Một điềm lành trúng liền tam nguyên trăm năm khó ra, đối với đứa con rể như vậy Cảnh Minh Đế dĩ nhiên rất vừa lòng, đối với phụ thân của điềm lành lại càng vừa lòng hơn.
Lão Chân chính là trung can lương tướng đắc lực của ông.
“Để khi nào ta hỏi thăm ý của Chân Thế Thành thử.”
Cảnh Minh Đế tự nhận là một vị hoàng đế cởi mở, loại chuyện trực tiếp tứ hôn cũng không nhiều. Nếu như đối phương không tình nguyện, cho dù không dám biểu hiện ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì, hà tất làm khó người khác.
Có điều ông đã nghĩ kỹ rồi, nếu như lão Chân lộ ra một chút không tình nguyện, ông sẽ lập tức nhảy dựng lên cầm chặn giấy bạch ngọc đập nát mặt lão Chân.
Nữ nhi của ông mọi thứ xuất sắc, lại là cành vàng lá ngọc, nếu lão Chân ghét bỏ nhất định là mắt mù!
Đang vùi đầu vào công văn Chân Thế Thành đột nhiên hắt xì một cái, mờ mịt xoa xoa mũi: Chẳng lẽ lại có vụ án?
Sau khi Cảnh Minh Đế rời đi, Hoàng Hậu lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Tuy nói Phúc Thanh đã tới tuổi nên lấy chồng, nhưng Hoàng Thượng đột nhiên nhắc tới vẫn có gì đó cổ quái.
Chẳng lẽ lại có chuyện rồi?
Hoàng Hậu theo bản năng nhìn hướng Từ Ninh Cung.
Ba lần bốn lượt, mỗi lần nữ nhi xảy ra chuyện đều có quan hệ không thể sâu xa với Từ Ninh Cung, làm bà rất khó tin rằng Thái Hậu trong sạch.
Bà không giống Hoàng Thượng được Thái Hậu nuôi lớn, bị tình cảm che mờ hai mắt. Theo bà thấy, mặc kệ lý do động cơ là gì, kết quả mới là quan trọng nhất.
Phúc Thanh nhiều lần bị hại, chẳng lẽ cứ phải tìm ra một động cơ mới có thể hoài nghi Thái Hậu? Có lẽ Thái Hậu có bệnh thì sao?
Hoàng Hậu nghĩ đến những điều này, tâm sự nặng nề.
Bà là Hoàng Hậu, ở hậu cung đứng ở thế bất bại, nhưng đơn độc đối đầu với Thái Hậu vẫn không có phần thắng nào.
Nghĩ lại, thật đúng là làm người uể oải.
Hoàng Hậu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, ngoài cửa sổ từng làn sóng nhiệt ập tới.
Tầm mắt bà hướng về phía đông, than nhẹ một tiếng.
Chỉ hy vọng đến khi vợ chồng lão Thất dọn vào Đông Cung, trong cung này có thể sống yên ổn chút.
Cảnh Minh Đế nhanh chóng triệu Chân Thế Thành tiến cung.
“ Chân ái khanh gần đây bận không?”
Chân Thế Thành không nắm chắc ý tứ của Cảnh Minh Đế, đúng sự thật trả lời: “ Công việc cũng không nhiều lắm.”
Có lẽ vì trời nóng, phạm án cũng ít hơn.
Cảnh Minh Đế cười rộ lên: “Không bận mới tốt. Lệnh lang gần đây bận sao?”
Chân Thế Thành hơi giật giật khóe miệng, mờ mịt nói: “Vẫn như vậy đi, vi thần cũng không hỏi nhiều.”
Con của ông không phải cũng là thần tử của Hoàng Thượng à, Hoàng Thượng hỏi ông chuyện này thật là kỳ quái.
“Đây là Chân ái khanh không phải rồi, đối với nhi tử của mình sao có thể không quan tâm chút nào vậy. Trẫm nghe nói lệnh lang đến nay chưa có hôn phối?”
Chân Thế Thành lập tức cảnh giác.
Hoàng Thượng muốn làm gì?
Ý —— Hoàng Thượng sẽ không loạn điểm uyên ương phổ chứ?
Chân Thế Thành ho nhẹ một tiếng: “ Tiểu tử kia không thông suốt, nói với vi thần là không muốn cưới vợ quá sớm.”
Cảnh Minh Đế bất mãn lắc đầu: “Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, sao có thể làm theo tính tình của nhi nữ được? Lệnh lang không thông suốt, Chân ái khanh chẳng lẽ cũng không thông suốt sao? Lẽ nào không muốn sớm ôm cháu trai?”
Khóe miệng Chân Thế Thành co quắp.
Hoàng Thượng quá đáng rồi nha, vì thỏa mãn đam mê loạn điểm uyên ương phổ của mình, mà có thể chơi bẩn ông như vậy?
Con của ông không cưới vợ thì nàm thao, ăn mất gạo nhà ai hả?
“Chân ái khanh?” Cảnh Minh Đế kéo dài giọng, lấy mắt liếc Chân Thế Thành.
Chân Thế Thành bình ổn tâm tư ngũ vị tạp trần, kéo ra tươi cười: “Hoàng Thượng nói chí phải, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng.”
Cảnh Minh Đế gật đầu: “Còn chả đúng, lại nói Thập Tam công chúa nhà trẫm cũng đến tuổi lấy chồng rồi.”
Chân Thế Thành sửng sốt.
Hoàng Thượng thế này là có ý gì?
Nhắc nhở con của ông chưa hôn phối, lại nói nữ nhi của mình tới tuổi lấy chồng, đây là muốn đem Phúc Thanh công chúa gả thấp đến Chân gia?
Cảnh Minh Đế ám chỉ đến đây, liền không tiện nói nữa, bưng chén trà câu nệ uống trà.
Chờ một hồi, Chân Thế Thành không có phản ứng, lại chờ tiếp, Chân Thế Thành vẫn không có phản ứng —— Cảnh Minh Đế có chút tức giận, đặt mạnh chung trà lên mặt bàn.
Chân Thế Thành lúc này mới hoàn hồn, phát huy tài ăn nói khéo léo khen Phúc Thanh công chúa một hồi, rồi về nhà thương nghị với bà vợ già.
Chân phu nhân lộ vẻ khiếp sợ: “Ông là nói, Hoàng Thượng có ý muốn gả thấp Phúc Thanh công chúa cho Hành nhi?”
Thấy Chân Thế Thành gật đầu, Chân phu nhân bắt đầu phân tích.
Phúc Thanh công chúa là Đích công chúa, bởi vì từ nhỏ mắt bị tật, cũng không dưỡng thành tính tình kiêu căng, ngược lại rất đơn thuần, phối với Hành nhi vẫn được.Đối với mỗi người mẫu thân mà nói, không nghi ngờ gì hài tử nhà mình mới là tốt nhất.
Chân phu nhân lấy lập trường bắt bẻ đủ kiểu phân tích một hồi, thế mà không có gì không hài lòng, chần chờ nói: “Phúc Thanh công chúa chính là Đích công chúa duy nhất, gả thấp đến nhà chúng ta, cũng không biết có ở chung được hay không ——”
Chân Thế Thành không cho là đúng cười cười: “Mẹ chồng khoan dung rộng lượng như bà vạn người không được một, mặc kệ con dâu có thân phận ra sao, lại có thể không ở chung được ư?”
Cái vỗ mông ngựa này làm Chân phu nhân thoải mái vô cùng, mặt mày hớn hở gật đầu: “Một khi đã như vậy, lão gia liền đáp ứng đi, đỡ cho sau này Hoàng Thượng cho ông đi giày nhỏ*.” ( Một phép ẩn dụ, hạn chế cố tình làm khó người khác)
Chân Thế Thành nghiêm mặt: “Nói bừa, Hoàng Thượng là một quân chủ nhân hậu, có thể là loại người này sao?”
Trong Dưỡng Tâm Điện, Cảnh Minh Đế tâm tình nôn nóng, ngay cả thoại bản mới ra đều không xem.
Lão Chân hồi phủ tất nhiên muốn thương nghị với thê tử, không biết việc này có thành hay không.
Hừ, việc này thành tất cả đều vui mừng, nếu như không thành…… Lão Chân chờ ăn dưa rụng đi.
Giề chớ, đây là quan báo tư thù? Quan báo tư thù không phải thiên kinh địa nghĩa sao, khuê nữ nhà ai bị ghét bỏ làm cha làm mẹ không tức giận hả?
Cũng may chờ không bao lâu, Cảnh Minh Đế đã chờ được hồi đáp chắc chắn của Chân Thế Thành.
Cảnh Minh Đế sấm rền gió cuốn, rất nhanh đã truyền thánh chỉ tứ hôn xuống.
Thánh chỉ vừa ra, trên dưới triều đình được dịp chấn động.
Chân Thế Thành đây là đụng vào đại vận nha, thế mà được Đích công chúa làm con dâu.
Đương triều cũng không có quy củ công chúa phò mã không được trọng dụng, về sau Chân gia sẽ chỉ càng ngày càng thịnh vượng.
Nghĩ đến Chân Thế Thành xuất thân nhà nghèo, vợ ông cũng không phải tiểu thư khuê các, đảo mắt lại làm cha mẹ chồng Đích công chúa, đây thật đúng là cơ duyên khó gặp.
Trong lúc nhất thời Chân phủ khách đến đầy nhà, ngựa xe như nước, người tới chúc mừng đếm không hết.
Làm tân Thái Tử chưa dọn vào Đông Cung, Úc Cẩn cũng thong thả ung dung đăng đại môn Chân phủ.
Về phần vì sao không mang theo tức phụ, đùa à, tiểu tử họ Chân sắp trở thành muội phu của hắn rồi, không thể lại kích động tà tâm của tiểu tử kia được.
Lấy thân phận của Úc Cẩn, tất nhiên là được Chân Thế Thành tự mình đón vào, bồi nói chuyện phiếm.
“Chúc mừng Chân đại nhân, trước kia ta chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành người một nhà với Chân đại nhân.”
Chân Thế Thành vuốt râu cười nói: “Hạ quan cũng không nghĩ tới.”
Trước kia nghĩ đến tiểu tử này đoạt con dâu của ông liền buồn bực, ai mà ngờ sẽ trở thành người một nhà đâu.
Úc Cẩn nhấp một ngụm trà, ý cười trên mặt càng sâu: “Nếu đã trở thành người một nhà, vậy cũng không cần khách khí nữa, Chân đại nhân nói có phải hay không?”
Trong lòng Chân Thế Thành gõ vang chuông cảnh báo, trên mặt bất động thanh sắc cười: “Đây là tất nhiên.”
Úc Cẩn đảo qua bốn phía, cười nói: “Người một nhà không nói lời hai nhà, ta có chuyện muốn thương lượng với Chân đại nhân.”
Chân Thế Thành ra hiệu người hầu hạ lui ra, hỏi: “Không biết Thái Tử có chuyện gì muốn thương lượng?”
Úc Cẩn nghiêng người về trước, hạ giọng: “Ta hoài nghi Thái Hậu là giả.”