Chút manh mối này của Tề Vương phủ, sáng sớm Úc Cẩn đã nhận được tin tức.
“Nói như vậy, Tề Vương vốn dĩ tính động thủ vào tối hôm qua?”
Lãnh Ảnh gật đầu xác nhận.
Lúc trước Tề Vương phi bị giam cầm, Úc Cẩn và Khương Tự đã đoán được có một ngày Tề Vương sẽ ra tay với Tề Vương phi.
Giữ lại người mà địch nhân muốn trừ bỏ chính là đả kích địch nhân, Úc Cẩn nhanh chóng quyết định phái người ẩn núp nhìn chằm chằm Tề Vương phủ, mà Lãnh Ảnh chính là người phụ trách.
“Tiếp tục nhìn chằm chằm, đặc biệt là ban ngày.”
Úc Cẩn quay đầu liền nhắc tới việc này với Khương Tự: “ Người của chúng ta nhân lúc Viện thư nhi ngủ mơ màng ở bên tai nó nhắc nhở mấy câu, Viện thư nhi tưởng là ác mộng liền chạy tới bồi Tề Vương phi một đêm, Tề Vương không thể thành công…… Ta đoán chừng hắn mà động thủ lần nữa sẽ chọn vào ban ngày……”
Khương Tự thở dài: “Nói cho cùng, hài tử là đáng thương nhất.”
Úc Cẩn cười lạnh: “Vậy cũng không có cách nào, ai bảo nó có một đôi phụ mẫu như vậy. Nếu Tề Vương phi không hại nàng, làm sao lại rơi xuống kết cục như thế?”
Hắn sẽ bởi vì một tiểu cô nương mà mềm lòng buông tha lão Tứ sao? Đương nhiên sẽ không.
Nếu hắn bị thua, bi thảm chính là vợ con.
Khương Tự tuy cảm thấy Viện thư nhi đáng thương, nhưng sẽ không có lòng đồng tình tràn lan, ngược lại cười nói: “Có chúng ta nhúng tay, Viện thư nhi có lẽ không phải mất đi mẫu thân.”
Úc Cẩn lắc đầu: “Chúng ta kéo phụ thân nó xuống ngựa, cho dù bảo vệ mẫu thân của nó, chờ nó lớn thêm vài tuổi biết được Đích trưởng nữ thân vương khác với cô nương tầm thường, chỉ sợ cũng sẽ hận chúng ta. Tóm lại, chúng ta chỉ làm chuyện nên làm, về phần những người sống dựa vào lão Tứ có kết cục như thế nào, đó là việc lão Tứ nên quan tâm.”
Nói đến đây, Úc Cẩn liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời vừa đủ, chó lớn đang dỗ dành bé gái phấn điêu ngọc trác chơi đùa.
Tranh đoạt trước giờ đều tàn khốc, nếu hắn thua, A Hoan sẽ đi đâu về đâu?
Cũng bởi vậy, hắn tuyệt không thể thua!
Bên Tề Vương phủ thoạt nhìn vẫn như bình thường, cũng không bởi vì Đại cô nương Viện thư nhi ban đêm chạy tới nơi ở của Tề Vương phi mà làm nhiều người nghị luận.
Chung quy chỉ là tiểu cô nương tùy hứng một lần mà thôi.
Mà sau khi Tề Vương tính toán xong, quyết định chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền định thời gian động thủ lần nữa vào ngay ngày hôm nay.
Viện thư nhi bởi vì mơ thấy mẫu thân mới chạy tới chỗ Lý thị bồi một đêm, hắn liền dứt khoát lợi dụng giấc mơ của nữ nhi tới hành sự. Chờ đến khi Lý thị “Bệnh chết”, liền có thể quy thành vận mệnh đã định sớm có báo trước, cho nên Viện thư nhi mới có thể đi bồi mẫu thân một đêm cuối cùng.
Cứ như vậy, sẽ không có ai cảm thấy kinh ngạc việc Lý thị đột nhiên ra đi nữa.
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, mắt thấy đã đến buổi trưa.
Vẫn là người tỳ nữ khuôn mặt bình thường đưa cơm canh cho sân viện hẻo lánh nhất Vương phủ.
Lúc phát hiện tầng dưới cùng có một bình sứ nhỏ cùng một đôi nhẫn vàng, bà tử đã không còn kinh ngạc và khẩn trương như lần đầu tiên, thuần thục cất kỹ một cái nhẫn vàng, còn một cái nhẫn vàng khác thì kín đáo đưa cho tỳ nữ Tiểu Hồng.
Còn về xấp ngân phiếu hai trăm lượng nhận được tối hôm qua, tự nhiên không có phần của Tiểu Hồng.
Cho một cái nhẫn vàng đã đủ cho nha đầu đó rồi, chờ đến lúc làm việc còn không phải mụ ta xuất lực sao.
Tiểu Hồng nắm chặt nhẫn vàng sắc mặt trắng bệch: “Vương mụ mụ, ta ——”
Bà tử lập tức vung tay đánh Tiểu Hồng, hạ giọng mắng: “Mau thu hồi cái bộ dạng không lên được mặt bàn của ngươi đi, đợi lát nhớ hỗ trợ là được.”Tiểu Hồng hoảng loạn gật gật đầu, muốn khóc lại không dám khóc.
Đêm qua bởi vì tỳ nữ của Đại cô nương ngủ lại, nàng ta phải ra phòng trước ngủ, ngủ cùng một chỗ với Vương mụ mụ.
Đến đêm, Vương mụ mụ thổi gió cho nàng ta, sợ tới mức nàng ta cả đêm ngủ không ngon.
Muốn các nàng động thủ hạ độc giết chết Vương phi? Việc này thật quá đáng sợ ——
Bà tử liếc Tiểu Hồng một cái, nói không rõ là ghen ghét hay là phiền chán.
Tuổi trẻ đúng là tốt, đêm qua con ranh này rõ ràng không ngủ, vậy mà khí sắc lại không nhìn không ra cái gì khác thường, dưới mắt ngay cả quầng thâm đều không có.
“Vương mụ mụ, chúng ta làm như thế nào?” Tiểu Hồng nhỏ giọng hỏi.
“Rất đơn giản, đem cái đó bỏ vào trong cơm canh của nữ nhân điên kia là được.”
Đến lúc này, bà tử đã không thèm gọi hai chữ “Vương phi” nữa.
Xưng hô này sẽ làm mụ ta chột dạ, ảnh hưởng đến “Làm việc”.
“Dùng cơm đi.”
Bà tử và Tiểu Hồng cùng nhau đi vào, đem đồ ăn đặt ở trước mặt Tề Vương phi.
Cùng nữ nhi ở chung một đêm, sắc mặt của Tề Vương phi đã lâu không thấy bình tĩnh như vậy, cầm lấy đũa gắp đồ ăn.
Đồ ăn hôm nay có hơi đạm bạc hơn so với ngày thường, chỉ có một đĩa cá hoa vàng kho, một đĩa cua thịt viên trắng, cùng một đĩa rau cải thìa xào.
Tề Vương phi thích ăn cá, ngại cua thịt viên dầu mỡ, chiếc đũa tự nhiên mà vậy duỗi tới gắp thịt cá.
Trái tim bà tử treo lên, trơ mắt nhìn Tề Vương phi ăn miếng thịt cá, lại bỗng nhiên mày nhăn, móc ra khăn tay nôn thịt cá ra ngoài, sau đó cũng chỉ gắp cải thìa ăn.
Mắt thấy chén cơm Tề Vương phi bưng trong tay đã ăn hết một nửa, bà tử nóng nảy: “Ngài không ăn cá à?”
Tề Vương phi liếc nhìn bà tử một cái, bình tĩnh nói: “Cá hôm nay có hơi tanh.”
Mà lòng bàn tay cầm đũa của nàng đã ứa đầy mồ hôi.
Mùi vị cá không đúng, đó không phải tanh, mà là lẫn vào một mùi lạ khác.
Nàng nôn ra chỉ bởi vì ăn không quen, nhưng phản ứng của bà tử lại đủ để chứng minh đồ ăn có vấn đề.
Bà tử này to gan lớn mật, đã rất lâu không dùng kính xưng với nàng, vừa rồi lại xưng “Ngài” với nàng, lại không phải xưng hô châm chọc như ngày thường, mà là mang theo vài phần thật cẩn thận.
Sự cẩn thận từng li từng tí như vậy, lúc nàng còn chủ trì quỹ trong Vương phủ đã thấy nhiều, thường thường là có việc muốn cầu, có điều mong đợi.
Nàng chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, bà tử mong đợi cái gì?
Tề Vương phi rũ mắt nhìn chằm chằm hạt cơm trắng trong suốt trong chén, như rơi vào hầm băng.
Nam nhân kia ngại nàng vướng bận, rốt cuộc không nhịn được nữa ra tay sao?
Hắn đã đáp ứng, chỉ cần nàng thành thành thật thật không ra khỏi cái viện này, hắn sẽ để cho nàng nhìn Viện thư nhi lớn lên.
Nhưng lúc này mới qua bao lâu, hắn vậy mà đã muốn độc chết nàng!
Nam nhân kia sao mà nhẫn tâm, nàng là mẹ ruột của Viện thư nhi, là thê tử cùng hắn kết tóc hơn mười năm mà!
Bà tử lại thúc giục: “Vương phi, cá hoa vàng cũng không dễ có, phòng bếp biết ngài thích ăn, cố ý đưa tới, ngài vẫn là ăn mấy miếng đi.”
Cả người Tề Vương phi căng cứng, trên mặt lại như không có việc gì nói: “Hôm nay không muốn ăn lắm, các ngươi nếu thích, vậy bưng xuống chia nhau ăn đi.”
Dứt lời, yên lặng rũ mắt ăn cơm.
Mắt thấy sự tình không thành, bà tử rốt cuộc xé rách mặt lộ ra bộ mặt dữ tợn: “ Nếu như Vương phi không thích ăn cá, vậy nếm thử cái này đi.”
Bà tử cầm một bình sứ trắng trong tay, tới gần Tề Vương phi.
Mụ ta tổng cộng được đưa hai bình thuốc, một bình đổ vào trong đĩa cá hoa vàng kho, một bình khác thì để lại trên người, lo trước khỏi hoạ.
“Các ngươi lớn mật!” Tề Vương phi ném đũa lên bàn cơm, lập tức đứng dậy muốn chạy trốn.
“Tiểu Hồng, mau hỗ trợ!”
Bà tử cùng Tiểu Hồng một trước một sau vây lại, ngăn chặn đường đi của Tề Vương phi.
Nếu đã xé rách mặt, bà tử cao lớn vạm vỡ không chút yếu kém, một tay bắt lấy bả vai Tề Vương phi, một tay khác giơ bình sứ dốc vào miệng nàng.
Tiểu Hồng thì từ sau lưng gắt gao ôm lấy Tề Vương phi, không cho nàng nhúc nhích.
Tề Vương phi liều mạng giãy giụa.
Bà tử cười lạnh nói: “Ngươi có kêu rách cổ họng cũng có ích gì? Muốn ngươi chết lại không phải ý của chúng ta.”