận được hai con ma thú. Nhanh, nhanh đi tìm Tiên Nhi, hẳn nàng gặp phải nguy hiểm!?”
“Vâng, thưa chủ nhân!” Tử tinh dực sư vương trực tiếp hóa hình thành một con sư tử khổng lồ. Bởi vì trực tiếp hóa hình khiến cho y phục trên người của nàng rách nát, Tiêu Sơn nhìn thấy cái kẽ nho nhỏ khi nàng chưa hóa hình hoàn tất quả thực làm cho máu nam nhân trong người của hắn sôi trào. Hoàng Tử Yên sau đó rút lại thân mình chỉ bằng một con sư tử nho nhỏ. Nó ngửi trên đất một chút sau đó phòng đi nói: “Chủ nhân theo ta!”
Một người, hai ma thú trực tiếp chạy nhanh về phía trước. Vì có Tử Tinh Dực Sư Vương lên tìm đường khá là dễ dàng. Đứng trước các cửa động nó chỉ cần ngửi một cái là biết được Tiểu Y Tiên đi đường nào. Vừa chay, Tiêu Sơn vừa phát hiện được chỗ này gồm các thềm đá là do người tạo ra. Hắn kinh hãi thầm nghĩ: “chẳng lẽ Tiểu Y Tiên gặp phải vị tiền bối cao nhân nào đó sau đó bị hại!?”
Hắn cấp tốc chạy về phía trước. Hoàng Tử Yên lên tiếng nói: “Chủ nhân, ta cảm nhận được chủ mẫu đang ở phía trước!” Tiêu Sơn trực tiếp phóng về phía trước, hắn cảm nhận được âm thanh vang dội của nước đang đập mạnh vào vách đá. Bất chợt hắn cảm giác được sự tồn tại của hai con ma thú Bát Dực Hắc Xà Hoàng và Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ. Thân mình của hắn vọt về phía trước.
Lúc này, chân hắn đạp ở trên một cái cầu, hắn nhìn quan sát trung quanh phát hiện được tình thần lực của hắn cũng không bị ảnh hướng. Ở trên không trung là ba con ma thú đang gầm thét với nhau. Hai con ma thú khá quen thuộc một con ma thú là Bát Dực Hắc Xà Hoàng, một con là Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ. Còn một con khác vô cùng lạ, con ma thú này giống như một con rắn, toàn thân lân giáp màu tím, nó có bốn chân giống như loài bò sát, mỗi chân của nó có ba ngón, trên đầu của nó là một cái sừng sắc nhọn. Nó chính là Tam Trảo Tử Sắc Giao Long.
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long mở miệng gầm lên: “Bản hoàng may mắn tìm được dị hỏa, hy vọng có thể lột xác tiến hóa thành long. Khốn kiêp, khốn kiếp… Hai người các ngươi hôm nay không cho bản hoàng một câu giải thích rõ ràng bản hoàng liều bị trọng thương cũng phải giết chết hai người các ngươi!”
Một âm thanh băng lãnh vang lên: “Bát Dực Hắc Xà Hoàng, Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ!”
Bị âm thanh băng lãnh này vang lên thì hai con ma thú run lên. Chúng quay về phía dưới nhìn thấy một thân hình thanh niên nho nhỏ đang đứng ở phía đầu cầu. Theo sau hắn là một con sư tử, phía trên vai của hắn là một con chim ưng. Hai con ma thú cung kính nói: “Chủ nhân!”
Âm thanh băng lãnh giống như muốn giết người của thanh niên kia vang lên hỏi: “Ta muốn hỏi các ngươi, Tiên Nhi đâu!?”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người: “Ngươi là chủ nhân của bọn họ. Ngươi cùng với nữ nhân kia có quan hệ gì!?”
Đôi mắt của Tiêu Sơn cau lại nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long lên tiếng nói: “Ngươi hẳn là Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đi! Ta với nàng là quan hệ gì hiển nhiên nàng là thê tử của ta rồi!”
Vẻ mặt của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trở nên âm trầm nhìn về phía thanh niên, giọng nó ồm ồm vang lên: “Ngươi cùng với nữ nhân nhân loài kia quan hệ là phu thê!? Hảo hảo… nữ nhân kia không biết làm gì lấy mất của bản hoàng một vật. Ngươi khôn hồn giao ra đây bản hoàng sẽ tha cho ngươi khỏi chết nếu không đừng trách bản hoàng sẽ không khách khí với ngươi!”
Tử Tinh Dực Sư Vương đột nhiên giận dữ hô lên: “Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, ngươi đây là muốn chết hay sao!? Ngươi dám mở miệng ăn nói với chủ nhân của ta như vậy!?”
“Người muốn chết là người!” Từ cái sừng của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long bắn ra một luồng điện hướng về phía Tử Tinh Dực Sư Vương. Tử Tinh Dực Sư Vương hừ lạnh một tiếng từ cái sừng của nó hung hăng bắn ra một ngọn lửa đánh lên dòng tia chớp. Hai thứ này hung hăng đụng mạnh phát ra tiếng nổ rung trời.
Dường như Tam Trảo Tử Sắc Giao Long muốn tấn công thì tiếng quát lạnh lại vang lên nói: “Đủ rồi! Các ngươi đánh đã đủ chưa!? Còn không dừng tay cho ta!”
Nghe được tiếng quáy này Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cười lạnh nhìn về phía thanh niên nói: “Nhân loài ti tiện, ngươi muốn dừng là bản hoàng phải nghe ngươi sao!?”
Thanh niên kia cười lạnh nói: “Ngươi hẳn là mà thú lục giai đỉnh phong đi! Ta cũng không nói nhiều, ngươi có muốn hay không một mình đánh với bốn con ma thú lục giai trung kỳ của ta. Mặc dù thực lực của chúng kém ngươi khá nhiều nhưng bốn con ma thú của ta hẳn đủ giết ngươi rồi chứ!?” Trong giọng nói của thanh niên tràn ngập sát khí.
Đúng lúc đó cả Tử Tinh Dực Sư Vương cùng với Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng đều lấy lại bản thể của mình bay lên không trung vây lấy Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nhìn về phía bốn con ma thú với vẻ mặt âm trầm nói: “Đường đường bốn lục giai ma thú trong Ma Thú Sơn Mạch không ngờ lại đi làm tôi tớ cho con người!?”
Tử Tinh Dực Sư Vương chỉ nhàn nhạt đáp lại: “ngươi không biết thủ đoạn thông thiên của chủ nhân nên mới như vậy. Ta khuyên ngươi nếu như có suy nghĩ tốt nhất đầu nhập chủ nhân. Chủ nhân tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”
Một con ma thú trong đó mở miệng nói: “Đúng vậy!”
Vẻ mặt của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hiện tại hoàn toàn trở nên xám xịt, nó không nghĩ đến bốn ma thú vương ở Ma Thú Sơn Mạch đều trở thành tôi tớ của người kia. Vẻ mặt của thanh niên đầy sát khí nhìn về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hỏi: “Nói cho ta biết, Tiên Nhi hiện giờ nàng ở đâu!?”
Nghe được lời này của thanh niên, Tam Trảo Tử Sắc Giao Long lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Ta không biết!”
Thanh niên hít một hơi thật sâu hỏi lại: “ngươi đây muốn chết!?”
Tam Trảo Tử Sắc Giao Long lên tiếng nói: “Ta đã nói rồi ta không biết. Nhân loài ti tiện, ta không biết tại sao bốn tên nguc ngốc này lại theo ngươi và bản hoàng cũng không cần biết. Ngươi muốn giết bản hoàng, bản hoàng liều chết cũng sẽ tương bồi các ngươi đến cùng!”
Lúc này, vẻ mặt của thanh niên trở nên âm trầm, hắn rất muốn giết chết Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nhưng hắn vẫn nhịn. Hắn hít sâu một hơi quay về phía hai con ma thú hỏi: “Bát Dực Hắc Xà Hoàng, Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ, chuyện này là thế nào? Còn nữa Tiên Nhi đâu!?” Hắn muốn dò hỏi, nếu như là do Tam Trảo Tử Sắc Giao Long gây ra thì hắn dù có mất bất cứ giá nào cũng phải giết chết Tam Trảo Tử Sắc Giao Long.
“Việc này!” Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ ngấp ngững không có cách nào trả lời.
Bát Dực Hắc Xà Hoàng mở cái miệng rộng khá lớn sau đó lên tiếng nói: “Chủ nhân! Chuyện này phải nói đến…” Bát Dực Hắc Xà Hoàng đem toàn bộ chuyện này nói ra. Thanh niên nghe xong khẽ giật mình.
Hắn vội vã đi về phía bình thai, con mắt của hắn lóe lên tinh quang nhìn về phía bình thai. Sau đó hắn lẩm bẩm nói: “Cái này… chẳng lẽ là… một dạng của truyền tống trận!” Hắn trực tiếp quan sát khu vực xung quanh. Hắn không để ý đến xung quanh chỉ để ý duy nhất đó chính là làm thế nào khởi động truyền tống trận.
Thanh niên mặc kệ cho mấy con ma thú nói gì, hắn nhắm mắt lại một lần nữa mở ra thiên nhân mô thức, bởi vì mở ra thiên nhân mô thức lần nữa khiến cho gân xanh trên đầu của hắn bắt đầu nổi lên. Sau một thời gian hắn thở ra một hơi. Hắn đi về phía một vị trí cánh tâm của vòng tròn một thương đem năng lượng truyền vào đó. Sau đó con mắt của hắn nhìn về phía trước khá xa, bàn tay vung lên một chưởng đánh vào trong đó.
Nhất thời không khí trở nên náo động. Trong không gian hình thành một cái phễu hấp lực. Nhìn cái phễu phát ra ánh sáng hình thành trong không khí. Nó tạo ra một cái cửa vòng sáng xoáy tròn giống như trong mấy trò chơi trực tuyến, Tiêu Sơn cau mày lại quay về phía mấy con ma thú quát lạnh: “Đi!”
Sau đó trực tiếp hắn nhảy vào phía bên trong. Bốn con ma thú rối rít lao vào cánh cửa anh sáng. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long suy nghĩ một chút sau đó cũng trực tiếp phóng mình lao vào cánh cửa ánh sáng. Khi Tam Trảo Tử Sắc Giao Long chui vào nơi đó thì cánh cửa cũng trực tiếp đóng lại biến mất.