Hôm qua phụ hoàng gọi hắn cùng lão Thất tiến cung, rõ ràng là muốn chọn ra giữa hắn và lão Thất một người ghi danh dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, mà hắn đã làm cái gì?
Hắn đi mà quay lại, lấy lý do nằm mơ nói với phụ hoàng trong vòng ba năm hắn không muốn cưới vợ!
Nghĩ đến đây, Tương Vương có xúc động muốn đập chết mình.
Thời điểm mấu chốt như thế, sao hắn lại tự tìm đường chết chặt đứt tiền đồ của mình? Nếu như hôm nay hoàng tử ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu là hắn, như vậy hắn đã có tư cách tranh đoạt vị trí trữ quân.
Đối với vị trí đó, lúc Thái Tử bị phế lần đầu tiên Tương Vương cũng đã từng lặng lẽ ảo tưởng.
Đương nhiên, hắn rất rõ ràng đây chỉ là ảo tưởng thôi.
Hắn một hoàng tử mẹ đẻ xuất thân thấp hèn lại nhỏ tuổi nhất, trừ phi các ca ca chết hết mới có thể đến lượt hắn.
Đám gia hỏa một tên có đầu óc hơn một tên đó có thể chết hết? Việc này hiển nhiên không có khả năng.
Chờ đến khi Thái Tử được lập lại rồi lại mất mạng, Tương Vương ngay cả ảo tưởng đều không còn, hạ quyết tâm đi theo Tề Vương lăn lộn, tương lai thật sự có chỗ tốt cũng không tồi.
Nhưng hóa ra đã từng có một cơ hội vô cùng trân quý bày ở trước mặt hắn, hắn lại ngu ngốc bỏ lỡ ——
Không đúng!
Tương Vương bởi vì khiếp sợ, đủ loại cảm xúc ảo não làm cho đầu óc trì độn, sát khí toát thẳng từ chân lông.
Hắn bỏ lỡ cơ hội là bởi vì lão Thất đáng chết!
Nếu lão Thất không nhắc đến Thôi Minh Nguyệt, hắn làm sao sẽ quay lại nói với phụ hoàng mấy lời ấy?
Tương Vương nhìn chằm chằm Úc Cẩn, một đôi mắt cơ hồ phun ra lửa.
Lão Thất tên súc sinh này nhất định đã sớm biết ý định của phụ hoàng, cho nên tính kế hắn!
Giờ khắc này, Tương Vương có xúc động muốn thiên đao vạn quả Úc Cẩn.
Lúc này vẻ mặt của mọi người trong đại điện tuy quỷ dị, nhưng Tương Vương như vậy vẫn là quá rõ ràng.
Lỗ Vương thầm nghĩ sao lão Bát lại giống như bị sét đánh vậy nhỉ, chậc chậc, thật là thiếu kiên nhẫn mà. Nhìn hắn đi, thừa nhận bất công lớn như vậy, hắn có nói gì?
Tề Vương phục hồi tinh thần, lặng lẽ lôi kéo Tương Vương.
Bát đệ có chút không đúng.
Tương Vương lúc này mới tỉnh lại, cứ việc trong lòng hận đến muốn chết, lại cái gì cũng không thể làm.
Lúc này đang ở trên triều, nếu như hắn tiến lên đánh lão Thất, chỉ sợ sẽ giống như lão Ngũ bị hàng xuống Quận vương.
Úc Cẩn thì vẫn duy trì vẻ kinh ngạc vừa đủ, cho đến khi giọng nói nhàn nhạt của Cảnh Minh Đế vang lên: “Lão Thất, chờ tan triều ngươi hãy đi thỉnh an Hoàng Hậu đi.”
Úc Cẩn vái một cái thật sâu: “Dạ.”
Hắn đáp lại như vậy, chúng thần mới như tìm lại giọng nói, trong điện xôn xao ầm ỹ.
Lễ Bộ Thượng Thư bước ra khỏi hàng, mồ hôi đầy đầu: “Hoàng Thượng, việc này, việc này có phải còn cần thương nghị lại hay không ——”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, thế này thật sự có chút vội vàng ——” Mấy vị đại thần sôi nổi phụ họa.
Cảnh Minh Đế rũ mắt nghe, âm thầm cười lạnh.Thương nghị cái rắm, một khi thương nghị với mấy lão già này, ít nhất phải cọ hai ba tháng mới có thể ra quyết định được.
Cứ việc đã qua mấy chục năm, nhưng ông vẫn còn nhớ rõ lúc trước Thái Hậu đưa ra ý định muốn thu dưỡng một vị hoàng tử, tiên hoàng liền triệu tập trọng thần thương nghị, ước chừng tranh chấp non nửa năm mới kết thúc.
Ông cũng không muốn từ nay về sau mỗi lần thượng triều đều như đặt mình trong chợ bán thức ăn, bên tai không được thanh tịnh.
Cảnh Minh Đế ho khan một tiếng, nhưng quần thần tâm tình kích động căn bản không nghe thấy, vẫn đang nghị luận.
“Chư vị ái khanh hãy nghe trẫm nói một lời.” Cảnh Minh Đế cao giọng, trong điện lúc này mới khôi phục yên tĩnh.
Cảnh Minh Đế hắng giọng, không nhanh không chậm nói: “Đây là việc nhà của trẫm, hôm nay chỉ nói cho các vị ái khanh một tiếng. Tông Nhân Lệnh đã sửa đổi gia phả, ghi Yến Vương dưới danh nghĩa Hoàng Hậu rồi……”
Đón lấy ánh mắt đằng đằng sát khí của quần thần, lão Tông Nhân Lệnh suýt nữa quỳ xuống.
Lần này lão nhịn, lần sau Hoàng Thượng lại làm ra chuyện như này nữa, chức Tông Nhân Lệnh có bao nhiêu chỗ tốt đi nữa lão cũng không làm, ai thích làm thì người đó đi mà làm đi!
Lão Tông Nhân Lệnh đã có thể tưởng được sau khi tan triều sẽ bị vây công ra sao.
Không cho chúng thần thời gian than khóc, Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải một cái.
Phan Hải hiểu ý, gân cổ lên hô: “Bãi triều ——”
Đã làm tốt chuẩn bị Cảnh Minh Đế chờ lời này vừa ra lập tức nhanh chân bỏ chạy, lưu lại chúng thần trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới giảm bớt cơn khủng hoảng tâm lý.
Hoàng Thượng đem chuyện quan trọng nói xong, cứ vậy mà chạy?
Lão Tông Nhân Lệnh thấy thế muốn rút, nề hà thân thể nặng nề kéo chân sau, mới đi được nửa bước đã bị chúng thần vây quanh.
“Tông Lệnh, chuyện lớn như vậy sao có thể định ra như thế hả?”
Nghe chúng thần chỉ trích, lão Tông Nhân Lệnh đầy bụng chua xót.
Đám ngu ngốc này chẳng lẽ cho rằng Hoàng Thượng tìm lão thương nghị? Lão mới là người đầu tiên bị thông báo đây này!Cũng có đại thần nhanh trí đi tới, ôm quyền nói với Úc Cẩn: “Chúc mừng Yến Vương.”
Úc Cẩn lạnh nhạt cảm tạ, theo nội thị đi thỉnh an Hoàng Hậu.
Lỗ Vương duỗi tay quơ quơ trước mặt Tương Vương: “Đừng nhìn, người đều đi xa rồi.”
Về phần lão Bát chịu đả kích lớn, chung quy vẫn là tuổi trẻ.
“Đi thôi.” Giọng nói Tề Vương chua chát, cật lực không lộ ra khác thường.
Vài vị hoàng tử theo dòng người đi ra ngoài, cứ việc đều muốn đến chỗ mẫu phi từng người tìm hiểu một chút tin tức, cũng hiểu được trước mắt không phải thời cơ tốt, đành phải đè xuống tâm tình nôn nóng hồi phủ.
Vương phủ tọa lạc trên một con đường, mấy người tự nhiên tiện đường.
Trên đường đi bầu không khí có chút quỷ dị, lúc sắp đến nơi Tương Vương nhẹ giọng nói: “Tứ ca, ta muốn đến chỗ huynh ngồi một lát.”
Tề Vương ngẩn ra, khẽ gật đầu sau đó gượng cười hỏi Tần Vương, Lỗ Vương cùng Thục Vương: “Có muốn cùng vào ngồi một lát không?”
“Không cần.” Thục Vương dẫn đầu đáp lời, chắp tay đi về phía Thục Vương phủ.
Lỗ Vương vốn dĩ đã không thích Tề Vương, đương nhiên sẽ không chen vào xem náo nhiệt, mà Tần Vương giản dị nhất, tự nhiên cũng khước từ, cuối cùng chỉ còn Tương Vương đi theo Tề Vương đến Tề Vương phủ.
Cho lui hạ nhân, Tương Vương đấm mạnh bàn mấy cái: “Tứ ca, hỗn trướng lão Thất tính kế ta!”
Tề Vương sắc mặt khẽ biến: “Bát đệ cớ gì nói ra lời này?”
Không có người khác ở đây, cảm xúc của Tương Vương có chút kích động, một hồi lâu dùng sức lau mặt một phen nói: “Hôm qua…… Phụ hoàng triệu ta với lão Thất tiến cung, Hoàng Hậu cũng ở đó ——”
Tề Vương nhướng mày, lòng tràn đầy khiếp sợ.
Tương Vương nhắm mắt, cắn răng nói: “Hiện tại xem ra, rõ ràng là vì chuyện hôm nay.”
“Lão Thất tính kế ngươi thế nào?”
Tương Vương có chút khó xử, nhưng trước mắt bị Úc Cẩn chơi một vố, lại không có khả năng một bước lên trời, chỉ có thể gửi hy vọng ở chỗ Tề Vương giúp hắn xả ngụm ác khí này, vì thế nói ra chuyện Úc Cẩn châm ngòi.
“Tứ ca, trước kia chúng ta đều đã đánh giá thấp lão Thất, hắn mới là họa lớn trong lòng huynh!”
Tề Vương đem vẻ mặt hận thù của Tương Vương nhìn ở trong mắt, khẽ thở dài: “Đúng vậy, lão Thất không đơn giản. Tương lai còn phải nhờ Bát đệ giúp ta, chúng ta huynh đệ đồng lòng, chớ để cho lão Thất đắc ý.”
Tương Vương lập tức ôm quyền: “Tứ ca yên tâm, đệ đệ chắc chắn dốc hết sức lực giúp huynh một tay, nhất định không cho lão Thất dễ sống!”
Tề Vương và Tương Vương trước nay chưa từng đồng lòng xem Úc Cẩn thành cái đinh trong mắt như vậy, nhất thời ngay cả Thục Vương cũng chỉ có thể xếp sau.
Tương Vương ước chừng uống bốn ly trà mới thất hồn lạc phách trở về Tương Vương phủ.
Sau khi Cảnh Minh Đế bãi triều chuẩn bị đi đến Khôn Ninh Cung, muốn nhìn thấy tình cảnh mẹ hiền con hiếu, Phan Hải thật cẩn thận nhắc nhở: “Hoàng Thượng, chuyện Yến Vương có phải nên thông báo cho Hiền phi nương nương một tiếng hay không?”
Cảnh Minh Đế dừng bước.
Ý, ông quên m-ấ-t t-i-ê-u việc này luôn.