Mặt trời đỏ ửng như lòng đỏ của quả trứng gà, nó từ phía dãy núi bắt đầu nhô lên. Mặt trời chiếu những tia sáng nho nhỏ xuống phía dưới sơn cốc. Không khí bắt đầu trở nên ấm áp. Đám sương buổi sớm dần dần tan đi khiến cho cánh vật trở nên rõ ràng hơn. Mấy con ma thú họ chim cũng bắt đầu cất lên tiếng hót.
Ở trong một sơn cốc, phía dưới có căn nhà tranh nhỏ. Ở cách xa căn nhà gỗ vài chục trượng có tất cả bốn con ma thú đang đứng đó bất đồng. Một con chim ưng màu lam đang rũ rũ cánh đứng ở trên một cái cây lớn ngước nhìn về phía ngôi nhà. Phía dưới gốc cây mấy con ma thú nhất giai.
Ở phía gần đó là một con chim ưng khổng lồ to bốn năm thước với cặp móng vuốt hoàng kim sắc bén đang dắm trên một con mỗi khá là lớn. Nó lúc này đang chờ đợi. Chờ đợi quá lâu nó không nhịn được quay sang nhìn về phía con ma thú bên trái nó cách nó vài trượng hỏi: “Mỗi lần chủ nhân và chủ mẫu làm việc này đều là lâu như thế hay sao!?”
Con ma thú hình thù sư tử lớn, có cái cánh dơi màu tím đang co quắp lại, trên đầu nó có một cái giác màu tím. Nó càu nhàu nói: “Ta làm sao mà biết được! Chủ nhân có phải hay không quá sung sức đi? Mấy lần trước làm cũng không lâu như thế này ai ngờ lần này lâu đến như vậy. Ngay từ sáng sớm đã phát ra âm thanh như vậy rồi! Đến bao giờ mới kết thúc cơ chứ!?”
Bên cạnh con ma thú hình sư tử khổng lồ là một con ma thú nhỏ hơn. Phía dưới chân nó cũng là một con ma thú nhỏ hơn. Lúc này, bụng của con sư tử nhỏ hơn sôi lên, nó hướng về phía con ma thú đã chết dưới đất cắn lấy một miếng. Sau khi cắn xong một miếng, nó nhai vài cái sau đó nhổ miếng thịt đỏ lòm còn tươi sống ra ngoài.
Con chim ưng khổng lồ quay sang bên cạnh hỏi: “Đại miêu, chẳng lẽ hôm nay chúng ta phả ăn thịt sống hay sao!?”
Con sư tử khổng lồ tức giận cáu gắp quay sang nhìn con con chim ưng khổng lồ nói: “Chim chết, ngươi hỏi ta làm sao ta biết được. Mỗi lần chủ nhân và chủ mẫu làm việc này đều khá lâu nhưng chưa có lần nào lại lâu như thế này. Còn nữa đừng gọi ta là đại miêu… Bản vương có tên hẳn hoi, bản vương tên là Sư Vương. Nếu như ngươi còn gọi bản vương là đại miêu đừng trách bản vương không khách khí!?”
Con chim khổng lồ đắc ý, nó với ánh mắt giễu cợt nhìn về phía tử tinh dực sư vương: “Lục giai sơ kỳ ma thú cũng dám tự xưng là bản vương. Có giỏi ta và ngươi đánh nhau một trận!”
Con tử tinh dực sư vương nghe thấy vậy có chút tức giận hừ lạnh: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng đừng tưởng bàn vương sợ ngươi. Hiện nay bản vương cũng sắp đột phá đến lục giai trung kỳ, bản vương cần không quá một tháng nữa là bản vương sẽ đột phá đến trung kỳ. Đến lúc đó ma thú* chết vào tay ai còn không biết!” (hưu chết vào tay ai)
Trong phòng lúc này tràn ngập một mùi gay mũi. Mùi này bao gồm mồ hôi nồng nặc, mùi thơm cùng với mùi vị ngai ngái của tinh hoa. Mùi vị dâm dục chứa đầy hoocmon kích dục tràn ngập khắp nơi. Không khí trong phòng hoàn toàn bị đốt nóng.
Một thiếu nữ hoàn toàn lõa thể, cả người đang ướt đẫm mồ hôi. Thiếu nữ xinh đẹp phong hoa tuyết nguyệt. Mái tóc đen nhánh xõa xuống có vài phần rối bời, mồ hôi ướt đẫm khiến cho tóc của nàng bết lên trán. Hai hàng lông mày giống như lá liễu đang nhăn lại. Đôi mắt đen nhanh to ướt át tràn đầy nhu tình cùng mê hoặc. Cái mũi nhỏ nhắn cao cao đang thở dốc ra, nó phun ra hương thơm nóng bỏng mà ngào ngạt. Chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn đang mở phả ra hơi nóng liên hồi cùng với âm thanh rên rỉ. Hai má của nàng ửng đó. Làn da trắng nõn được thoa lên một lớp phấn màu hồng cùng với mồ lớp nước mồ hôi bóng nhẫy. Đôi phong nhú trắng hồng, ở giữa co hai hạt anh đào đỏ hồng hào. Chúng cao ngất rung rinh trong gió. Chiếc eo thon thả trắng nón hơn nữa hoàn toàn thon nhỏ có thể khiến cho nam nhân điên cuồng. Cặp mông săn chắc, trắng hồng đang liên tục hẩy lên hẩy xuống. Đôi chân nhỏ nhắn thon dài trắng nõn.
Thiếu niên thân thể trắng nõn như như nữ nhân nhưng từng thơ thịt trên bụng của hắn lại cuồn cuộn chứa đầy lực bộc phát. Mái tóc màu bạch kim kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ. Đối với nữ nhân thì thiếu niên này đầy lực sát thương chí mạng. Khi hắn ở trong trạng thái cởi trần thì nữ nhân có thể hoàn toàn điên cuồng, rất có thể các nàng sẽ trực tiếp leo lên người hắn mà điên cuồng giao hoan.
Hai cánh mũi trắng nõn phập phùng, hai tay của thiếu nữ lúc này trống lên ngực của thiếu niên, hai chân của nàng banh rộng ra hai bên. Lúc này nơi tư mật của nàng đã ướt sũng, phía dưới là một mảnh đen nhánh chứa những hạt châu long lánh. Hai cánh hoa trở nên hồng hào đang mở rộng cánh cổng ngoạm lấy một côn thịt to tướng đỏ hồng.
Thiếu niên một tay chộp lên một bên ngực phong mãn của nàng mà liên tục xoa bóp. Từ núi đôi phong mãn đó thiếu niên cảm giác được cảm giác mềm mại truyền vào tay làm cho hắn không nơ rời tay. Bàn tay của hắn ôm chọn vào chiếc eo thon thả kia. Từ chiếc eo thon thả, bàn tay của hắn khẽ vuốt ve cảm giác được đó chính là mềm mại, trơn nhắn cùng với kích thích.
Cây đại bổng bằng thịt của hắn đang đút ra đút vào nơi tư mât của thiếu nữ. Hắn cảm giác được mình đi vào một nơi vô cùng ẩm ướt và ấm áp. Thanh hai bên cửa động lúc này giống như một cái mày bằng thịt ép chặt lấy cây côn thịt của hắn. Nó giống như hy vọng ép cho cây côn thịt của hắn ra nước thì thôi. Cây đại bổng bằng thịt bị nơi tư mật của thiếu nữ ngoạm lấy nuốt sâu tận cùng không chừa chút thịt nào cho cây đại bổng. Thiếu niên cảm giác từ cây đại bổng bằng thịt từng trận khoái cảm tê dại truyền lên não làm cho hắn sắp đạt đến khoái cảm cực độ.
Báp! Báp…
Thiếu nữ lúc này liên tục đứng lên ngồi xuống đảm bảo cho hai cánh bướm của mình ngoạm lấy cây đại bổng bằng thịt kí đem nó nuốt ngập tới tận cán. Do nàng đứng lên ngồi xuống quá mạnh mẽ mà noi giao nhau phát ra những tiếng báp, báp… Miệng của thiếu nữ mở rộng ra, âm thanh dâm đãng từ đó phát ra: “A, ư, ư… ha…”
Toàn thân thiếu nữ ửng đỏ. Cây đại bổng của hắn bị nàng nuốt vào rồi lại nhả ra. Nơi giao nhau liên tục vẩy ra một đám dịch thể làm ướt cả một vùng chân của hắn. Quanh khu vực nơi tư mật của nàng đã hoàn toàn bết bát, vùng lông màu đen đã dính bết lên da. Thiếu nữ cảm nhận được từng trận khoái cảm nơi nhũ phong cùng với nơi tư mật của nàng truyền đến khiến cho toàn thân của nàng giống như bay lên chín tầng mây. Cơn khoái cảm đánh vào não khiến cho toàn thân nàng đỏ hồng, miệng thì liên tục phát ra âm thanh dâm đãng: “Phu quân, a, ư… ưm… ta sắp không chịu được rồi… phu quân, a ứ… ha…”
Đột nhiên toàn thân của thiếu nữ run lên bần bật. Nàng run lên giống như người bị động kinh vậy, hai má của nàng ửng hồng. Sau đó nàng đột nhiên ỏa khóc, những tiếng nấc vang lên. Thiếu nữ hoàn toàn đổ gục xuống ngực của thiếu niên. Từ nơi giao nhau phụt ra một lượng nước vô cùng nhiều.
Thiếu niên cảm giác được hang động của nàng co bóp điên cuồng đang thiết chặt lấy cây côn thịt của hắn. Thiếu nữ hoàn toàn xụi lơ, nàng nói trong tiếc nấc và tiếng khóc: “Phu quân, ha… ô… ngươi ra chưa… ô…” Nước mắt của nàng đã rơi lã trã trên ngực của hắn.
Thiếu niên cảm giác được thân mình cũng hơi run run. Hắn xoay người đè lại người thiếu nữ. Hai canh ngọc của thiếu nữ bị bạnh ra hai bên hết cỡ. Lúc này hai tay của hắn ôm lấy eo của thiếu nữ, hắn bắt đầu thở dốc. Eo của hắn điên cuồng chuyển động giống như máy rung ở tốc độ cao. Cây côn thịt thút ra đâm mạnh vào nơi tư mật của thiếu nữ. Từng âm thanh vang lên vô cùng dữ dội: “Ba, ba, ba…” do hông của hắn va chạm mạnh vào cặp mông săn chắc của thiếu nữ.
Thiếu nữ run lên rên rỉ: “Ô, ô, ư, ư…”
Hắn chuyển động càng ngày càng nhanh. Sau đó hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, toàn thân của hắn hơi run lên. Cây đại bổng của hắn đâm vào thật sâu, thân mình của hắn hoàn toàn ép sát vào người của thiếu nữ. Cây đại bổng bằng thịt của hắn bị hai cánh hoa của nàng ngoạm vào nơi sâu nhất. Thiếu nữ cảm nhận được ở trong động của nàng cây đại bổng run lên sau đó nó phun ra một chất lỏng dính dính còn nóng nóng bắn sâu vào trong người của nàng.
Trận mây mưa dừng lại một chút. Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt má của thiếu niên, hai mắt của thiếu nữ lúc này ướt đẫm, chúng chứa đầy nước nhìn về phía thiếu niên tràn đầy yêu thương: “Phu quân, ngươi thoải mái sao!?”
Thiếu niên đang đè lên người thiếu nữ, hắn vuốt ve nàng, hắn vuốt bàn tay từ hông đến mông của nàng sau đó đến bàn chân thon dài của nàng, hắn mỉm cười nhìn nàng tràn đầy yêu thương hỏi: “Tiên Nhi, thế nào!? Sướng sao!? Ha, bản lĩnh của phu quân nàng rất lớn a!”
Cảm giác được vuốt ve của hắn, cùng với cái nhìn đầy yêu thương của hắn, thiếu nữ mỉm cười một cách hòa ái: “Ân rất sướng a! Phu quân, ngươi thật là giỏi a!”
Thiếu niên thở ra một hơi, hắn lại lại một chút thì ngay lập tức thiếu nữ ngăn cản nói: “Phu quân, ngươi chờ một chút…” Thiếu niên hơi ngẩn ra. Lúc này bàn tay của thiếu nữ đưa ra ấn mông của hắn để cho cây đại bổng của hắn lại cắm sâu vào nơi của nàng. Thiếu nữ khẽ rên lên một chút: “Ư…” Nàng nhìn về phía hắn tràn đây yêu thương nói: “Thứ đó của ngươi ta, chỗ đó của ta còn chưa nuốt hết ngươi chờ một chút a!”
Thiếu niên hoàn toàn không thể nói gì hơn. Nàng lúc này uốn éo thân mình sau đó hơi nâng cặp mông lên để cho tinh hoa của hắn bị nơi tư mật của nàng hút sạch thì thôi. Bàn tay ngọc trắng nõn của nàng đưa về phía nơi tư mật của nàng hơi sờ sờ nơi đó thấy được nó không bị sưng nhưng hoàn toàn đỏ ửng bởi vì màu dồn quá nhiều.
Nữ nhân thở ra một hơi nói: “Phu quân, chúng ta tiếp tục đi. Lần này ngươi bắn ít hơn mấy lần trước a. Lần này ngươi phải bắn nhiều hơn một chút nha!”
Thiếu niên hoàn toàn không thể nói nổi. Rõ ràng nàng đã rất mệt mỏi, hắn nhìn về phía nơi tư mật của nàng thấy được hai cánh hoa ửng đỏ như mặt trời kia vậy mà nàng vẫn muốn. Tiểu Y Tiên có chút giống như Nhã Phi khi nào đến thời kỳ rụng trứng là y rằng nàng sẽ đè hắn ra điên cuồng mà nuốt tinh nguyên của hắn hiên nhiên không phải nuốt bằng miệng mà nuốt bằng nơi thần bí nhất của nàng rồi.
Thiếu niên thở ra một hơi sau đó rút ra cây đại bổng. Cây đại bổng bằng thịt lúc này rút ra trong nó đỏ bừng hơn nữa xuất hiện một lớp keo dính nhớp nháp. Thấy hắn rút ra không định đâm vào thêm nữa, thiếu nữ oán trách nói: “Phu quân, ngươi định làm gì a! Còn không mau đút nó vào!?”
Thiếu niên cười khổ nói: “Nàng đó, nếu không nhịn được có thể nghỉ ngơi một chút. Dù sao trứng rụng còn vài ngày nữa! Nghỉ ngơi một chút đi, nếu như nàng muốn đến buổi chiều ta sẽ cùng nàng làm thêm mấy lần nữa là được chứ gì!?”
Thiếu nữ uốn người một cách lười biếng nói: “Ân vậy cũng đủ rồi!” Thiếu nữ sờ sờ vào bụng của mình. Sau đó nàng mở to mắt nhìn về phía thiếu niên hỏi: “Phu quân, lần này ta có mang thai không a!? Lần nào ta rụng trứng cũng để ngươi bắn vào trong bụng ta nhiều như vậy! Không biết lần này ta có mang thai không a!?”
“Ách” Thiếu niên méo mó mặt mũi lên tiếng nói: “Ta làm sao mà biết được!”
Thiếu nữ dùng chút pháp thuật làm sạch căn phòng. Sau đó thiếu nữ lười biếng kéo chiếc chăn đắp lên người mình. Bàn tay của nàng phẩy phẩy ra hướng về phía thiếu niên nói: “Phu quân ta muốn ngủ một giấc. Ngươi đừng làm phiền ta a!”
Thiếu niên cười khổ, đầu lắc lắc, hắn lên tiếng nói: “Được rồi!” Hắn mặc một y phục màu xanh sau đó ra ngoài đóng cửa.
Thiếu nữ không quên dặn dò hắn: “Nhớ là buổi chiều nữa đấy nhé!”
Mặt mũi của thiếu niên méo mó, hắn bước ra ngoài. Thế quái nào hiện giờ hắn giống có thê tử giống như đi tù thế nhỉ? Đến thời gian mà các nàng rụng trứng y như rằng các nàng sẽ giống như cái mày hút tinh, đến lúc đó hắn phải kịch liệt vận động để giúp các nàng sinh em bé. Một người thì dư sức ứng phó vậy sau này hai người cùng rụng trứng vào một thời kỳ thì sao đây!?
Hắn bước ra ngoài nhìn mấy con thú thì thấy được đám ma thú ở đó đã chờ sẵn. Thiếu niên phất tay lên tiếng nói: “Được rồi mang theo mấy con ma thú này ra bờ suối đi!”
Già Nam học viện…
Trên một đài cao, một thiếu niên với mái tóc màu bạch kim mặc hắc sam, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ, yêu dị đến cực điểm. Đôi mắt của hắn xanh biếc màu nước biển như muốn hớp hồn bất cứ nữ nhân nào.
Đối mặt với hắn là một thanh niên tuấn tú trên người mặc một bộ quần áo màu trắng, đứng thẳng đang mỉm cười, nụ cười tao nhã. Gương mặt không tầm thường như vậy, lại thêm tươi cười nhã nhặn, cho dù là nữ hài xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, đều nhịn không được một phần cảnh giác ở trong lòng.
Ở dưới đài nhao nhao một đám thiếu nữ bàn tán. Một thiếu nữ với con mắt ánh lên tinh quang hâm một nhìn về phía mấy hai người trên đài nói: “Bạch Sơn học trưởng cùng với Bạch Thanh Ngọc học đệ nhất định phải quyết đấu hay sao!?”
Một thiếu nữ lên tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra a!?” Nàng quay sang thiếu nữ bên cạnh hỏi
Một thiếu nữ khác mặc y phục màu hồng có vài phần tư sắc lên tiếng nói: “Không biết, ta cũng vừa mới tới đây. Nghe được chuyện Bạch Sơn học trưởng muốn chỉ giáo với Bạch Thanh Ngọc học đệ một chút!”
Mấy thiếu nữ nhao nhao lên tiếng nói: “Làm sao có thể a! Bạch Sơn học trưởng đã là một tam tinh đấu sư, Bạch Thanh Ngọc học đệ cũng chỉ là một lục tinh đấu giả mà thôi! Làm sao hắn có thể thắng được cơ chứ!?”
Một số thiếu nữ si mê Bạch Thanh Ngọc hô lên: “Không muốn a! Không muốn a! Như vậy thực sự không công bằng, không công bằng…”
Một số thiếu nữ khác lên tiếng nói: “Bạch Thanh Ngọc ca ca xuống đi, ngươi không đánh lại hắn cũng không sao. Ta vẫn mãi yêu thích Bạch Thanh Ngọc ca ca a!”
Một thiếu nữ bên cạnh đó khinh bỉ nhìn về phía thiếu nữ vừa phát ra tiếng nói: “Thôi đi, ngươi rõ ràng hơn người ta đến một tuội mà cũng dám gọi người ta một tiếng ca ca!”
Một thiếu niên ở gần đó tức giận nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc cười nói: “Tên tiểu tử này đúng là không biết sống chết. Hắn rõ ràng dám nhận lời của Bạch Sơn học trưởng. Đúng là một tên tiểu tử ngu ngốc muốn chết!”
“Câm miệng!” Đám người thiếu nữ đồng thời quát lên.
Tên thiếu niên này nhún nhún vai, ngón tay chỉ lên đài nói: “Ta chỉ nói ra sự thật thôi mà!” Toàn bộ đám thiếu nữ đều nhìn về phía thiếu niên này, trong con mắt của họ tràn đầy sát khí. Thiếu niên rùng mình một cái sau đó lách sang một bên nói: “Ta chỉ nói sự thật! Đúng vậy là sự thạt”
Đám thiếu nữ ở phía dưới đài bắt đầu trở nên huyên náo, thanh niên tuấn tú mặc y phục màu trắng ngước nhìn về phía đài thấy được đám thiếu nữ đối với Bạch Thanh Ngọc hâm mộ không nhỏ thì thanh niên có chút tức giân nhưng bộ mặt của hắn vẫn nở nụ cười một cách hòa ái.
Bạch Sơn hướng về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, lát nữa quyền cước không có mắt ngươi phải cẩn thận một chút! Đến lúc đó vi huynh đả thương ngươi, hy vọng ngươi sẽ không trách vi huynh!”
Bạch Thanh Ngọ mỉm cười, hắn khoác tay cung kính về phía Bạch Sơn nói: “Cảm ơn Bạch Sơn học trưởng đã quan tâm. Dù sao điểm đến thì dừng!”
Bạch Sơn nghe thấy vậy phá lên cười nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ đừng quá lo lắng. Dù sao học đệ cũng là một đấu giả, ta đã là một đấu sư hơn nữa còn là tam tinh đấu sư. Đến lát nữa học đệ hãy sử dụng toàn bộ chân chính thực lực của mình đi. Nếu không vi huynh sợ ngươi sẽ thua thiệt!” Bạch Sơn liên tục ho khan vài tiếng, hắn nói: “Được rồi, dù sao trận này vốn chỉ là giao lưu thế nên vi huynh sẽ nhường đệ ba chiêu trước, học đệ ngươi thấy thế nào!?”
Bạch Thanh Ngọc nghe thấy thế, hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu mày nói: “Vậy có nghĩa là sau khi đệ tấn công ba chiêu lúc đó học trưởng mới ra tay hay sao? Như vậy với học trưởng thực sự công bằng chứ!?”
Bạch Sơn nghe thấy thế thì cười hòa ái, bộ dãng của hắn phong thần tuấn lãng, hắn lắc lắc đầu nói: “Không đâu, đây là việc nên làm! Dù sao vi huynh cũng là một đấu sư trong khi học đệ chẳng qua chỉ là một đấu giả mà thôi. Chỉ dạy cho học đệ vốn là việc một học trưởng nên làm mà!”
Bởi vì câu nói của Bạch Sơn khiến cho danh vọng của hắn trong đám thiếu nữ lúc này tăng cao một chút. Đám thiếu niên thấy vậy hâm mô chỉ về phía Bạch Sơn nói: “Thấy chưa, như Bạch Sơn học trưởng mới tính là quân tử chân chính. Học trưởng vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi đâu giống như tên nào đó chỉ có cái mặt mà thôi!?”
“Đúng, đúng…” một số thiếu niên gật đầu phụ họa
“Hừ…” Mấy thiếu nữ khe khẽ hừ lạnh một tiếng.
Thiếu niên mặc áo bào đen hướng về phía thanh niên tuấn tu mặc áo màu trắng nói: “Vậy nhờ Bạch Sơn học trưởng chỉ giáo!”
Thanh niên tuấn tú mặc áo bào trắng phất tay nói: “Học đệ ngươi ra tay đi!”
Thiếu niên hít một hơi, hắn gật đầu. Hắn vốn chỉ muốn hòa bình tại sao mấy tên như thế này đều đến tìm hắn phiền toái. Mấy tên này rõ ràng hắn không có làm gì nhưng mấy tên này cứ tìm đến hắn. Hắn dùng cách hòa bình mà nói chuyện nhưng cứ phải lấy cớ này cớ nọ ra đè ép hắn là sao? Hắn đã nhân nhượng thì mấy tên này được nước lấn tới. Đến lúc không nhịn được hắn mới ra tay dạy dỗ một phen. Kết quả dẫn đến ngày hôm nay đây…
Thiếu niên lên tiếng nói: “Học trưởng vậy ngươi hãy cẩn thận một chút. Ta bắt đầu ra tay!” Thanh niên tuấn tú phất phất tay để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, ngay cả đấu khí tạo ra lớp bảo hộ thanh niên tuấn tú kia cũng không khởi động.
Thiếu niên lúc này đưa một tay lên trời, ngay sau đó đấu khí điên cuồng từ trong đan điền của hắn mạnh mẽ tuôn vào cánh tay. Một còn lửa rực sáng chuyển về phía cánh tay của hắn. Ngọn lửa bắt đầu dần dần tụ hội thành một quả cầu lửa khổng lồ, đây là ba phần tư đấu khí của hắn tụ tập vào. Lượng đấu khí này hình thành một quả cầu khổng lồ đang liên tục quay tròn.
Mọi người trọn tròn mắt nhìn về phía quả cầu. Quả cầu ngày một nhỏ lại, ban đầu nó to bằng một cái bảng lớn, sau đó nó áp súc lại chỉ to bằng bồn rửa mặt, sau đó nó lại tiếp tục áp súc lại. Lúc này, khuôn mặt của Bạch Thanh Ngọc tràn đầy mồ hôi, hắn đưa quả cầu xuống phía dưới. Một tay khác của hắn đặt lên tiếp tục nén ép quả cầu lửa này lại.
Nhìn quả cầu lửa càng ngày càng nhỏ lại, Bạch Sơn lúc này run lên bần bật, hắn nhìn về phía chiêu thức này thì lên tiếng nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, ngươi còn tiếp tục đến bao giờ. Ngươi còn không nhanh ra chiêu đi. Ta chỉ nhường học đệ có ba chiêu thôi đấy!”
Cả người của Bạch Thanh Ngọc lúc này ướt đẫm mồ hôi, quả cầu lại tiếp tục nhỏ lại. Lúc này, Bạch Sơn biết được mình nếu như tiếp tục để cho Bạch Thanh Ngọc áp súc quả cầu đến lúc đó uy lực không biết tăng bao nhiêu lần. Đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ lật thuyền trong mương.
Bạch Sơn nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc cười lên tiếng nói: “Bạch Thanh Ngọc học đệ nếu như ngươi còn không có tấn công như vậy vi huynh cũng phải tấn công a!” Nói xong không đợi cho Bạch Thanh Ngọc trả lời, Bạch Sơn trên người xuất hiện một lớp phòng hộ màu trắng lôi điện nhàn nhạt. Hắn xách theo thương bắn về phía Bạch Thanh Ngọc hét lớn: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, vi huynh tấn công đây!”
“Vô sỉ!” Một thiếu nữ ở dưới phía đó vội vàng hô lên.
“Thật sự là vô sỉ!” Không thiếu các thiếu nữ vì Bạch Thanh Ngọc hô lên.
Họ rõ ràng biết được chiêu thức của Bạch Thanh Ngọc cần thời gian để tích lũy lực lượng. Bạch Sơn thấy được chiêu thức của Bạch Thanh Ngọc quá đáng sợ có thể đả bại hắn khiến hắn mất hết mặt mũi. Thế nên đến cuối cùng Bạch Sơn mới không để ý mặt mũi tấn công Bạch Thanh Ngọc. Tấn công Bạch Thanh Ngọc bây giờ có chút mất mặt nhưng để hắn tích lũy lực lượng sau đó đánh bại mình như vậy mới là mất mặt.
Bạch Sơn lao lên, thương ảnh giống như một con mãng xà bắn về phía Bạch Thanh Ngọc. Đầu mũi thương hướng thẳng vào mặt của Bạch Thanh Ngọc đâm đi. Ý đồ rất rõ ràng muốn hủy dung Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc chân đạp mạnh xuống phía dưới đất. Phía dưới phát ra tiếng nổ, ở đó in dấu một dấu chân sâu hoắm. Hắn lắc người tránh thoát.
Một kích mãnh mẽ bị người tránh thoát, sắc mặt Bạch Sơn không có chút nào biến hóa, cánh tay đột nhiên chấn động, mang theo Lôi điện đấu khí màu bạc bao quanh trường thương dũng mãnh bạo phát, cuối cùng hóa thành mấy luồng thương ảnh màu bạc hư ảnh hướng về phía mặt của Bạch Thanh Ngọc theo đuổi không dứt. Thương ảnh giống như một con độc xà bám dai như đỉa.
Dưới đất nổ mạnh, thân thể của Bạch Thanh Ngọc bắn về phía sau. Hắn lúc này hạ ở góc đài, hai tay chập lại, quả cầu lửa ngày một sáng hơn. Cả người của hắn cũng tràn đầy mồ hôi. Quả cầu lúc này sáng chói giống như mặt trời ban trưa hơn nữa khí tức hủy diệt còn tràn ngập ra ngoài.
Bạch Sơn ngẫm nghĩ nói: “Nếu như để cho hắn hoàn thành chiêu thức này ta rất dễ dàng bị bại không thể nghi ngờ!” Nghĩ đến đây Bạch Sơn cắn chặt hàm răng một cái, hắn quyết định sử dụng sát chiêu.
Quyết định chủ ý, khóe miệng Bạch Sơn nhếch lên một chút lạnh lùng, hai tay nắm cán thương, mạnh mé xoáy tròn, trong tức thời cây trường thương màu bạc cơ hồ biến thành phong luân (Bánh xe gió - DG), cuồng phong vù vù đem những phiến đá vỡ do chiến đấu hút vào, xoay quanh phong luân.
Bên ngoài cơ thể bỗng nhiên ngân quang rực sáng, một tia điện màu bạc giống như con rắn nhỏ trườn tới trườn lui, từ xa nhìn lại, lúc này Bạch Sơn cơ hồ là giống như một cái quang cầu màu bạc, hơn nữa ở mặt ngoài quang cầu, còn che kín vô số xúc tu màu bạc.
Một thiếu nữ kinh hô lên tiếng nói: “Bạch Sơn, ngươi này thật vô sỉ, trong khi giao hữu lại dùng ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình!”
Bạch Sơn chẳng thèm để ý, hắn hô lên: “Chiêu thức này của ta rất mạnh! Học đệ ngươi phải cẩn thận a!”
Lúc này trường thương cơ hồ đã hoàn thành chuyển hóa thành một thanh lôi điện thương màu bạc, phía trên mũi thương lôi điện mờ nhạt, nhưng phảng phất bên trong đó truyền ra tiếng sấm, trường thương khẽ nhúc nhích, dao động năng lượng khủng bố không ngừng.
Trong mắt hiện lên một chút lãnh khốc, Bạch Sơn nắm chặt trường thương, hai chân đứng tấn, chậm rãi nâng cao trường thương ngang đỉnh đầu, trong nháy mắt, tiếng sấm vang lên hỗn loạn, ầm ầm nện lên trên sàn nhà cứng rắn, chỉ một thoáng, một tiếng vòng thái dương màu bạc Bạch Sơn, đồng thời cảm nhận được sở hữu uy lực khủng bố ẩn chứa bên trong thanh trường thương thì âm thanh ồ lên ở phía trên hai bên khán đài không ngừng vang lên.
“Hám lôi địa hồ bạo!”.
Quát lên một tiếng lạnh lùng, quang ảnh màu bạc hiện ra dưới vô số ánh mắt rung động đang nhìn chăm chú, một tia lôi điện thô to từ trường thương phóng tới, nơi tia lôi điện đi qua, nền đá rắn chắc của sàn đấu đều bị hủy hoại.
Tia lôi điện giống như một con ngân xà không ngừng uốn lượn, tốc độ quá nhanh khiến cho người ta có chút phản ứng không kịp. Ngoài tràng đấu, mọi người vẻn vẹn chỉ có thể nhìn ở giữa sân, ngân quang chợt lóe, trên sàn đấu xuất hiện một cái rãnh sâu mà trông qua tựa như bị tê giác cày xới. Ngay sau đó một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên mà phương hướng chính là chỗ Bạch Thanh Ngọc đang đứng.
Nhìn cái rãnh khỗng lồ dưới đất do tia lôi điện gây ra, vô số người nuốt một ngụm nước miếng, công kích khủng bố cỡ này chỉ sợ ngay như tứ tinh thậm chí ngũ tinh đấu sư bị đánh trúng cũng phải trọng thương tại chỗ a?
Bụi mù do tia lôi điện nổ mạnh lan tỏa ra, bên trong lớp tro bụi không có nửa điểm tiếng vang, người bên trong giống như dưới một kích khủng bố vừa rồi của Bạch Sơn mà tan thành tro bụi rồi.
Trường thương hạ xuống, trên mặt Bạch Sơn có chút tại nhợt, trên trán nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Chợt hít sâu một ngụm không khí, ngẩng đầu nhìn đám bụi mịt mù không chút động tĩnh kia, khóe miệng nhếch lên một chút lành lạnh, này “Hám lôi địa hồ bạo” là huyền giai cao cấp đấu kĩ, là đấu kĩ cao cấp nhất hắn nắm giữ được.
Giữa sân, bụi mù dần tan, một mảnh im lặng bao quanh quảng trường, vô số ánh mắt đều đang chăm chú nhìn vào sân đấu. Đám thiếu nữ chăm chú nhìn về phía trong sân, trong ánh mắt của họ tràn đầy lo lắng. Bụi mù từ từ trở thành nhạt nhòa, xuất hiện ở trước mắt mọi người nam nhân toàn thân đầy máu tươi.
Hắn lúc này toàn bộ y phục đã rách nát, từng thớ thịt cuồn cuộn phát lực hiện ra trước mặt nữ nhân. Thân hình tuyệt mỹ chẳng khác nào do thượng đế tạo nên. Hiên nhiên lúc này đám thiếu nữ cũng không có tâm tình mà thưởng thức, đám thiếu nữ hô lên: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, ngươi không có sao chứ!?”
“Bạch Thanh Ngọc học đệ!” Một số thiếu nữ như bị động kinh hô lên tên hắn.
Bạch Sơn với con mắt mở to nhìn về phía hắn kinh hãi nói: “Làm thế nào còn không có bại!”
Thiêu niên cười gằn nhìn về phía Bạch Sơn lên tiếng nói: “Cảm ơn Bạch Sơn học trưởng đã chỉ giáo. Còn đây là quà đáp lễ của ta đối với Bạch Sơn học trưởng a!” Hắn quát nhẹ: “Đi!” Sau đó trực tiếp ném quả cầu về phía Bạch Sơn.
Bạch Sơn kinh hãi xoay người định tránh né nhưng quả cầu lửa chỉ to bằng một phần hai nắm đấm đã bay về phía hắn. Thấy vậy Bạch Sơn kinh hãi ngay lập tức dùng đấu khí tạo ra một lớp vòng bảo hộ màu trắng. Hắn đồng thời vung thương lên chém về phía quả cầu. Ngay lập tức khi đánh ra đấu khí về phía quả cầu thì một tiếng nổ lớn vang lên.
Oanh!
Quả cầu lửa nổ tung, ngọn lửa tràn ra khắp mọi nơi. Nó đánh lên người của Bạch Sơn khiến cho Bạch Sơn phun ra một ngụm máu bắn ra khỏi đài. Quần áo của hắn bị ngọn lửa đốt cháy chụi. Thân thể của hắn có vài chỗ bị đốt cháy thành than. Khu vực mà quả cầu nổ tung để lại cái hố rộng vào trượng.
Thiếu niên đứng ở trên đó ngạo nghễ giống như một chiến thần. Đôi tay của hắn run lên, bàn chân cũng run lên nhưng hắn không có ngã gục.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!?” Bất chợt âm thanh vang lên, âm thanh êm ái như tiếng mưa rơi, hai hàng lông mày của thiếu niên đứng trên đài nhíu lại, hắn quay đầu lại thì thấy một nữ nhân thành thục từ con đường mòn nhỏ đó đi tới.
Nghe cái tên này, thì ra là sứ giả vài tháng trước tiến đến Ô Thản Thành để tiến hành chiêu sinh - Nhược Lâm đạo sư. Nhược Lâm đi đến nhìn thấy quang cảnh trên đài thì hoàn toàn kinh hãi, nàng lên tiếng nói: “Đây là chuyện gì!?”
Thiếu niên thở ra, hắn run run nói: “Không có gì! Chẳng qua chỉ là một trận tỷ tỷ. Bạch Sơn học trưởng muốn chỉ giáo ta một chút mà thôi!”
Nhược Lâm quay lại nhìn thấy toàn thân của Bạch Sơn cháy đen lại thì hoàn toàn kinh hãi. Sau đó nàng nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc lên tiếng nói: “Đây mà là chỉ giáo sao? Rõ ràng là trận đấu sinh tử mà! Bạch Thanh Ngọc ngươi không biết được quy củ của học viện chúng ta hay sao!?”
“Đạo sư không phải là lỗi của Bạch Thanh Ngọc học đệ a!” Một số thiếu nữ vì Bạch Thanh Ngọc lên tiếng nói.
“Đúng vậy không phải do Bạch Thanh Ngọc học đệ!” Một thiếu nữ khác phụ họa.
Đám thiếu nữ rối rít vì Bạch Thanh Ngọc giải vậy. Nhược Lâm đạo sự cũng không thể tiếp tục chất vấn Bạch Thanh Ngọc nữa. Nữ nhân hít một hơi khí lạnh sau đó bước lên đài. Nàng tiến về phía Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng đưa tay ra. Khi nàng chạm vào hắn thì bất chợt hắn run lên sau đó ngã xuống phía trước.
Nhược Lâm đạo sư theo bản năng ôm lấy hắn. Đồng thời hình như nàng nghe được trước khi Bạch Thanh Ngọc ngất đi nói một câu: “Thật là mềm a!” Hắn lúc này đã ngã đầu vào ngực của nàng. Nhược Lâm đạo sư với hai má đỏ bừng, nàng thầm mắng tên tiểu quỷ này thực sự là hay gây ra phiền phức.