Nét mặt Cảnh Minh Đế ôn hòa, giọng điệu săn sóc, tùy ý tự nhiên tựa như khi xưa hay nói “Ái phi thân thể không thoải mái, nên tĩnh dưỡng cho tốt ” vậy.
Hiền phi nhìn khuôn mặt già vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt mình, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, thế mà không phản ứng được đối phương đang nói cái gì.
“Ái phi, ngươi nói đây có phải là biện pháp giải quyết vẹn cả đôi đường hay không?”
Hiền phi vô ý thức gật đầu, cho đến khi đầu ngón tay vô ý thức đụng tới ấm trà nóng hổi, mới lập tức phản ứng lại.
Bà ta đột nhiên đứng lên, sắc mặt tuyết trắng: “Hoàng Thượng nói cái gì?”
Nếu như bà ta không nghe lầm, thì Hoàng Thượng nói là đã đem lão Thất ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Cảnh Minh Đế lộ vẻ quan tâm: “Ái phi có phải chứng đau đầu lại tái phát không?”
Hiền phi nhìn chằm chặp Cảnh Minh Đế, vẻ mặt vặn vẹo, đôi môi tái nhợt khô nứt run rẩy liên hồi, trong đầu chỉ xoay quanh một ý niệm: Bà ta muốn cào-nát-cái-bản-mặt lão-già-đáng-ghét-này!
Tay mới vừa nâng lên, cơn đau đầu khoan tim thấu xương lại ập tới, kết hợp với cảm xúc gợn sóng phập phồng, khiến Hiền phi lập tức chịu hết nổi, trợn trắng mắt ngã xuống.
“Nương nương!” Cung tỳ hầu hạ trong điện kinh hãi.
Cảnh Minh Đế trấn định xua tay: “Không sao.”
Người xưa nói rất đúng, thấy nhiều mới có thể hiểu rộng. Trong cung nhiều nữ nhân, tích lũy mấy chục năm, Cảnh Minh Đế gặp qua nữ nhân té xỉu cũng không ít, đối với vụ này đã tương đối có kinh nghiệm.
Ông duỗi tay bấm vào huyệt Nhân Trung của Hiền phi, một lát sau Hiền phi liền từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy phần trên môi nóng rát phát đau.
Nhưng hiện tại Hiền phi hoàn toàn không màng mấy cái này, bắt lấy ống tay áo Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng vừa mới nói cái gì?”
Cảnh Minh Đế lặng lẽ lắc lắc tay: “Ái phi sao lại té xỉu, có phải lại đau đầu không? Nếu là như thế, cũng không thể tùy tiện tức giận nóng vội, nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.”
Bị giọng điệu nhấn mạnh hai chữ “Tĩnh dưỡng” khiến Hiền phi rùng cả mình, bất chợt tỉnh táo lại.
Trước mắt bà ta chính là Hoàng Thượng, là vua của một nước, cũng không phải một người nam nhân bình thường.
Thiên gia không có tình cha con, càng đừng nói đến sự sủng ái của Đế vương đối với phi tử.
Nếu vừa rồi bà ta thật sự nổi tính cào nát mặt già của Hoàng Thượng, chờ bà ta chỉ sợ sẽ là lãnh cung lạnh lẽo.
Hiền phi nghĩ lại mà kinh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, yếu ớt như tờ giấy mỏng.
Cảnh Minh Đế thấy Hiền phi bình tĩnh lại, âm thầm thở phào.
Nữ nhân thật đúng là đáng sợ, ngày xưa nhìn Hiền phi đoan trang hiền thục, mà bộ dạng vừa rồi cứ như muốn giết chết ông vậy.
Ông là hoàng đế, đương nhiên không sợ một phi tử làm gì mình, nhưng nếu thật sự bị cái móng tay dài ngoằng kia cào cho một phát, mặt già của ông chẳng phải sẽ mất sạch.
Vừa nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế yên lặng nhích ra xa, tằng hắng một tiếng nói: “ Chứng bệnh đau đầu của ái phi làm trẫm thật lo lắng, cũng vì cân nhắc đến điểm này trẫm mới đem lão Thất cho Hoàng Hậu, tránh cho đồ hỗn trướng đó luôn tới chọc tức ngươi, làm chứng bệnh nghiêm trọng hơn……”
Khóe miệng Hiền phi co giật, lại bắt đầu có dấu hiệu mất bình tĩnh.
Hùa nhau đem đứa con trai bà ta sinh cho không Hoàng Hậu, bà ta còn phải nói cảm ơn với Hoàng Thượng?
“Ái phi yên tâm đi, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe.” Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng vỗ vỗ Hiền phi, cảm thấy nên nói đều đã nói, lưu lại sẽ tăng độ nguy hiểm, vì thế nhanh chóng quyết định chạy lấy người. “Các ngươi chăm sóc tốt nương nương, nếu như nương nương không thoải mái lập tức mời Thái y, làm chậm trễ bệnh tình sẽ hỏi tội các ngươi!”
Nhân lúc đám cung tì đồng thanh đáp vâng, Cảnh Minh Đế nhấc chân rời đi, để lại một đám người nơm nớp lo sợ nhìn về phía Hiền phi.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hiền phi chỉ cảm thấy bản thân mình chính là một trò cười.
Lão Thất thành nhi tử của Hoàng Hậu?
Cũng từ đó, bà ta muốn mượn tra tấn tức phụ lão Thất làm lão Thất chịu thua cũng không thể rồi?
Lão Thất ghi tên dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, sau này tức phụ lão Thất tiến cung thỉnh an căn bản không cần tới Ngọc Tuyền cung, bà ta ngay cả tư cách tức giận cũng không có ……
Hiền phi càng nghĩ càng nóng giận, rất nhanh liền nghĩ đến sự tình nghiêm trọng hơn: Hoàng tử ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu đã tính là nửa con vợ cả, vậy chẳng phải lão Thất cũng sẽ có tư cách tranh vị trữ quân?
Cứ như vậy, làm huynh đệ cùng cha cùng mẹ với lão Tứ, lão Thất không những không cho lão Tứ chút trợ lực nào, mà còn thành đối thủ lớn nhất của lão Tứ, nói không chừng còn muốn dẫm lên lão Tứ đi lên.
Hiền phi gần như không dám tưởng tượng tình cảnh như vậy xảy ra.
Nếu như lão Tứ không tranh được, bà ta tình nguyện cho hoàng tử khác thượng vị, cũng không muốn người đó là lão Thất.
Trải qua ngày xé rách mặt đó, bà ta đã hoàn toàn thấy rõ đó là đồ vô lương tâm như thế nào.
Nếu lão Thất ngồi lên vị trí kia, mẹ đẻ là bà ta đừng nói có chỗ tốt gì, sợ rằng sẽ còn phải chịu nhục nhã lớn nhất.
Còn có điều gì đâm vào tim hơn việc con đẻ của mình trở thành người tôn quý nhất thiên hạ, lại mẹ hiền con hiếu với người khác đây?
Sắc mặt Hiền phi thoắt xanh thoắt trắng, từng đợt khí huyết cuồn cuộn trào lên, bỗng nhiên yết hầu tanh ngọt, há mồm phun ra một búng máu.
“Nương nương ——” Các cung nhân sợ hãi biến sắc.
Ma ma tâm phúc thét to: “Mau truyền Thái y ——” Không bao lâu Thái y cõng hòm thuốc vội vã chạy tới, chẩn bệnh cho Hiền phi xong dặn dò nói: “Gan ứ máu, giận dữ tổn thương gan, nương nương nhớ phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng, chớ có tùy tiện động khí.”
Mặt Hiền phi tái nhợt không nói gì.
Ma ma tâm phúc đưa Thái y ra ngoài, lặng lẽ nhét một túi tiền, thấp giọng nói: “ Chuyện của nương nương, thái y chớ nói với người khác.”
Thái y thuần thục thu hồi túi tiền, khẽ gật đầu.
Ông ta thường khám bệnh ở Ngọc Tuyền cung, xem như là người của Hiền phi, đương nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Hiền phi gần đây cảm xúc thay đổi thất thường, lại thêm tra không ra chứng đau đầu là do đâu, cứ tiếp tục như vậy chỉ e ——
Thái y lặng lẽ thở dài, rời khỏi Ngọc Tuyền cung.
Sau khi Cảnh Minh Đế rời khỏi cung Hiền phi liền đi đến Từ Ninh Cung.
Hoàng Hậu ghi lão Thất dưới danh nghĩa, chuyện này thế nào cũng phải nói với Thái Hậu một tiếng.
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Thấy Hoàng Thượng tiến vào, Thái Hậu nhẹ nhàng đặt tràng Phật châu lên giường đất trên bàn, cười hỏi: “ Sao Hoàng Thượng lại rãnh rỗi tới đây?”
Hai vị Phúc Thanh cùng Thập Tứ công chúa vội vàng thỉnh an Cảnh Minh Đế.
“Đứng lên đi.” Cảnh Minh Đế nói một câu với hai vị công chúa, đi đến cạnh giường đất ngồi xuống, “Mẫu hậu đang làm gì vậy?”
Thái Hậu chỉ chỉ bàn cờ trên bàn: “Nhàn rỗi không có việc gì, xem hai nha đầu chơi cờ thôi.”
Cảnh Minh Đế quét bàn cờ vài lần, cười nói: “Quân trắng hình như chiếm thượng phong.”
Thái Hậu liếc Phúc Thanh công chúa một cái: “ Cờ trắng là của A Tuyền, có điều Thập Tứ cũng không kém, hai nha đầu xem như thực lực ngang nhau.”
Thập Tứ công chúa vội nói: “Phụ hoàng mà tới muộn thêm một khắc, quân đen sẽ thất bại thảm hại liền.”
Phúc Thanh công chúa thì bình tĩnh nói: “Ta không sánh bằng Thập Tứ muội.”
Nàng mắt mù nhiều năm, kỳ nghệ làm sao hơn được Thập Tứ, chẳng qua Thập Tứ vẫn luôn nhường cho thôi.
Điểm này nàng tuy rõ ràng lại không chọc thủng, tránh cho Thập Tứ không được tự nhiên.
“Hai đứa đều không tệ.” Cảnh Minh Đế khen vài câu, nói với Thái Hậu, “Có một việc vui muốn nói với mẫu hậu.”
Thái Hậu hơi nhướng mày, lộ ra ý cười: “Ồ, không biết là việc vui gì?”
“Nhi tử đem lão Thất ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu.”
Thái Hậu đưa tay đè xuống Phật châu đặt ở trên bàn trên giường đất.
Phật châu gỗ Trầm Hương điêu khắc thành, viên nào viên nấy mượt mà bóng loáng, tựa như được bôi một lớp dầu trơn.
Ý cười trên mặt Thái Hậu không hề thay đổi, chỉ là giọng hơi trầm chút: “Nói như vậy, ngược lại nên chúc mừng Hoàng Hậu.”